Người lớn nói chuyện, Trầm Liễu hoàn toàn nghe không hiểu, cảm giác bị người đẩy ra này khiến thằng bé khó chịu, nó bĩu môi kéo ống tay áo Trầm Dương, hy vọng lấy được chú ý.
Trầm Dương đang nghĩ chuyện tiểu quỷ, vì vậy không lưu ý động tác của Trầm Liễu.
Trầm Liễu nghĩ lòng mình như ẩn dấu một con chuột nhỏ, chui tới chui lui, không thể ngồi yên.
Thằng bé túm ống tay áo Trầm Dương, cố sức kéo, đề cao âm lượng: “Cha, sao cha không nhìn con?”
Oán giận của Trầm Liễu khiến mọi người an tĩnh.
Thấy mọi người nhìn mình, Trầm Liễu không khỏi khiếp đảm, bất an giật giật trong lòng Huyền Huyễn, “Mọi người đang nói gì? Sao em nghe không rõ? Tiểu quỷ gì sẽ quấn lấy em? Cô bé tối qua sao? Thế nhưng bạn ấy dẫn em và cha tới phòng kia đã đi?”
Mọi người lặng im, không biết mở miệng thế nào.
Trầm Liễu càng bất an, thằng bé rầu rĩ nói: “Các anh đừng tưởng em là con nít sẽ không biết, các anh nói rõ cho em là được, các anh này nói một câu, kia nói một câu, hại em nghe không hiểu. Em không thích như vậy.”
Huyền Huyễn sờ đầu thằng bé, đầu tiên liếc Trầm Dương, Trầm Dương gật đầu, Huyền Huyễn suy nghĩ một chút, giơ cao Trầm Liễu, hoà ái nói: “Là bọn anh sơ sót, quên Tiểu Liễu là ông cụ non.”
Trầm Liễu cau mũi, có chút kiêu ngạo nói: “Ông cụ non không tính, thế nhưng chí ít là một cậu bé thông minh, anh Hải nói.”
Đám người Tiêu Xuân Thu không khỏi nở nụ cười.
Huyền Huyễn cười nói: “Phải nha, Tiểu Liễu là một cậu bé thông minh, vậy em biết chuyện Tiểu Bình và Tiểu An không?”
“Biết.” Trầm Liễu buồn bã, thằng bé nắm chặt tay Huyền Huyễn, nhỏ giọng nói: “Đầu lưỡi Tiểu Bình bị người cắt, mắt Tiểu An chảy rất nhiều máu, có phải không thấy được nữa?”
Huyền Huyễn khẽ gật đầu.
Mũi Trầm Liễu ửng đỏ, chôn đầu vào lòng Huyền Huyễn.
Huyền Huyễn vuốt đầu thằng bé, “Tối qua, có một bạn dẫn em tới một căn phòng đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Cha em lấy chăn bao em không cho em xem là vì Tiểu Hoan trong phòng, nhưng Tiểu Hoan khi đó bị đứt một cánh tay.”
“A!” Trầm Liễu kinh hô.
“Cha em sợ em sợ, vì vậy không cho em xem.”
Mặt Trầm Liễu có chút tái nhợt, “Ai xấu vậy? Tiểu Hoan bạn ấy...”
Huyền Huyễn lắc đầu, “Bọn anh hiện tại cũng không biết ai làm, chú Thượng Quan đang tra, cho nên em không thể chạy loạn, nhất định phải đi theo cha, biết chưa?”
Trầm Liễu gật đầu, suy nghĩ một chút, lo lắng nói với Trầm Dương: “Cha, Tiểu Quân rất bướng bỉnh, nói anh Hải mua sợi dây trói chặt cậu ấy, nếu cậu ấy bị kẻ xấu bắt sẽ không tốt. Nếu anh Hải không rảnh, con có thể hỗ trợ.”
Trầm Dương sờ đầu thằng bé, nghiêm túc nói: “Ừ.”
“Nhất định phải vậy, Tiểu Quân hay chạy loạn.” Suy nghĩ một chút, Trầm Liễu lo lắng nói: “Nếu không hiện tại gọi cho anh Hải?”
“Gọi cho anh làm gì?” Hạ Nhược Hải vừa tới, chợt nghe Trầm Liễu nói, không khỏi hiếu kỳ hỏi.
“A, anh Hải, Tiểu Quân đâu?”
Đầu Văn Tiểu Quân nhô ra từ phía sau Hạ Nhược Hải, vui vẻ nói: “Tiểu Liễu, cậu tìm tôi?”
“Lại đây.” Trầm Liễu nghiêm túc nói.
Văn Tiểu Quân không hiểu ra sao, ngoan ngoãn lại gần, “Làm gì?”
Trầm Liễu nắm lấy tay thằng bé, “Cậu hôm nay phải theo tôi.”
Văn Tiểu Quân chớp mắt, không giải thích được hỏi: “Vì sao?”
“Con nít con nôi, hỏi nhiều vậy làm gì?” Trầm Liễu giáo huấn nói.
Lời vừa nói ra, tức cười mọi người.
Văn Tiểu Quân lại chớp mắt, thật kỳ quái, Tiểu Liễu bình thường không thích mình theo cậu ấy, sao hôm nay bắt mình theo, lẽ nào như cậu nói, ngủ một đêm giày vò, đổi tính.
Trầm Liễu thấy mắt Văn Tiểu Quân đổi tới đổi lui mà không trả lời, giận.
“Ba!”
Bàn tay Trầm Liễu vỗ trên trán Văn Tiểu Quân, tức giận hỏi: “Nghe chưa?”
Văn Tiểu Quân nhất thời nước mắt lưng tròng, uỷ khuất nói: “Nghe.”
Hạ Nhược Hải nhướng mày, nhìn đám người Tiêu Xuân Thu cười ha hả, lại nhìn Trầm Dương dở khóc dở cười, hỏi: “Đây là sao vậy?”
...