Huyền Giới Chi Môn

Chương 634: Q.3 - Chương 634: Chất vấn (1)




- Ngươi...

Mạc trưởng lão nghe lời này, ngẩn ra, đánh giá Thạch Mục một chút, trong đầu lóe lên linh quang, dường như đang nhớ lại thân phận của Thạch Mục.

- Hả, hóa ra là ngươi, thật xin lỗi, lúc vừa rồi ta không nhận ra. Nhiệm vụ tập kích cứ điểm số chín các ngươi hoàn thành rất tốt, đã cực khổ rồi. Đúng rồi, cần nói cho ngươi một tin tức tốt, liên minh dựa vào chiến dịch này một lần thu hồi hai cứ điểm then chốt, phá tan nhuệ khí của bộ tộc Hắc Ma. Các ngươi lập công không nhỏ, sau này liên minh sẽ tiến hành luận công khen ngợi với các ngươi.

Mạc trưởng lão nói.

- Khen ngợi thì ta thấy không cần đi! Gần bốn trăm người tập kích cứ điểm số chín e rằng đã chết gần hết, khen thưởng to lớn tới đâu cũng vô dụng với người chết mà thôi.

Thạch Mục nhíu mày, trong lời nói không hề có chút khách khí.

Lời này vừa ra, sắc mặt Mạc trưởng lão sầm lại, không ít người ở đây cũng biến sắc, lấy ánh mắt khó tin nhìn về phía Thạch Mục.

Dù sao dưới cái nhìn của họ, có can đảm nói chuyện với tồn tại Thánh giai như vậy, ở quá khứ là chuyện không tưởng.

- Thạch Mục, đối với sự hi sinh của họ ta cũng rất đau khổ, ngươi có thể sống sót trở về khiến ta vô cùng cao hứng. Hiện giờ chính là lúc liên minh cần dùng người, cần đội trưởng dũng mãnh thiện chiến như ngươi. Ngươi có nhu cầu gì đều được, liên minh sẽ dùng tất cả khả năng để thỏa mãn.

Mạc trưởng lão đứng lên nói.

- Mạc trưởng lão, hôm nay Thạch mỗ tới đây chỉ muốn hỏi ngươi một câu, mấy vạn đệ tử liên minh ở tiền tuyến liều chết với bộ tộc Hắc Ma như chúng ta ở trong mắt các ngươi chẳng lẽ chỉ là một đám tốt thí có thể buông bỏ bất cứ lúc nào?

Thạch Mục chậm rãi nói.

Lời này của Thạch Mục nói ra là để cho mấy tên trưởng lão Thánh giai nghe được, dù quyết định trước đây là do Mạc trưởng lão hạ lệnh nhưng bọn họ không thể k biết chuyện.

Có điều mấy vị này cũng không hề có ý định trả lời, giống như không nghe thấy vậy.

Mạc trưởng lão ngồi ở giữa trầm mặc một chút, sau mới chậm rãi nói.

- Chiến tranh là chú ý sách lược, cần nhìn ở đại cục, cân nhắc thiệt hơn, muốn đạt được thắng lợi cuối cùng nhất định phải trả cái giá tương ứng, thương vong càng không thể tránh khỏi. Bây giờ bộ tộc Hắc Ma phá tan kết giới, chằm chằm nhìn vào ngàn vạn sinh linh Di Dương tinh vực, hi sinh của bọn ngươi đối với đại cục là vì toàn bộ tinh vực, là vì đại nghĩa. Với cá nhân mà nói cũng coi là một loại tôi luyện, dù sao chỉ có trải qua đau khổ mới có thể không ngừng thu được cảm ngộ, đột phá bình cảnh.

- Lời của Mạc trưởng lão quả là đại nghĩa lẫm thiên! Nhưng mặc dù muốn chúng ta đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, sao không nói rõ trước với chúng ta, chẳng lẽ lo lắng chúng ta bỏ trốn không đi? Nếu có chuẩn bị trước, bốn trăm đệ tử này cũng không đến mức rơi vào kết quả gần như toàn quân bị diệt đi? Ngươi luôn mồm nói đau khổ vì sự hi sinh của họ, nhưng sao bản thân ta lại không thấy như vậy?

Thạch Mục cười gằn, liên tiếp hỏi.

Mạc trưởng lão hơi nhướng mày, không nói gì.

- Nếu Mạc trưởng lão không cách nào trả lời, vậy Thạch mỗ không cách nào lưu lại cứ điểm Phù Không này nữa!

Sắc mặt Thạch Mục lạnh lùng, mở miệng.

- Lớn mật, ngươi đầu tiên nói lời lỗ mãng, chống đối Mạc trưởng lão, ngỗ nghịch phạm thượng, giờ lại muốn đại chiến chạy trốn, đào quân giữa đường...

Thiếu phụ xinh đẹp mặt đầy son phần tay chống nạnh, cả giận nói.

- Thạch mỗ vì liên minh chém giết hơn mười năm ở tiền tuyến, từ lâu đã quá ước định mười năm trấn giữ, muốn rời khỏi có gì không thể? Lại nói ngươi là cái thá gì, ta xin nghỉ với Mạc trưởng lão, liên quan gì tới ngươi?

Thạch Mục lạnh lùng trừng mắt một cái, mở miệng hỏi.

- Ngươi...

Thiếu phụ xinh đẹp nghe vậy, lập tức nghẹn lời.

- Thạch sư đệ chớ nổi giận, vị này là Ly Trần tông Phó Dao sư muội, trước đây cũng tham dự trận đại chiến kia. Khi tấn công cứ điểm số mười liều mạng giết địch, có công rất lớn trong việc liên minh có thể thuận lợi chiếm lấy cứ điểm.

Đại hán trọc đầu Vinh Cách mở miệng nói.

- Hả, nếu ta nhớ không lầm thì không bao lâu sau khi chúng ta tiến công cứ điểm số chín đã gặp mấy trăm viện binh từ cứ điểm số mười phục kích, trong đó Ma tộc Thiên Vị đã có mấy chục người. Xin hỏi vị Phó sư tỷ này, đối với một cứ điểm còn không tới một phần ba quân coi giữ, các ngươi liều chết thế nào?

Thạch Mục hỏi.

- Chuyện này...

Thạch Mục ngôn từ sắc bén khiến tên Vinh Cách kia không lời nào để nói.

- Mấy vị đội trưởng ở đây đều là công thần đánh hạ cứ điểm số tám và số mười, lời này của Thạch sư đệ hẳn là muốn nói chúng ta thay liên minh liều mạng tác chiến, anh dũng đồ ma đều là rác rưởi? Tất cả chiến công chúng ta lập xuống đều là hư vọng sao?

Tên thanh niên cao gầy mặt vàng kia liếc Thạch Mục một cái, từ tốn nói.

Người này ngữ điệu bất âm bất dương, nhưng nói ra lời như vậy khiến cho tất cả mọi người ở đây đều đứng thế đối lập với Thạch Mục.

- Nếu nói tới chiến công, vậy ta sẽ nói tới chiến công một chút! Thạch Mục ta tới cứ điểm Phù Không hơn mười năm, trải qua hơn ngàn trận chiến lớn nhỏ khác nhau, giết 3417 tên tộc nhân Hắc Ma, trong đó Thiên Vị cảnh có 73 người. Bất luận phục kích ám sát, vận tải dò đường, tiểu đội dưới trướng ta tác chiến có phải lần nào không dùng cái giá thấp nhất đổi về chiến công tốt nhất?! Xin hỏi Mạc trưởng lão, Thạch Mục ta có lần nào xin lỗi liên minh chưa? Sao lại đến mức bị Mạc trưởng lão coi thành tốt thí, hẳn do ta đến từ Thanh Lan Thánh địa mà không phải Ly Trần tông các ngươi sao?

Thạch Mục lớn tiếng hỏi.

Lời sau cùng của Thạch Mục vừa ra khỏi miệng, hiện trường lập tức xôn xao, vài tên trưởng lão Thánh giai đến từ Thanh Lan Thánh địa và Trục Vân kiếm phái sắc mặt khẽ đổi, dồn dập đưa ánh mắt về phía Mạc Lân Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.