Hạ Nhược Hải ôm Trầm Liễu và Văn Tiểu Quân ngồi ở sảnh giữa chờ Trầm Dương.
Trầm Liễu cảm thấy buồn chán, hỏi: “Sao cha lâu vậy còn chưa ra?”
Hạ Nhược Hải gõ đầu thằng bé, “Kiểm tra thân thể có rất nhiều hạng mục, cho nên tương đối tốn thời gian.”
Trầm Dương cái hiểu cái không gật đầu.
“Nếu hai đứa buồn, cậu và hai đứa ra ngoài, sao?”
Trầm Liễu gãi đầu, do dự.
“Còn bao lâu cha mới ra?”
Hạ Nhược Hải ý xấu, cố ý nói hàm hồ, “Không biết, có thể rất nhanh, cũng có thể rất chậm.”
“Vậy sao? Vậy chúng ta nên chờ ở đây, bằng không cha đi ra không tìm được sẽ không tốt.” Trầm Liễu nhịn đau nói.
Hạ Nhược Hải cười trộm, biểu hiện rất tán dương, “Tiểu Liễu thật là một bé ngoan.”
Mặt Trầm Liễu có đắc sắc.
Văn Tiểu Quân hừ hừ, cậu lại gạt người.
“Cha!” Thấy Trầm Dương đi ra, Trầm Liễu là người đầu tiên vọt tới.
“Đi được chưa?” Trầm Liễu ngửa đầu hỏi.
Trầm Dương cười sờ đầu thằng bé, “Ừ, về nhà thôi, ngày mai dẫn con đi công viên chơi.”
Trầm Liễu và Văn Tiểu Quân cùng hoan hô.
“Trường học không nói gì sao?”
Hạ Nhược Hải bĩu môi, “Có thể nói gì, nếu nói gì, cùng lắm không làm. Lấy năng lực của anh, tìm một công tác có gì khó.”
“Thật là tuỳ hứng.”
Hạ Nhược Hải nghiêng đầu né qua bàn tay Trầm Dương tính sờ đầu mình, bất mãn nói: “Tôi không phải con anh, đừng tuỳ tiện sờ đầu tôi.”
Trầm Dương ngẩn ra, ngượng ngùng buông tay.
Nhìn thần sắc Trầm Dương, Hạ Nhược Hải biết anh lại nghĩ gì, tức giận nói: “Đôi khi thật không biết trong đầu anh chứa gì.”
Trầm Dương kinh ngạc, không rõ vì sao Hạ Nhược Hải đột nhiên nói vậy.
“Tôi không thích anh sờ đầu tôi, là vì tôi không phải con nít, mỗi lần anh sờ đầu tôi, tôi đều nghĩ anh đặt tôi cùng cấp với Trầm Liễu.”
Văn Tiểu Quân không giải thích hỏi: “Làm con nít không tốt sao? Cháu thường nghe có chú dì nói nếu mình là con nít thì tốt rồi.”
“Tiểu quỷ, nghe trộm người ta nói.”
Văn Tiểu Quân mếu máo, “Đâu có nghe trộm, bọn họ nói rất lớn, cách mấy con phố cũng nghe được.”
Trầm Liễu cười thằng bé: “Nào khoa trương như vậy, không sợ nổ phá bụng.”
Trầm Dương và Hạ Nhược Hải bật cười.
Trầm Dương nói: “Tôi sờ đầu cậu, không phải xem cậu như con nít.”
“Vậy là gì?” Trầm Liễu và Văn Tiểu Quân nháy đôi mắt thuần khiết cùng hỏi.
Mặt Hạ Nhược Hải ửng hồng, khẽ mắng: “Con nít không cần biết nhiều vậy!”
Văn Tiểu Quân giảo hoạt nói: “Cậu, cậu xấu hổ!”
Hạ Nhược Hải thẹn quá hoá giận, làm bộ định đánh Văn Tiểu Quân, “Tiểu quỷ, dám trêu cậu mình!”
“Cha Trầm, cứu mạng!”
Văn Tiểu Quân như cá trạch, giãy khỏi Hạ Nhược Hải trốn sau Trầm Dương làm mặt quỷ.
Trầm Liễu hừ một tiếng, “Không tiền đồ, cư nhiên trốn sau cha tôi.”
Hạ Nhược Hải cười ha ha, nhân cơ hội đả kích Văn Tiểu Quân: “Đồ nhát gan, Trầm Liễu không thích cháu!”
Văn Tiểu Quân giận, nhe răng với Hạ Nhược Hải.
Hạ Nhược Hải tuyệt không để vào mắt, kế tục đả kích thằng bé: “Đồ nhát gan, đồ nhát gan, Trầm Liễu không thích đồ nhát gan.”
Văn Tiểu Quân đỏ mặt, sốt ruột nói: “Cháu không phải đồ nhát gan, cậu nói lung tung.”
Hạ Nhược Hải sách sách lắc đầu, “Cháu là đồ nhát gan, buổi tối không dám đi WC một mình, không phải đồ nhát gan vậy là gì?”
Văn Tiểu Quân tức giận đến nước mắt lưng tròng, quay đầu cáo trạng với Trầm Dương: “Cha Trầm, cậu không biết xấu hổ, lấy lớn hiếp nhỏ!”
Hạ Nhược Hải kiêu ngạo cười to.
Trầm Dương thầm than, còn nói mình không phải con nít, ác liệt như vậy, thực sự còn trẻ con hơn hai thằng bé.
Đang lúc ầm ĩ, Trầm Liễu bỗng kinh ngạc khẽ gọi: “Cha, bạn nhỏ tối qua!”