Trán Đường Vân đổ mồ hôi, không ngờ được khí lực một cô bé cư nhiên lớn vậy.
Giao Trương Tiểu Hỉ té xỉu cho hai hộ sĩ xử lý, Đường Vân lau mồ hồi, ra ngoài.
Ngoài cửa, Trầm Dương ôm con trai ngồi trên ghế.
Trầm Liễu trong lòng đã ngủ say.
Đường Vân ngồi cạnh Trầm Dương, nhìn thoáng Trầm Liễu mặt đỏ bừng, hạ giọng hỏi: “Sao hai người ở đây? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Trầm Dương vừa vỗ nhẹ Trầm Liễu, vừa thấp giọng kể ra quái sự đêm nay.
“Anh nói là một đứa bé anh không thấy dẫn anh tới đây, sau đó anh bắt gặp Trương Tiểu Hoan ngã giữa vũng máu?” Giọng Đường Vân có nghi vấn.
Trầm Dương gật đầu, “Chính xác mà nói, đứa bé đó không phải không thấy, mà là tôi không thấy, thế nhưng Tiểu Liễu thấy.”
Đường Vân cúi đầu nhìn Trầm Liễu vẻ mặt hồn nhiên, “Sao tôi nghĩ cứ như gặp quỷ.”
“Không phải cứ như, mà là thật gặp quỷ.”
Đường Vân kinh ngạc, “Anh tin quỷ thần?”
Trầm Dương mỉm cười, “Thế nào? Tôi tin rất kỳ quái?”
“Có chút.” Đường Vân thành thật gật đầu, “Làm giáo viên không phải nên tin khoa học sao?”
Trầm Dương lắc đầu, “Làm khảo cổ, càng dễ tin quỷ thần hơn người thường.”
Đường Vân cảm thấy hứng thú, “Anh làm khảo cổ, hẳn thường đi một ít cổ mộ khảo sát, có gặp được quỷ hoặc cương thi không?”
Trầm Dương có chút dở khóc dở cười, “Cậu cho gặp quỷ là chuyện dễ dàng sao?”
Đường Vân ngượng ngùng, dừng một hồi, nói: “Đã khuya, chúng ta không ngủ, thằng bé phải ngủ, anh nên về nghỉ ngơi, tôi đi xem anh em Trương Tiểu Bình, xảy ra chuyện như vậy, tôi sợ mắt lạnh ngày mai của lão Đại, giết chết người, ai!”
Ngữ khí khoa trương của Đường Vân khiến Trầm Dương nhịn không được nở nụ cười.
...
Sắc mặt Thượng Quan Hiên không phải bình thường xấu xí, Đường Vân liếc trộm, lui a lui, lui tới sau tấm mộc hữu hiệu nhất —— Tiêu Xuân Thu.
Thượng Quan Hiên cúi đầu nhìn vết máu trên đất, không biết nghĩ gì.
Tiêu Xuân Thu hất cánh tay Đường Vân túm chặt ra, nói: “Rất không bình thường, một cô bé sao có thể hung tàn như vậy, vì giành một con búp bê cắn đứt cánh tay chị? Dù là đột biến gien cũng không khả năng.”
Tống Tiếu Ngự gật đầu, “Ừ, theo như lời Đường Vân, khí lực Trương Tiểu hỉ cũng lớn đến thái quá, cô bé chỉ là một đứa bé bốn tuổi.”
“Quỷ bám?” Tiểu Thường đột nhiên thốt ra một câu.
Tống Tiếu Ngự vuốt cằm, “Hẳn có thể, cha con Trầm Dương là bị một tiểu quỷ dẫn tới.”
“Chẳng lẽ tiểu quỷ kia phụ thể trên người Trương Tiểu Hỉ, cắn Trương Tiểu Hoan xong, dẫn cha con Trầm Dương tới, khoe khoang thành quả của mình? Phải biết con nít thường thích được khen?” Tiêu Xuân Thu suy đoán.
“Cậu cho đó là cậu.”
Thượng Quan Hiên vừa nói, vừa đi ra.
“Cậu đi đâu?”
“Một cô bé bốn tuổi cuồng tính đại phát, cắn đứt cánh tay chị, cậu nghĩ đây là bình thường?”
“Không bình thường.” Tiểu Thường và Đường Vân nhất trí nói.
“Cậu tính làm gì?” Tống Tiếu Ngự hỏi.
“Tìm người có thể đưa giải thích bình thường.”
...
Trầm Dương mặc đồ cho con trai, vừa định ôm thằng bé đi ăn sáng, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
Mở cửa nhìn, là một thanh niên đeo kính mắt.
“Xin hỏi...”
Trầm Dương nói phân nửa, Trầm Liễu ngồi trên giường đột nhiên nhảy xuống chạy tới ôm chân thanh niên, vui vẻ gọi: “Anh sóc!”
Huyền Huyễn ôm lấy thằng bé, cười điểm mũi nó, “Morning!”
Trầm Liễu vẫn nhớ mãi không quên sóc chuột hôm qua, lúc này không thấy, vội hỏi: “Sóc con đâu?”
“Nó không phải bé ngoan như Tiểu Liễu, còn ngủ.”
Trầm Liễu cau mũi, “Sóc con là đồ lười.”
Huyền Huyễn mỉm cười.
Trầm Liễu hài lòng nói với Trầm Dương: “Cha, đây là anh sóc con nói.”
Trầm Dương nghĩ thanh niên tuấn mỹ trước mắt không dính gì tới sóc, thế nhưng lại bị con mình gọi anh sóc, cảm giác có chút buồn cười.
Anh vươn tay, “Chào cậu, Trầm Dương.”
“Chào anh, Huyền Huyễn.”
Trầm Liễu “Ba” đập bàn tay của mình lên hai tay đang nắm của bọn họ, bắt chước nói: “Chào mọi người, Trầm Liễu.”
Huyền Huyễn và Trầm Dương ngẩn ra, không hẹn nở nụ cười.