Huyền Hệ Liệt

Chương 166: Chương 166




Trầm Dương không ngốc, tự nhiên biết Huyền Huyễn sáng sớm bái phỏng tuyệt đối không phải vì con trai, bất quá nếu người ta không nói, Trầm Dương cũng không chủ động hỏi, phỏng chừng là vì chuyện tối qua, lẽ nào thanh niên này là cảnh sát? Trầm Dương suy đoán.

Huyền Huyễn ôm Trầm Liễu, vừa nói chuyện với Trầm Dương, vừa đi về phía căn-tin lầu một của bệnh viện.

Mới rẽ qua ngã, đã thấy đám người Thượng Quan Hiên đến trước mặt.

Huyền Huyễn dừng bước, nở nụ cười, Thượng Quan Hiên quả nhiên khôn khéo, nhanh vậy tìm tới.

“Morning các anh!” Trầm Liễu lễ phép chào hỏi.

“Morning!”

Trẻ con đáng yêu luôn khiến người thích, đám người Tiêu Xuân Thu luân phiên tiến lên vừa hôn vừa ôm.

Trầm Dương mỉm cười nhìn, nghĩ thầm nếu Văn Tiểu Quân ở đây, phỏng chừng đố kỵ nước mắt lưng tròng.

Tống Tiếu Ngự thấy Trầm Liễu dính vào lòng Huyền Huyễn không chịu xuống, không khỏi cười nói: “Thượng Quan, nghĩ không ra cậu nhanh vậy đã thất sủng.”

Thượng Quan Hiên liếc trắng, không nói lời nào.

Tiêu Xuân Thu nói: “Trẻ con luôn vô tình, có mới nới cũ.”

Trầm Liễu nóng nảy, đỏ mặt biện giải: “Không phải, em không phải có mới nới cũ.” Thằng bé cắn môi dưới, nhìn Huyền Huyễn, lại nhìn Thượng Quan Hiên, như thể khó xử, “Anh Thượng Quan tốt, anh sóc cũng tốt, rất khó chọn, cha!” Trầm Liễu chủ ý bất định xin giúp đỡ với Trầm Dương.

Trầm Dương giáo dục nói: “Cá và tay gấu không thể cùng bắt, con thích chú Thượng Quan ôm con, cũng thích chú Huyền ôm con, nhưng muốn cả hai đều ôm, đó là không khả năng.”

Trầm Liễu nghiêng đầu, nhăn chặt, hoang mang hỏi: “Vậy không thể để anh Thượng Quan ôm một hồi, anh sóc ôm một hồi sao?”

Trầm Dương lắc đầu.

“Vì sao?” Trầm Liễu không giải thích.

“Nếu như cha ôm con, song song lại ôm Tiểu Quân, con nguyện ý sao?”

“Nguyện ý.”

“Thế nhưng cha vì ôm hai đứa, cho nên trong lúc nhất thời không thể chiếu cố cả hai, đôi khi sẽ thiên vị Tiểu Quân, vậy con nguyện ý sao?”

Trầm Liễu chần chờ, suy nghĩ một hồi, gật đầu.

“Vậy nếu cha chỉ lo cho Tiểu Quân, không lo cho con?”

Trầm Liễu khó hiểu, “Cha, cha chỉ quan tâm Tiểu Quân, không quan tâm con sao?”

Trầm Dương nghẹn lời.

Huyền Huyễn cười nói: “Anh và chú Thượng Quan, em thích ai ôm em hơn? Tỉ mỉ ngẫm lại hãy trả lời.”

Trầm Liễu lộ ra bộ dáng suy nghĩ sâu xa, một lát thằng bé ngượng ngùng nhìn Thượng Quan Hiên, “Em thích anh sóc ôm em hơn một tí.” Dừng một lát, thằng bé cường điệu nói: “Chỉ là một tí, thực sự chỉ một tí.”

Mọi người cười to.

Tiêu Xuân Thu vỗ vai Thượng Quan Hiên trêu chọc nói: “Thượng Quan Hiên, xem ra mị lực của cậu không bằng Huyền Huyễn.”

Thượng Quan Hiên liếc Tiêu Xuân Thu, nhàn nhạt nói một câu: “Đối cậu, mị lực của tôi đủ là được.”

Tiêu Xuân Thu đỏ mặt, Tiểu Thường và Đường Vân ồn ào: “Yêu! Tiêu tổ trưởng (Tiêu Xuân Thu) phải có biểu thị nha, hôn một cái!”

Tiêu Xuân Thu da mặt mỏng, xấu hổ nói: “Các cậu cút!”

Tống Tiếu Ngự hỏi Trầm Liễu: “Vậy cha em và chú Huyền, em thích ai ôm em hơn?”

“Cha, vì đó là cha em nha.”

“Úc.”

Tiểu Thường nghĩ thằng bé rất đáng yêu, chỉ Tống Tiếu Ngự, Tiêu Xuân Thu, Đường Vân và mình, hỏi: “Bọn anh, em thích nhất ai? Không thích nhất ai?”

“Không có không thích, đều thích.”

Miệng thật ngọt!

Tiểu Thường tiếp tục đùa thằng bé: “Không thể đều thích, bọn anh, em thích nhất là ai, thích hơn là ai?”

Trầm Liễu phạm sầu, không tự chủ nhìn Trầm Dương, hy vọng cha có thể giúp mình.

Trầm Dương sờ đầu thằng bé, “Cha không thể cho con đề nghị, tự nghĩ.”

Trầm Liễu nhìn cái này, lại nhìn cái kia, do dự bất định.

Đám người Tiêu Xuân Thu, Tiểu Thường nghĩ rất vui, nhất trí lộ ra nụ cười xán lạn hữu hảo với thằng bé.

Trầm Liễu bĩu môi, các anh này đều xấp xỉ, thật phiền nga!

Ánh mắt lần lượt nhìn mặt đám người Tiêu Xuân Thu, rồi quay lại, cứ thế vài lần, Trầm Liễu nghĩ khó chọn, thẳng thắn chui đầu vào lòng Huyền Huyễn làm đà điểu, hàm hồ nói: “Đều thích, đều thích.”

Nhìn thằng bé đáng yêu né tránh, đám người Tiểu Thường nở nụ cười.

Huyền Huyễn hỏi Thượng Quan Hiên: “Có việc tìm tôi? Hay là tìm cha Trầm?”

Thượng Quan Hiên nói: “Đều tìm.”

“Vừa đi ăn sáng, vừa nói, trẻ con không thể bị đói.”

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.