Huyền Hệ Liệt

Chương 170: Chương 170




Trầm Dương không trả lời ngay, hỏi: “Sao tới sớm vậy?”

“Vốn định mang bữa sáng cho hai cha con, ai biết bị muộn, hai người ăn chưa.”

“Tôi chưa ăn no, lát nữa ăn.”

Hạ Nhược Hải có chút hiểu rõ, “Bữa sáng bệnh viện không ngon?”

“Ừ.”

Dừng một hồi, Hạ Nhược Hải bỗng nhiên tỉnh ngộ, hung hăng nói: “Uy, đừng ý đồ lạc đề.”

Trầm Dương cười khổ.

Đám người Thượng Quan Hiên liếc nhau, Tiêu Xuân Thu nói: “Chúng tôi còn có việc, đi trước.”

Trầm Dương gật đầu.

Tiểu Thường muốn đùa Văn Tiểu Quân, cố ý hôn Trầm Liễu, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Liễu, tạm biệt!”

Văn Tiểu Quân trợn mắt nhìn Tiểu Thường, Tiểu Thường khiêu khích nhìn thằng bé, lại hôn.

Trầm Liễu khanh khách nở nụ cười, “Các anh tạm biệt!”

Tống Tiếu Ngự cũng dũng cảm, “Tiểu Liễu, hôn một cái!”

Văn Tiểu Quân nóng nảy, cướp trước Tống Tiếu Ngự cắn một hơi lên mặt Trầm Liễu.

Trầm Liễu chán ghét đẩy thằng bé ra, chống nạnh nói: “Văn Tiểu Quân, cậu lại trét nước bọt lên mặt tôi?”

Văn Tiểu Quân đáng thương nói: “Sao cậu không nói bọn họ? Bọn họ cũng trét nước bọt lên mặt cậu?”

“Các anh là thích tôi mới hôn, cha nói.”

“Tôi cũng thích cậu.”

Trầm Liễu không để ý thằng bé.

Văn Tiểu Quân cắn ngón tay, mắt to chớp vài cái, xin giúp đỡ Hạ Nhược Hải, “Cậu, Tiểu Liễu bất công, cậu ấy không tốt với cháu.”

Hạ Nhược Hải bất vi sở động, “Vậy cháu nghĩ cách khiến Tiểu Liễu không bất công.”

Văn Tiểu Quân vẻ mặt đau khổ, “Nghĩ không ra, không có cách.”

“Dùng sức nghĩ sẽ ra.”

Văn Tiểu Quân trợn tròn.

Thấy thằng bé ai oán như vậy, Tống Tiếu Ngự cũng thôi trêu cợt, nhu đầu nó, giáo dục nói: “Nếu sau này có người giành Tiểu Liễu với em, em hôn người đó, vậy người đó sẽ không có thời gian hôn Tiểu Liễu, biết chưa?”

Văn Tiểu Quân vui vẻ không thôi, vỗ tay nói: “Đúng, cảm ơn anh, hôn một cái!”

Tống Tiếu Ngự đưa mặt qua, tiếp nhận nụ hôn cảm kích của Văn Tiểu Quân.

Tiểu Thường cười mắng: “Tống Tiếu Ngự anh đừng dạy hư con nít!”

Tống Tiếu Ngự làm mặt quỷ, cười hì hì.

Thượng Quan Hiên mặc kệ hai tên thích chơi này, ném một câu: “Còn nhớ chuyện cần tra không, khi dễ trẻ con cũng không sợ mất mặt.”

“Thượng Quan, cậu là đố kỵ? Cũng phải, bộ dáng lạnh như băng của cậu doạ hư con nít!”

Thượng Quan Hiên tức giận liếc tên buồn chán như Tống Tiếu Ngự, quay đầu nói vói Trầm Dương: “Hiện tại Quách Lỵ xem anh là hung thủ, anh tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt cô ấy.”

Trầm Dương giật mình, “Cảm ơn đã báo.”

Tống Tiếu Ngự nhéo mặt Văn Tiểu Quân, lúc này mới mỹ mãn cùng mọi người rời đi.

Nguyệt Vũ nói: “Tôi cũng phải về phòng làm việc, Tiểu Nguyệt, đi chứ?”

Huyền Huyễn gật đầu.

Trầm Dương gọi lại Huyền Huyễn: “Đợi đã, vấn đề vừa nãy cậu chưa trả lời.”

Vấn đề vừa nãy? Huyền Huyễn nhất thời không rõ ý.

Nguyệt Vũ cười khẽ, “Đừng lo, Tiểu Nguyệt không phải tặng Trầm Liễu một bùa hộ mệnh sao? Có nó, anh không cần lo tiểu quỷ kia sẽ quấy rầy con trai anh. Đúng không, Tiểu Nguyệt?”

Huyền Huyễn nói: “Tôi thấy tiểu quỷ đó không phải ác quỷ gì, nói không chừng con trai anh có thể làm bạn với nó. Nếu có việc gì, cứ tới tìm tôi.”

Làm bạn với quỷ? Trầm Dương sửng sốt, một lát mới nói: “Cảm ơn.”

Huyền Huyễn cười, đi theo Nguyệt Vũ.

...

Bọn họ vừa đi, Hạ Nhược Hải lập tức hỏi: “Rốt cuộc là sao? Tôi thế nào cảm giác mấy người thần thần bí bí?”

Trầm Dương bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là giản lược kể lại.

Nghe xong trải qua, Hạ Nhược Hải không khỏi lo lắng, “Hôm nay kiểm tra xong đừng ở lại bệnh viện, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Còn có, đừng để Trầm Liễu một mình, ngô, tôi vẫn lo lắng, chúng ta về nhà trước đi.”

Trầm Dương vỗ vai Hạ Nhược Hải, “Cậu không cần lo, vừa nãy Huyền Huyễn không phải đã nói? Bùa hộ mệnh cậu ấy tặng Tiểu Liễu có thể bảo vệ thằng bé.”

Hạ Nhược Hải có chút không vui, miễn cưỡng gật đầu.

“Anh không phải nói chưa ăn no sao? Tôi đặt bữa sáng trong phòng, anh về ăn đi.”

Trầm Dương có chút kỳ quái, chần chờ một chút, hỏi: “Cậu có việc bận?”

Hạ Nhược Hải gục đầu, chằm chằm mũi giày, “Tôi vừa gặp vợ trước của anh.”

Trầm Dương giật mình.

Hạ Nhược Hải trộm liếc Trầm Dương, nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ tôi về nên về trước.”

Trầm Dương phục hồi tinh thần, “Cô ấy tới bệnh viện làm gì?”

“Không biết.”

Trầm Dương tỉ mỉ nhìn thần sắc Hạ Nhược Hải, một lúc lâu nói: “Chúng tôi đã ly hôn, không có vấn đề gì.”

Hạ Nhược Hải trầm mặc không nói.

“Đi thôi, cô ấy không biết tôi ở bệnh viện, cho nên không phải tới thăm tôi, cho dù biết tôi ở đây, cô ấy cũng không tới thăm tôi, vì vậy, không có gì đáng lo.”

“Ừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.