Yên La nhìn Thạch Mục một chút, bấm tay, bắn ra một luồng tinh mang, đánh vào trên người tí hon đang bị ánh sáng trắng bao phủ.
Người tí hon kia ầm một tiếng, vỡ vụn, hóa thành những hạt vụn màu đen, thế nhưng đều bị ánh sáng trắng bao phủ, không bay ra ngoài chút nào.
Hai mắt Yên La tỏa ra ánh bạc, há miệng hút vào, tất cả những hạt đen kia hóa thành một luồng bụi đen, tiến vào trong miệng nàng.
Trên người nàng ánh sáng lập lòe, ánh sáng trắng vốn đã ảm đạm lại tỏa sáng, cả người tỏa ra một luồng hơi thở kỳ quái.
Thân thể Yên La run lên, không nhìn Thạch Mục, thân thể lóe lên, không nói một lời, hòa vào hư không, trở về Tử Linh giới.
- Yên La...
Thạch Mục thấy vậy, không khỏi ngẩn ra.
Vốn hắn còn định hỏi việc Yên La có quan hệ với Tiên giới, nhưng nàng đã lập tức trở về Tử Linh giới.
Hắn không khỏi lắc đầu, lướt người tới gần thi thể vỡ vụn của Tiêu Diêu, mắt sáng lên, nhìn về phía chiếc nhẫn màu đen.
Thạch Mục mừng rỡ, phất tay đánh ra một luồng ánh sáng xanh, cuốn mấy món ma bảo rơi gần đó tới, sau đó lại cất chiếc linh đang màu đen bị cầm cố đi.
Hắn thở phào một hơi, phất tay đánh ra mấy quả cầu lửa, thi thể tàn phá của Tiêu Diêu cháy hừng hực, rất nhanh chỉ còn lại một đống tro tàn.
- Ồ?!
Khi hắn định rời khỏi, ánh mắt nhìn về phía đống tro tàn kia, bên trong tỏa ra chút ánh sáng đen le lói.
Thạch Mục vung tay áo lên, phát ra một cơn gió, tro tàn bay tứ tán, lộ ra một khúc xương đen, bên ngoài ma khí màu đen lượn lờ.
- Đây là thứ gì...
Năm ngón tay của hắn chụp lại, hút cục xương màu đen tới.
Cường giả Thánh giai Tiêu Diêu bij đánh trúng, thân thể nát tan mà khúc xương này còn nguyên khí trong lòng Thạch Mục có chút kinh ngạc.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, phất tay cất đi.
Tiếp theo không lo được việc chữa thương hay khôi phục, hắn xoay tay lấy ra Linh Vũ phi xa, trốn về phía xa, biến mất ở phía chân trời.
Sau hơn một canh giờ, hắn đã bay không biết được bao xa, lúc này mới hạ xuống một đại lục cỡ nhỏ.
Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, chiến đấu khi trước khiến hắn bị thương không nhẹ, kiên trì đến giờ phút này là đã tới cực hạn, có chút không chịu nổi, cần khôi phục một chút.
Thạch Mục nhìn xung quanh mấy lần, phía trước không xa có một ngọn núi.
Hắn bay qua, phất tay đánh ra vài luồng sáng đen lên vách núi, chỉ hai ba lần đã đào ra một cái hang, phi thân bay vào.
Mười mấy cái trận kỳ từ trên người hắn bay ra, rơi vào các góc trong sơn động, mở ra một kết giới.
Thạch Mục ngồi xuống, lấy ra một viên đan dược chữa thương, ăn vào, sau đó lấy ra hai viên linh thạch cực phẩm, trên người tỏa ra hào quang hai màu lam đỏ.
Hai ngày hai đêm sau.
Hắn mở mắt ra, bắn ra hai luồng tinh quang dọa người, chân khí và thương thế đã hoàn toàn khôi phục.
Trong hai ngày này, hắn không chút buông lỏng cảnh giác, lúc nào cũng đề phòng có cường giả Hắc Ma tộc đột nhiên truy sát tới. Dù sao một tồn tại Thánh giai bị giết e là sẽ sinh ra chấn động không nhỏ trong đại quân Hắc Ma tộc.
May mà chuyện hắn lo lắng cũng không xảy ra khiến cho hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cũng không vội vã rời đi, mà xoay người lấy ra nhẫn chứa đồ của Tiêu Diêu.
Trước đó vội vã chữa thương còn chưa kịp kiểm tra, nhẫn chứa đồ của tồn tại Thánh giai hẳn là sẽ không khiến hắn phải thất vọng đi.
Theo thần thức chím vào trong chiếc nhẫn đen, trên mặt hắn hiện vẻ đại hỉ.
Sau khi Thạch Mục lui thần thức ra khỏi, bỗng nhiên vung tay lên.
Rầm! Một đống đồ vật lớn xuất hiện trước mặt.
Trong đó gần nửa là một loại tinh thạch màu đen, kích cỡ gần tương đương vài linh thạch cực phẩm.
Thạch Mục tới tiền tuyến đã lâu, biết những tinh thạch màu đen này là ma tinh, ẩn chứa ma khí tinh khiết ở trong, đối với bộ tộc Hắc Ma thì tương đương với linh thạch.
Nhìn màu sắc và kích cỡ của những tinh thạch này thì đều là ma tinh cực phẩm, đối với người tu luyện công pháp ma môn chính là bảo vật hiếm có.
Còn có một chút vaajt liệt thuộc tính ma quý hiếm, là những thứ có giá trị không nhỏ.
Ngoại trừ những thứ của ma tộc, bên trong còn có rất nhiều linh tài, đan dược thuộc tính ngũ hành, thậm chí có hai kiện pháp bảo.
Một thanh phi kiếm màu xanh chỉ dài hơn một xích, tạo hình cổ điển thế nhưng hào quang xanh tỏa ra bốn phía, tuy rằng không có chân khí thôi thúc nhưng vẫn tỏa ra kiếm khí mờ mịt.
Một chiếc cờ nhỏ màu xanh lam khác, lam quang lượn lờ, phía trên có đồ án hoa băng màu xanh lam.
Hai kiện pháp bảo đều tỏa ra sóng linh lực cường đại, hiển nhiên đều là pháp bảo phẩm chất cực tốt, hẳn là do Tiêu Diêu đánh giết võ giả hoặc thuật sĩ cấp cao trong liên minh cướp đoạt được.
Trên mặt Thạch Mục vẻ vui mừng khôn xiết, sau khi hắn lên cấp Thiên Vị đang cần pháp bảo sử dụng, với công pháp hiện giờ của hắn căn bản không thể tế luyện vài món ma bảo mà Tiêu Diêu sử dụng. Mà hai kiện pháp bảo này cấp bậc không thấp, tuy rằng do người khác luyện chế, cho dù tế luyện thì hắn cũng không có cách nào phát huy mười phần uy lực, nhưng cũng đủ khiến thực lực tăng lên không ít.
Đặc biệt chiếc cờ nhỏ màu xanh lam kia, đó chính là pháp bảo thuộc tính thủy, xứng đôi với Minh Thủy quyết, có thể nói là bổ sung lẫn nhau,
Hắn phất tay sinh ra một luồng lam quang, cuốn lấy phi kiếm màu xanh cùng cờ nhỏ xanh lam.
Hào quang lóe lên, hai kiện pháp bảo bị hắn thu vào trong cơ thể, xuất hiện trong linh hải.
Bên trong linh hải, kim đan đen trắng tỏa ra hào quang, bao lấy hai kiện pháp bảo, bắt đầu chậm rãi tế luyện.