Tiêu Diêu hét lớn một tiếng, phất tay ném ma bảo bị phá nát đi, hung hãn bắt lấy chiến thương đang đâm tới.
Trên chiến thương lóe lên tia chớp trắng, hai tay Tiêu Diêu phát ra tiếng xùy xùy, giống như hắn đang nắm lấy một thanh thép nung hồng vậy, nửa bàn tay bị thiêu cháy đen. Chỉ có điều hai tay hắn vẫn nắm chặt chiến thương, mũi thương dừng lại ở trước ngực Tiêu Diêu một tấc.
Hai mắt Yên La lóe lên ánh bạc, hai tay nắm chặt trường thương, muốn đâm tới trước, nhưng trường thương không hề nhúc nhích.
- Chết đi!
Tiêu Diêu nhe răng cười một tiếng, bốn món ma bảo khác tỏa ra ma khí đen kịt, rít gào đánh tới chỗ Yên La.
Trong mắt Yên La lóe lên ánh bạc, không hề có ý định thả chiến thương ra, trong miệng lẩm bẩm, dường như muốn thi triển bí thuật gì, trên người tỏa ra một luồng ánh sáng khác thường, có điều đã không kịp, bốn món ma bảo đã đánh tới trước người.
Nếu bị đồng thời bốn món ma bảo đánh trúng, cho dù là tồn tại Thánh giai cũng không thể may mắn chống được, huống chi là Yên La mới chỉ Thiên Vị đỉnh phong.
- Mau tránh ra!
Vào thế ngàn cân treo sợi tóc này, một thanh cự bổng màu đen to lớn như núi bay vút tới, mặt ngoài ánh sáng trắng đen vờn quanh, mạnh mẽ đánh lên bốn món ma bảo.
Ầm ầm mấy tiếng, cự bổng màu đen dựa vào lực lượng Huyền công tam chuyển gia trì, lại thêm hình thể to lớn, khi va chạm với bốn thanh ma binh lập tức đánh lệch nó ra vài phần, nhưng bản thân cũng bị chấn động, bay ngược ra ngoài.
Bên trong bốn món ma binh có hai món sượt qua thân thể Yên La, có điều một thanh chiến đao màu đen và một thanh cự chùy màu đen vẫn đánh vào bụng dưới của Yên La!
Ầm, màn sáng hộ thể quanh thân Yên La ầm ầm tán loạn.
Tiếp theo xùy xùy một tiếng.
Hai món ma bảo hắc quang rít gào, uy lực hung hãn, chiến giáp màu trắng trên người Yên La lập tức bị chém ra vài vết rạn nứt dài, huyết quang lóe lên.
Thân hình Yên La chấn động dữ dội, chỉ có điều vẫn đừng im tại chỗ, chỉ là khí tức trên người giảm xuống quá nửa, nhưng chú ngữ trong miệng không hề gián đoạn nửa phần.
Tiêu Diêu nổi giận gầm lên một tiếng, ác độc nhìn Thạch Mục bay tới, cánh tay vẫy một cái, bốn món ma bảo lần thứ hai chuyển hướng, đâm về phía Yên La.
- Đừng hòng!
Lúc này Thạch Mục đã cách Tiêu Diêu không xa, thấy cảnh tượng này, trên mặt lộ vẻ điên cuồng.
Trên hai tay tỏa ra hào quang đen trắng, sau đó hai cánh thủy hỏa sau lưng trở lên mơ hồ, toàn người như hóa thành một con chim lửa trắng đen, bằng tốc độ kinh người lao về phía Tiêu Diêu.
Tiêu Diêu thấy vậy, quanh thân tỏa ra hào quang đen, há miệng phun ra một cột sáng đen, lóe cái đã đánh vào con chim lửa do Thạch Mục biến thành.
Ầm một tiếng!
Lập tức ánh sáng trắng đen nổ tung, hào quang hỗn loạn.
Nhưng đúng lúc này, trong khói đen cuồn cuộn, một con chim lửa hai màu trắng đen ảm đạm hơn trước vẫn liều mình đánh lên trên người Tiêu Diêu, khiến thân thể hắn loạng choạng, tốc độ chém xuống của bốn món ma bảo chậm lại.
Chỉ là ánh sáng trắng đen quanh thân Thạch Mục cũng bị ma khí đen kịt quanh thân Tiêu Diêu đánh tan, thân thể chấn động, bắn ngược ra ngoài.
Vào thời khắc này, Yên La bỗng nhiên ngẩng đầu, há miệng phát ra một tiếng thét dài, ánh sáng trắng trên người lập lòe.
Hào quang lóe lên, thân hình nàng biến mất không thấy, hóa thành một luồng ánh sáng trằng, hòa với chiến thương thành một thể.
Chiến thương màu trắng tỏa ra hào quang mãnh liệt, hình thể tăng gấp mấy lần, tia chớp trắng chớp giật xung quanh, to bằng cánh tay trẻ con, dùng mắt thường khó mà nhìn thấy điện quang.
Hai tiếng nổ vang, bàn tay nắm lấy chiến thương của Tiêu Diêu nổ tung, hóa thành thịt vụn.
Chiến thương màu trắng lóe lên, đâm xuyên qua ngực Tiêu Diêu.
Một lỗ máu lớn xuất hiện trên ngực Tiêu Diêu, hắn có chút khó tin cúi đầu nhìn ngực, sau đó thân thể đột nhiên vỡ ra, hóa thành một cơn mưa máu và thịt vụn.
Trong hư không cách đó trăm trượng, thân hình Thạch Mục dừng lại, lồng ngực phập phồng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Ánh sáng trắng lóe lên, từ trong chiến thương màu trắng, thân ảnh Yên La bay ra.
Thân thể nàng cũng vô cùng suy yếu, ánh sáng trắng trên người ảm đạm, giống như lập tức sẽ tiêu tan.
Thạch Mục nhìn Yên La, trong mắt lóe lên vẻ khâm phục và khiếp sợ.
Một tồn tại Ma tộc Thánh giai bị hắn và Yên La đánh chết, chuyện này quả thực khiến người khác khó tin.
Tuy rằng trong đó có vài điểm trùng hợp, nhưng không thể nói không có quan hệ với Yên La, dù sao dự định ban đầu của hắn chỉ là muốn nghĩ cách chạy trốn.
Lại nói, trong lúc vô tình mình thu phục được linh sủng khô lâu này đã ngày càng vượt qua sức tưởng tượng của mình.
Vào thời khắc này, một quả cầu ánh sáng đen từ trong mưa máu ngập trời bay ra, đó là một người tí hon toàn thân màu đen, giống như trẻ con vậy, chỉ là khuôn mặt giống Tiêu Diêu như đúc.
Người tí hon màu đen này oán độc nhìn Thạch Mục và Yên La, sau đó xoay người hóa thành một luồng sáng đen, lấy tốc độ gần như thuấn di, bay trốn.
Sắc mặt Thạch Mục thay đổi, hai cánh thủy hỏa sau lưng giương ra, lập tức đuổi theo.
Có điều tốc độ độn quang của người tí hon này nhanh tới mức khó tin, chớp mắt đã bay ngoài một dặm, bỏ rơi Thạch Mục ở xa, chớp mắt đã sắp trốn thoát thành công.
Vào thời khắc này, hư không phía trước nó đột nhiên gợn sóng, bóng người Yên La đột nhiên xuất hiện đầy quỷ mị.
Một tia sáng trắng từ trong tay nàng bắn ra, nhanh như chớp bao phủ người tí hon màu đen kia.
Người tí hon màu đen xông trái va phải, cố gắng phá vỡ ràng buộc của ánh sáng trắng, thế nhưng không có bất kỳ tác dụng gì.
- Yên La...
Bóng người Thạch Mục bay tới, ánh mắt có chút phức tạp.