Thành trì trước mặt có diện tích rất lớn, với nhãn
lực của Thạch Mục mà cũng không nhìn thấy được điểm cuối. Việc này cũng
giống khi lần đầu tiên hắn thấy thành Thiên Ngu.
Ở xa nhìn lại, trong thành trì là các tòa nhà san sát, cao vút nối tiếp nhau đầy sức sống.
Giữa các tòa nhà là từng con đường rộng rãi sạch sẽ thông đến bốn
hướng, người qua kẻ lại tựa như từng đàn cá nhỏ bơi lội dưới suối, náo
nhiệt vô cùng.
Trong thành, trên các dòng sông cả lớn cả nhỏ là đủ các loại thuyền chở hàng làm tăng thêm sự ồn ào, náo nhiệt.
“Thành Thương Húc không hổ danh là một trong những thành lớn bậc nhất của Tây Hạ Đại Lục, quả nhiên phồn thịnh, danh bất hư truyền. Nếu so
sánh với thành Thiên Ngu chỉ có hơn chứ không kém.” Thạch Mục hít sâu
một hơi nói.
“Đương nhiên rôi, đây là đất lành của phía đông Tây Hạ Đại Lục, thông suốt với bốn phương, giao thông thuận lợi, nếu không thương hội đã
không thiết lập tổng bộ ở chỗ này rồi.” Chung Tú nói.
“Đúng là một vùng đất tốt.” Thạch Mục nói, chuyện tổng bộ của Thiên
Ngô Thương Hội ở chỗ này Chung Tú đã nói với hắn trên đườnayfddi tới đây rồi.
“Đúng rồi, thành này do một trong thập đại bộ lạc Man tộc Thần Ưng Bộ quản lý, trên không của thành có cấm chế cấm bay, hay là chúng ta đáp
xuống đây đi.”
Thạch Mục nghe vậy gật nhẹ đầu, vỗ xuống phi xa, đáp xuống cạnh một sơn cốc nhỏ.
Sau đó hai người đi bộ về hướng cửa đông thành Thương Húc.
Lúc này dưới cửa đông Thành Thương Húc mở sáu cái cửa, mỗi cửa có từng đoàn người dài đang xếp hàng chờ vào thành.
Thạch Mục và Chung Tú cũng đứng vào hàng tiến tới cửa thành.
Thải Nhi hưng phấn ngó đông ngó tây, dưới sự dặn dò của Thạch Mục nên không dám bay loạn, thành thật đứng trên vai Thạch Mục.
Không lâu sau nó đã bị hai pho tượng đá khổng lồ đứng hai bên của đông thành Thương Húc hấp dẫn.
Hai pho tượng này cao đến trăm trượng, nhìn rất sống động, tuy chỉ là vật chết nhưng lại tỏa ra uy áp lay động lòng người, giống như hai
chiến sĩ thủ thành đang quan sát mọi người vào thành.
Phía bên trái là bức tượng một nam tử Man tộc cởi trần, trên đầu cắm
lông vũ, mặt lộ vẻ tài trí bất phàm, cầm trong tay một cây trường
thương.
Phía bên phải là một nam tử tay cầm trường cung, sau lưng có một đôi
cánh, khuôn mặt khí khái, hào khí bừng bừng, ánh mắt như có thần quang.
“Hai người này là ai vậy, thoạt nhìn rất đẹp trai, thật là uy phong!” Thải Nhi nói.
“Hai người này là hai dũng sĩ rất nổi tiếng của Thần Ưng Bộ trong đại chiến Yêu Man của Đại Lục Tây Hạ vào mấy ngàn năm trước. Nhắc đến Thần
Ưng Bộ, thì bất kể là nam hay nữ đều có ngoại hình xuất chúng, nhất là
nữ nhân Thần Ưng Bộ đều khiến các nam tử bộ lạc khác chạy theo như vịt,
nghe nói có không ít thủ lĩnh bộ lạc vừa và nhỏ lấy việc cưới được một
nữ tử Thần Ưng Bộ làm vinh dự đấy.” Chung Tú giải thích.
“Chung tỷ tỷ, nói cách khác, bên trong thành trì này có không ít mỹ
nữ, vậy thì tốt rồi, Thạch Đầu, nói không chừng ... Oái, đau quá!”
Hai mắt Thải Nhi sáng ngời, đang muốn cảm khái một phen, kết quả nói
được một nửa đã bị Thạch Mục lấy tay gõ vào đầu, phải nuốt câu sau vào
bụng.
“Ngươi thành thật một chút, đi vào đừng có gây phiền toái!” Thạch Mục trừng nó.
Thạch Mục nói xong quay đầu định nói gì đó với Chung Tú, lại thấy
nàng đang cau mày, mặt lộ vẻ u sầu, trong lòng khẽ động vội vàng hỏi.
“Tú nhi, còn lo lắng chuyện lần này sao?” Thạch Mục hỏi.
“Thạch đại ca, muội không sao. Kỳ thật lần này nếu không có huynh,
tội của Tú nhi sẽ lớn lắm, chỉ sợ còn liên lụy đến danh dự của thương
hội“. Chung Tú nhìn Thạch Mục cười nói, nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn lộ
vẻ lo lắng bất an.
“Nàng vẫn lo lắng vì việc khối Tinh Thạch kia à, việc này ta đã có cách xử lí, cứ để ta giải quyết cho.”
“Thạch đại ca, chẳng lẽ huynh có cách điều tra được tung tích của nữ tử họ Chân kia?” Chung Tú kinh ngạc hỏi.
Thạch Mục liền tiến tới nói nhỏ vào tai Chung Tú.
Lỗ tai Chung Tú cảm nhận được hơi thở của Thạch Mục, liền đỏ mặt,
nhưng nghe được lời của Thạch Mục tức thì chăm chú lắng nghe, càng nghe
càng kinh ngạc.
“Như vậy thật sự không có vấn đề gì chứ” Nàng khẽ nhíu mày nói.
“Nàng cứ làm theo lời ta là được. Ta cam đoan trước khi tới hạn giao hàng, nàng có thể báo cáo lên một kết quả viên mãn.”
Thạch Mục vừa nói vừa lấy ra một cái mũ rộng vành đội lên đầu.
“Vâng, cứ dựa theo cách của Thạch đại ca mà làm.” Ánh mắt Chung Tú chớp động, cũng lấy ra một cái khăn che lên mặt.
Dù lúc ở ngoài thành đã nhìn sơ qua tình huống trong thành rồi, nhưng khi vào đến bên trong, nhìn ở khoảng cách gần lại thấy trong kiến trúc
nơi đây có pha chút đặc điểm kiến trúc của nhân tộc.
Xen giữa những tòa kiến trúc hùng vĩ với những hình điêu khắc mạnh mẽ là từng tòa đình đài lầu các, hẳn là xây dựng theo lối xây dựng của
Nhân tộc, mới nhìn thì chưa cảm thấy gì nhưng càng nhìn nhiều lại thấy
hai phong cách kiến trúc này hòa quyện với nhau, vừa thể hiện sự mạnh mẽ vừa có mỹ quan.
Lúc này đã là hoàng hôn nhưng trên đường vẫn rất nhộn nhịp.
Đây là thành trì của Thần Ưng Bộ nên trong thành bắt gặp rất nhiều
Man tộc cắm lông vũ trên đầu. Phần lớn là tộc nhân bình thường với một
lông vũ trên đầu, cài hai ba cái là dũng sĩ trong tộc, cài bốn cái trở
lên là cao giai trong tộc thì một bóng người cũng không thấy.
Theo lời Chung Tú kể thì những người có bốn lông vũ trên đầu đều là
Vũ Mao Giả, có địa vị rất cao trong tộc, nên không dễ gì gặp được trên
phố.
Giống như Chung Tú nói, bộ lạc Thần Ưng vô luận là nam hay nữ đều có
tư sắc xuất chúng, đứng giữa đám người Man cao lớn thô kệch khác vô cùng nổi bật, làm người khác chú ý.
Mà cơ thể những nữ tử Thần Ưng Bộ này so với những nữ tử người Man
khác thì xinh xắn, lanh lợi hơn nhiều, khi mặc đồ cũng rất có phong cách Nhân tộc, mặc váy đến ngang ngực, bên ngoài khoác một tấm lụa mỏng dài
chấm đất, hai vai trắng như tuyết ẩn hiện, mỗi lần xuất hiện sẽ thu hút
vô số ánh mắt.
Ánh mắt Thải Nhi thỉnh thoảng lại đảo qua người mấy cô gái của Thần Ưng Bộ, mắt mỏ to ra, la hét om sòm.
“Chung tỷ tỷ, ngươi nói quả không sai! Lại phối hợp thêm quần áo và
trang sức nhân tộc vào, chậc chậc, thật sự là quá đẹp!” Thải Nhi vỗ cánh nói với Chung Tú.
“Thành thật đi, sao ngươi cứ nhìn chằm chằm vào con gái nhà người ta
như vậy chứ!” Chung Tú còn chưa trả lời đã bị Thạch Mục trách móc.
“Ài, Thạch Đầu, ngươi xem ta là cái gì vậy, đường đường là chủng tộc
Càn Anh thuần khiết và cao quý, cái gọi là lòng yêu cái đẹp, chim nào
cũng có!” Thải Nhi lập tức không vui, cãi.
(Câu này thâm thúy vậy-huycoiqc).
“Ta nghe nói tộc nhân Thần Ưng Bộ ngoài săn bắn ra thì thích nhất là
săn giết các loại chim. Nếu ngươi nhìn chằm chằm vào người khác như thế, nếu có ai muốn mượn ngươi dùng một lát ta cũng kệ.” Thạch Mục nói.
Theo Thạch Mục lâu vậy, Thải Nhi tuy biết Thạch Mục đang cố ý hù dọa
mình nhưng trời sinh tính nhát gan nên vẫn giật mình một cái, thu ánh
mắt đang đảo loạn bốn phía lại, nhưng vẫn còn lẩm bẩm trong miệng.
Chung Tú cười cười nhìn một người một chim đang cãi nhau, trên cả
đoạn đường Thải Nhi thỉnh thoảng nói vài câu trêu ghẹo làm không khí vui vẻ hơn.
“Chung tỷ tỷ nếu mặc y phục của mấy cô gái này vào cam đoan sẽ thành
đại mỹ nhân số một trong thành, mấy mỹ nữ Thần Ưng Bộ kia đều phải xách
dép cho tỷ! Thạch Đầu ngươi nói có đúng không?” Thải Nhi đột nhiên nói.
Chung Tú nghe thấy vậy mặt đỏ như gấc, Thạch Mục thì trực tiếp tát cho Thải Nhi một cái, trách mắng:
“Còn không nghiêm chỉnh lại!”
Không lâu sau, màn đêm buông xuống. Từng ánh đèn rực rỡ được thắp
lên, cả tòa thành như bừng sáng lên, trên đường phố dòng người như thoi
đưa.
“Thạch đại ca, không còn sớm nữa, bây giờ chúng ta đi tìm khách sạn chứ!” Chung Tú hỏi.
“Cảnh đêm nơi này không tệ, chúng ta đi dạo một chút rồi tìm khách
sạn sau cũng không muộn. Nhưng nhớ chú ý đừng để người ngoài nhận ra
nàng.” Thạch Mục nói.
Chung Tú nhẹ gật đầu lấy ra một cái áo dài màu xám choàng lên người.
Trên mặt còn có một cái khăn che lại nên không sợ người ngoài phát hiện.
“Tú nhi, nàng có vẻ hiểu rất rõ về Thương Húc Thành và Thần Ưng Bộ, nàng đã đến nơi này mấy lần rồi?” Thạch Mục hỏi.
“Muội chỉ đến đây một lần mà thôi, những chuyện kia muội biết được qua những người dân đi cùng thương hội“. Chung Tú nói.
“Đúng rồi, tổng bộ thương hội ở đâu?” Thạch Mục hỏi.
“Thương Húc Thành chia làm nhiều khu vực, từ khu thứ nhất đến khu thứ hai mươi, mỗi khu có một mặt đặc sắc riêng. Tổng bộ Thiên Ngô Thương
Hội ở khu thứ hai, bây giờ chúng ta đang ở khu mười lăm, nơi này có rất
nhiều cửa hàng nhỏ, quán nhỏ bán hàng rong, trong này còn có phố chợ đêm rất nổi tiếng.” Chung Tú nói.
Thạch Mục nhẹ gật đầu, nhìn chung quanh, cửa hàng hai bên đường quả
nhiên không lớn, thi thoảng có thể thấy một ít quán buôn bán nhỏ ven
đường.
Những quán nhỏ này bán đủ loại đồ vật, từ quần áo và trang sức bình thường của người Man đến một ít binh khí, Pháp Khí đan dược, cái gì cần là có, chẳng qua phẩm chất cao thấp không đều mà thôi.
Lúc hai người đi qua một sạp hàng vỉa hè của một ông lão Man tộc,
Chung Tú đột nhiên bị ánh sáng nhàn nhạt hấp dẫn, không khỏi dừng bước.
Tia sáng kia phát ra từ một cái vòng tay màu xanh, mặc dù nhìn hơi cổ nhưng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trong bóng đêm cực kỳ dễ thấy.
Chung Tú có chút thích thú, cầm vòng tay lật trái lật phải.
Lại nói, từ nhỏ Chung Tú đã sinh hoạt tại Diệu Âm Tông, ngày thường
ngoài tu luyện ra chỉ còn tu luyện, chưa bao giờ tốn tâm tư vào mấy thứ
trang sức này, không biết vì sao nàng lại thấy cái vòng tay này hết sức
đẹp mắt, yêu thích không nỡ rời tay.
“Ánh mắt của cô nương thật tốt, cái vòng tay này chỉ dùng ngọc thô
màu xanh mài dũa, điêu khắc mà thành, thủ công tinh xảo, đúng là đồ tốt
khó gặp...! Nhìn cả tòa Thương Húc Thành cũng chỉ có chỗ của ta có
thôi!” Lão chủ quán thấy thế vội mở miệng mồi chài.
“Bao nhiêu tiền?” Thạch Mục trực tiếp nói.
“Chỉ có một trăm linh thạch.” Lão giả đánh giá hai người rồi nói ra một cái giá.
“Đắt như vậy!” Chung Tú nhíu mày, định đặt cái vòng xuống.
“Ta lấy cái vòng này, gói lại cho ta.” Nhưng vào lúc này, Thạch Mục
trực tiếp lấy ra một khối Trung phẩm Linh Thạch đưa cho lão giả.
“Yes Sir!” Lão giả hớn hở thu linh thạch lại, lấy ra một cái hộp ngọc tinh xảo, đặt vòng tay vào, đưa cho Thạch Mục.
Chung Tú nhìn Thạch Mục, định nói gì nhưng lời đã đến miệng lại không thốt ra được, ngây người tại chỗ.
“Tú nhi, ta đeo cho nàng.” Thạch Mục lấy vòng ngọc từ trong hộp ra, một
tay nâng cổ tay trắng như bạch ngọc của Chung Tú lên, tay kia nhẹ nhàng
đeo vòng ngọc vào.
Màu xanh và trắng tôn nhau lên nhìn vô cùng đẹp mắt.
Kỳ thật cái vòng tay này không phải là pháp khí cũng không phải loại
ngọc gì đặc biệt quý hiếm, chẳng qua chỉ là ngọc thô bình thường mà
thôi, hiển nhiên không đáng gia như vậy, nhưng với thân gia của Thạch
Mục cũng không đáng là bao.
Hắn mua thứ này chẳng qua vì Chung Tú yêu thích.