- Thư công tử, điều này. . . Chúng ta tiếp theo nên làm như thế nào?
Phương Trăn trong lúc nhất thời còn có chút không rõ tình huống.
- Bọn họ là đang đợi ba đại tộc trưởng đến, sở dĩ dời lại một canh giờ, nhưng mà điều này đối với Thạch huynh thật ra thì chuyện tốt.
Thư Hữu Kim cười nói.
Phương Trăn sau khi nghe xong, cũng tán đồng gật gật đầu.
Mười mấy tên tử đệ tham gia dự thi đó, đại đa số đều không biết làm sao cho phải, đưa mắt nhìn nhau, chỉ có số ít mấy người phi thân lên bát quái diễn võ đài, quả thật là để quen thuộc lôi đài.
. .
Nnơi nào đó trong lam sắc không gian, một đạo độn quang từ đàng xa bay vụt đến, trong nháy mắt đến gần, hiện ra thân ảnh của Thạch Mục.
Hắn vào giờ phút này sắc mặt âm trầm, chau mày.
Hắn đã ở nơi lam sắc trong không gian này bay một hồi lâu, tìm đường ra, nhưng mảy may không có thu hoạch.
Duy nhất biết chính là cái lam sắc không gian này lớn kinh người, hắn bay lâu như vậy, không có dấu hiệu đến tận đầu nào.
Vào thời khắc này, Thái Nhi từ túi linh thú bay ra, khí sắc so với trước đã khá nhiều, nhưng mà vẫn chưa hoàn toàn lành vết thương.
Nó nhìn chung quanh mấy lần, kinh nghi nói:
- Chà, nơi này là nơi nào? Cái người áo bào lam đó đâu? Thạch Đầu ngươi giết hắn rồi?
Thạch Mục tùy ý gật gật đầu, có chút không yên lòng.
- Thạch Đầu, ngươi càng ngày càng lợi hại a!
Thái Nhi dùng một loại ánh mắt ngạc nhiên nhìn Thạch Mục.
- Nịnh bợ cũng không cần nữa, hiện tại chúng ta cần phải suy tính làm thế nào thoát ra nơi này.
Thạch Mục nhàn nhạt nói, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Thời khắc này phía ngoài đoán chừng sớm đã sáng, điển lễ chỉ sợ cũng sắp bắt đầu rồi.
- Ta đây vừa rồi rất kỳ quái, nơi này rốt cuộc là địa phương nào? Không giống như là trong trận pháp cấm chế a.
Thái Nhi nói.
- Nếu như ta đoán không lầm, nơi này hẳn là bên trong một pháp bảo không gian.
Thạch Mục nói.
- Cái gì, pháp bảo không gian?
Thái Nhi kinh ngạc hỏi lại.
- Theo ta được biết, có một số pháp bảo cấp bậc Linh bảo, bên trong khả năng thai nghén ra không gian.
Thạch Mục trầm giọng nói.
- Vậy chúng ta phải làm sao mới có thể ly khai, dùng lực bạo phá vỡ nơi này sao?
Thái Nhi hỏi.
- Pháp bảo này chủ nhân đã bị ta đánh chết, chúng ta chỉ cần tìm được pháp bảo hạch tâm cấm chế, luyện hóa nó, xem ra liền có thể ra ngoài, chẳng qua là ta tìm một hồi lâu, hoàn toàn không cách nào tìm được dấu vết trận pháp cấm chế nơi này.
Thạch Mục lắc lắc đầu đáp.
Còn có một phương pháp đơn giản hơn, chính là để Yên La triệu hoán Thạch Mục đến Tử Linh giới diện, như vậy có thể ly khai cái không gian này.
Bất quá hắn đến Tử Linh giới diện xong, không gian tọa độ của Yên La ở Thiên Hà tinh vực cũng sẽ không còn nữa. Thạch Mục sắp lần nữa đi tới Chu Tước tinh, sẽ càng thêm phiền toái, tốt nhất vẫn là luyện hóa pháp bảo này.
- Không có quan hệ gì, nếu bàn về thị lực, ta đây có thể nói là lợi hại so sánh với ngươi. Ngươi không tìm được, ta đây nhất định có thể tìm được!
Thái Nhi tự tin nói, thi triển ra Linh Mục Thần Thông, nhìn chung quanh.
- Vậy liền nhờ ngươi rồi.
Thạch Mục đáp.
Linh Mục Thần Thông của Thái Nhi đúng là vượt trên hắn, bọn hắn liên thủ nhất định có thể phát hiện một số manh mối.
. .
Một canh giờ trôi qua rất nhanh.
Chính giữa cột đá trên quan chiến đài, vị trí ba người ở giữa vẫn trống không.
Lúc này, vài vị Thiên Phượng tộc trưởng lão vây ở chung quanh Kim Phượng bà bà, dường như đang bàn luận cái gì đó.
Sau một lát, tên trưởng lão tóc đỏ tên là Triệu Chu Đồng lần nữa đi tới trước đài, cao giọng nói với mọi người:
- Canh giờ đã tới, tỷ thí tuyển lựa lần này sắp bắt đầu, lão phu trước tiên ở nơi này báo cho biết chư vị chi tiết quy tắc tỷ thí lần này.
Lời vừa nói ra, hiện trường lần nữa an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đồng loạt chiếu xuống cột đá trung ương.
Thư Hữu Kim quét ánh mắt chung quanh một vòng xong, lại tung ra thần thức tìm kiếm một trận khắp bốn phương tám hướng, rồi sau đó lắc lắc đầu thở dài nói:
- Vốn tưởng rằng, có một canh giờ trì hoãn này, Thạch huynh có thể đến kịp, giờ này xem ra, Thạch huynh có thể là gặp phải việc gấp gì rồi.
Phương Trăn nghe vậy, im lặng gật gật đầu.
- Lần tuyển chọn này, tổng cộng có tất cả 74 người tham gia. Trong đó, nguyên bát hoang cổ tộc gia tộc tử đệ, cùng với danh môn vọng tộc tử đệ của Thiên Hà tinh vực ta, căn cứ thực lực vốn có, cùng với trình độ trân quý của quà tặng gia tộc đề giao, tổng cộng chọn lựa mười người, có thể thu được miễn chiến quyền hai vòng, trực tiếp lên hai vòng cấp cuối cùng.
Triệu Chu Đồng cất giọng nói.
Dứt lời, bàn tay lão vung lên, nửa không trung lập tức hiện lên một đạo kim sắc quang mạc, phía trên cổ triện tự thể viết tên mười người, trong đó có ca ca của Phương Trăn tên là Phương Sách, cùng với người được xưng là “Long phượng phối” và được nhiều người đánh giá cao đó - Địa Long tộc thiếu chủ Địch Tương.
- Cái gì? Còn có miễn chiến quyền?
Phương Trăn ánh mắt nhìn chằm chằm lên tên của Phương Sách, cắn răng nói.