Trầm Dương hoảng thần, “Có quan hệ với con trai tôi? Quan hệ gì? Có phải muốn Tiểu Liễu làm kẻ chết thay?”
Hạ Nhược Hải cũng hỏi: “Tiểu Liễu có nguy hiểm sao?”
Nguyệt Vũ vốn không lưu ý bọn họ nói chuyện, lúc này không khỏi ngừng bút.
“Tiểu quỷ kia hiện ở đâu?” Huyền Huyễn hỏi.
“Ngồi ở cầu thang khoa ngoại lầu bốn.”
“Chúng ta tới xem.”
“Vậy con tôi có nguy hiểm sao?”
“Tôi cuối cùng nghĩ tiểu quỷ kia không có ác ý, Trầm Liễu sẽ không sao.”
“Đó chỉ là trực giác của cậu.” Hạ Nhược Hải không khách khí nói.
Đối ngữ khí của Hạ Nhược Hải, Huyền Huyễn không để ý, cậu cười, “Anh nói đúng, đây chỉ là trực giác của tôi, cho nên tôi phải tận mắt thấy tiểu quỷ kia mới có thể xác định tính nguy hiểm của cô bé.”
Hạ Nhược Hải có chút xấu hổ, nghĩ ngữ khí của mình vừa rồi rất không xong.
Nguyệt Vũ nhấc tay, “Tôi cũng muốn đi.”
Huyền Huyễn nhìn thoáng văn kiện đầy bàn, “Anh làm xong rồi?”
Nguyệt Vũ chớp mắt, “Việc này không vội.”
Tên này, mở to mắt nói dối! Vừa nãy còn oán giận công việc rất nhiều.
Nguyệt Vũ lòng đầy vui mừng vứt văn kiện trước mặt sang bên, “Chúng ta đi thôi, bằng không tiểu quỷ kia sẽ biến mất.”
Trầm Liễu nói: “Em ấy không đi, vì em đã nói lát nữa sẽ đi tìm em ấy.”
Huyền Huyễn mỉm cười, “Ừ, em ấy đáp ứng Tiểu Liễu, cho nên nhất định sẽ chờ em.”
...
Trầm Liễu xa xa đã thấy cô bé vẫn ngồi ở đầu cầu thang chờ mình, thằng bé không khỏi vui vẻ nói: “Em ấy còn ở đó.”
Nguyệt Vũ nhìn quanh, “Ở đâu?”
“Ngay cầu thang.”
Nguyệt Vũ nhìn thoáng, cười gượng, cầu thang làm gì có người?
Huyền Huyễn giương mắt nhìn, chỉ thấy một cô bé chừng ba tuổi đang chống má ngồi đó, cô bé thấy Trầm Liễu thật cao hứng, không ngừng ngoắc thằng bé.
Cô bé rất khả ái, gương mặt nhỏ tròn tròn, đôi mắt mở to, khi cười rộ có hai cái lúm đồng tiền.
Huyền Huyễn sờ đầu Trầm Liễu, “Em ấy hình như rất thích em, em quen em ấy sao?”
Trầm Liễu lắc đầu.
“Em ấy rất đáng yêu, hai đứa có thể làm bạn.”
“Có thể sao?” Trầm Liễu hưng phấn.
Huyền Huyễn gật đầu.
Trầm Dương nhất thời lạnh gáy, hoài nghi mình có phải nghe lầm? Anh thế nào cũng không ngờ được, Huyền Huyễn dĩ nhiên gọi con mình làm bạn với tiểu quỷ.
Văn Tiểu Quân vừa nghe câu “em ấy tựa hồ rất thích em” lòng đã bồn chồn, Tiểu Liễu là của mình, sao có nhiều người giành cậu ấy với mình vậy?
Thằng bé dụi mắt, muốn thấy rõ cô bé, thế nhưng chỉ thấy một cái bóng không rõ, nó không cam lòng mở mắt thật to, chằm chằm cái bóng kia.
Trầm Liễu giãy dụa trong lòng Trầm Dương, tính chạy tới chào tiểu quỷ.
Thế nhưng Trầm Dương sợ thằng bé xảy ra chuyện, ôm càng chặt.
Thấy thế, Huyền Huyễn nói: “Yên tâm, tiểu quỷ kia khí tức ôn hoà, sẽ không thương tổn Trầm Liễu, anh không cần lo.”
Trầm Dương nửa tin nửa ngờ, rốt cuộc thả Trầm Liễu xuống.
Trầm Liễu vui vẻ chạy tới, ôm cô bé, “Chào em.”
Tiểu quỷ nở nụ cười, cười rất vui vẻ.
Văn Tiểu Quân không cam lòng chạy theo, vì thằng bé chỉ nhìn thấy một cái bóng, cho nên không thể làm gì khác hơn là loạn ôm, nó nghĩ thầm: mình ôm em ấy, em ấy sẽ không thể ôm Tiểu Liễu.
Tiểu quỷ bị Văn Tiểu Quân ôm kỳ quái nhìn thằng bé, tựa hồ có chút hoang mang.
Trầm Liễu giật Văn Tiểu Quân lại, “Cha nói, đối bé gái phải thân sĩ, cậu ôm tay em ấy vậy, sao em ấy cử động được?”
Văn Tiểu Quân thầm nói: tốt nhất ôm hai tay, vậy em ấy không thể ôm cậu.
Tiểu quỷ ôm cánh tay Trầm Liễu, thỉnh thoảng lại nhìn Văn Tiểu Quân vẻ mặt không phục.
Tiểu quỷ nhìn Huyền Huyễn, lại nhìn Trầm Dương, bỗng nhiên kéo tay Trầm Liễu chạy lên cầu thang.
Trầm Liễu quay đầu nhìn Huyền Huyễn.
Huyền Huyễn gật đầu.
Vì vậy Trầm Liễu vui vẻ theo sát tiểu quỷ.
Trầm Dương chỉ thấy con trai ôm không khí, sau đó bỏ chạy lên cầu thang, lập tức, không khỏi sợ hãi, vội vàng ôm con về.
Huyền Huyễn kéo Trầm Dương, lắc đầu, “Đừng lo, không sao, chúng ta đi theo xem.”
Trầm Dương và Hạ Nhược Hải kinh nghi bất định, hai người nhìn nhau, lúc này cũng bước lên cầu thang.