Huyền Giới Chi Môn

Chương 633: Q.3 - Chương 633: Nổi cơn giận dữ. (2)




- Ma khí...

Thạch Mục mở mắt ra, ánh mắt lóe lên, nhìn về phía khối xương đen đặt ở một bên.

Hắn trầm ngâm một chút, nắm lấy khối xương đen, hơi xuy nghĩ, thân ngoại hóa thân bay hạ xuống xương đen.

Trên mặt thân ngoại hóa thân hiện lên vẻ tươi cười, trong miệng phát ra tiếng cười khanh khách, dường như khá hưng phấn, miệng nhỏ khẽ hé, phát ra một luồng lực hút.

Trên xương đen lập tức bay ra từng luồng ma khí màu đen, bay vào trong cơ thể thân ngoại hóa thân, hòa vào trong luồng khí xoáy.

Thân thể xanh đen của thân ngoại hóa thân dần biến thành màu đen, kích thước chậm rãi tăng lên, tốc độ cắn nuốt ma khí cũng từ từ tăng.

Ma khí màu đen từ xương đen tuôn ra ngày càng nhiều, đi vào trong cơ thể hóa thân.

Thực lực thân ngoại hóa thân nhanh chóng tăng lên, rất nhanh đã đạt tới cảnh giới hậu thiên.

Hậu thiên trung kỳ... Hậu thiên hậu kỳ... Tiên Thiên sơ kỳ... Tiên Thiên trung kỳ...

Kẹt kẹt!

Xương đen đột nhiên giải thể, hóa thành bột đen, bị thân ngoại hóa thân cắn nuốt sạch sẽ.

Nuốt chửng xương đen xong, thân ngoại hóa thân đã cao gần hai xích, toàn thân tỏa ra ánh sáng đen và ma khí, đã đạt tới trình độ Tiên Thiên hậu kỳ.

Chỉ là thời khắc này dường như vì hấp thu quá nhiều ma khí, thân ngoại hóa thân hấp thu linh khí thiên địa khác trở nên rất khó khăn, luồng khí xoáy trong cơ thể gần như cũng đều là vòng xoáy ma khí.

Nhìn thân ngoại hóa thân trước mặt, trong lòng Thạch Mục tràn ngập hưng phấn.

Luyện chế thân ngoại hóa thân cần các loại thiên địa linh vật không giống nhau, từ cổ chí kim có đủ loại phương pháp, có chính đạo cũng có bàng môn tà đạo.

Loại phương pháp mình sử dụng tuy không biết quy về loại nào nhưng hắn có thể khẳng định nó có liên quan với Ma tộc. Bởi vì lúc này vừa mới luyện thành đã có thể cắn nuốt sạch ma khí ẩn chưa trong khối xương đen kia, thực lực tăng nhanh như gió, chớp mắt đã tới Tiên Thiên hậu kỳ.

Sau này chỉ cần tiếp tục cắn nuốt ma khí, thực lực nhất định sẽ tiếp tục tăng lên, không bao lâu sau sẽ trở thành một nguồn giúp đỡ lớn cho mình.

Sau ba ngày, Thạch Mục khôi phục chân khí tiêu hao khi tế luyện thân ngoại hóa thân, sau đó rời khỏi nơi này, phân biệt rõ phương hướng, trở về cứ điểm Phù Không.

Thân ngoại hóa thân được hắn tạm thu vào túi linh thú, dù sao cỗ thân ngoại hóa thân này nắm giữ thuộc tính ma, nếu bị người liên minh nhìn thấy e là sẽ có phiền toái không nhỏ.

Nơi này cách cứ điểm Phù Không quá xa, trong Phù Thạch tinh hải nguy hiểm trùng trùng, Thạch Mục dưới sự phụ tá của Linh Vũ phi xa, vừa đi vừa nghỉ, nửa tháng mới trở lại trong cứ điểm Phù Không.

Nhìn cứ điểm to lớn trước mắt, Thạch Mục cảm thấy mình đang mơ, nỗi lo trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống.

Hồi tưởng lại đám người mình bị bỏ rơi, hơn bốn trăm người gần như chết hết, chính mình trải qua vô số đau khổ, suýt chết trong tay Ma tộc Thánh giai, trong lòng hắn bốc lên lửa giận.

Hắn hừ lạnh một tiếng, dùng lệnh bài tiến vào cứ điểm, sau đó thẳng tiến tới tổng điện trong thành, nơi Mạc Lân Vũ trưởng lão xử lý công việc thường ngày.

Hắn cũng muốn hỏi thẳng mặt vị trưởng lão tam đại Thánh địa chọn ra này cần giải thích như nào.

Ở bên ngoài đại điện có hai tên đệ tử giáp bạc trông coi, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng trò chuyện.

- Hai vị, Mạc trưởng lão có ở bên trong không?

Thạch Mục hỏi hai tên đệ tử trông coi.

- Xin chào vị sư huynh này, Mạc trưởng lão đang ở bên trong thương nghị chuyện quan trọng với người khác.

Hai người đều chỉ tu vi Địa giai, thấy Thạch Mục là một đội trưởng, liền vội vàng nói.

Thạch Mục gật gật đầu, cất bước liền muốn đi vào.

- Vị sư huynh này, Mạc trưởng lão đang thương nghị chuyện quan trọng với mọi người, không bằng lão nhân gia hết bận, ngài hãy đi vào, tránh cho khiến lão nhân gia nổi giận.

Một tên đệ tử trông coi thấy vậy, vội vàng nói.

Thạch Mục hơi nhướng mày, dừng bước.

- Mạc trưởng lão đang thương nghị chuyện gì?

Hắn trầm mặc một chút, mở miệng hỏi.

- Hơn nửa năm trước, đại quân liên minh một lần công phá cứ điểm số tám và mười hai, thắng một trận lớn, lão nhân gia đang thương nghị chuyện khen ngợi chiến dịch lần này với các vị đội trưởng lập công.

Một tên đệ tử trông coi khác tươi cười nói.

Thạch Mục nghe lời này, trong lòng nổi lên lửa giận, hai tay vung lên, đánh ra một luồng khí xoáy, đẩy hai tên đệ tử trông coi sang một bên, sau đó thân hình lóe lên, nhanh chân đi vào.

Hai tên đệ tử kia đầu váng mắt hoa, vừa đứng vững thân hình, một tên đệ tử quay đầu nhìn thấy Thạch Mục đi vào, vừa định mở miệng đã bị tên đệ tử khác vội vã đưa tay che miệng lại.

Bên trong cung điện, Mạc Lân Vũ ngồi ghế chủ tọa, hai bên còn vài tên trưởng lão Thánh giai, phía dưới có bảy tám mươi người.

Trong số những người này phải kể tới ba người tu vi tối cao, một là thiếu phụ xinh đẹp áo đỏ, nhìn dáng vẻ hẳn là đến từ Ly Trần tông, một đại hán trọc đầu yêu tộc cao chín thước tới từ Thanh Lan Thánh địa, còn có một thanh niên cao gầy sắc mặt vàng vọt, trên trán mọc ban đen lấm tâm, chừng hai chín tuổi, hẳn là đệ tử Trục Vân kiếm phái.

Thạch Mục quen đại hán trọc đầu kia, tên hắn là Vinh Cách, là một tên Thiên niên đệ tử thành danh ở không gian Huyền giai, tu luyện Phích Lịch công thuộc tính lôi, thực lực khá là bất phàm.

Ba người này và Mạc Lân Vũ thân cận nhất, thần sắc cực kỳ hưng phấn, không ngừng nói gì với Mạc Lân Vũ khiến Mạc Lân Vũ không ngừng vỗ tay cười to, mấy vị trưởng lão Thánh cảnh khác đều ngồi nghiêm chỉnh, không tham dự nhiều vào trong.

Mấy người đang trò chuyện thật vui vẻ, nghe thấy tiếng bước chân đều quay đầu nhìn lại.

Mạc Lân Vũ cau mày, nhìn Thạch Mục, trầm giọng hỏi:

- Ngươi là đội trưởng đội nào, chưa được cho gọi sao dám tự tiện xông vào tổng điện.

- Ha ha, xem ra Mạc trưởng lão ngài đúng là quý nhân bận rộn, bây giờ đánh thắng trận là đã quên tên vô danh tiểu tốt đảm nhận nhiệm vụ tấn công cứ điểm số chín.

Thạch Mục cười lạnh, nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.