Tiểu quỷ kéo Trầm Liễu dẫn đường về trước, đưa mọi người tới khu phòng bệnh tầng năm.
Trầm Dương nhìn một chút, cảm giác hàn khí từ lòng bàn chân dâng lên, đây không phải nơi đã tới tối qua sao? Tiểu quỷ dẫn bọn họ tới đây có mục đích gì? Sẽ không là lại có chuyện gì xảy ra đi?
Trầm Dương thầm thấy không ổn, nhịn không được nói với Huyền Huyễn: “Chị em Trương Tiểu Hoan ở tầng này.”
Huyền Huyễn dừng bước, chằm chằm bóng lưng nhỏ của tiểu quỷ có chút suy nghĩ.
“Tôi sợ sẽ xảy ra chuyện như tối qua, Tiểu Liễu là một đứa bé, tôi không muốn nó có bất kỳ ảnh hưởng không tốt gì.”
Huyền Huyễn không lên tiếng, Trầm Dương nhìn Huyền Huyễn một cái, bước lên vài bước ôm lấy Trầm Liễu.
Vì vẫn nắm tay tiểu quỷ, bị Trầm Dương xuất kỳ bất ý ôm lấy như vậy, tiểu quỷ và Trầm Liễu đều bị doạ.
“Cha?” Trầm Liễu không hiểu nhìn Trầm Dương.
Trầm Dương xoa đầu thằng bé, nhìn chỗ tiểu quỷ bản thân giả tưởng, một hồi không nói.
Cô bé nhìn Trầm Liễu bị Trầm Dương ôm vào lòng, mắt lộ ước ao.
Huyền Huyễn lại gần, ngồi xuống vuốt mái tóc mềm mại của cô bé, khẽ hỏi: “Em vì sao dẫn bọn anh tới đây, có phải có gì muốn nói với bọn anh?”
Cô bé nhìn Huyền Huyễn, trong mắt bỗng nhiên có lệ quang, vươn tay ôm cổ cậu, nhỏ giọng khóc.
Huyền Huyễn tựa hồ cảm thấy cổ lành lạnh, không nói gì vỗ lưng cô bé.
“Sao em khóc? Có phải không thể đầu thai, anh có thể giúp em.”
Cô bé đỏ mắt lắc đầu, miệng không rõ gọi: “Mẹ...”
Huyền Huyễn giật mình, “Em muốn tìm mẹ?”
Cô bé lắc đầu, vươn ngón tay nhỏ chỉ vào cánh cửa cách đó không xa.
“Mẹ em ở trong?” Huyền Huyễn suy đoán.
Cô bé gật đầu.
“Em muốn vào gặp mẹ?”
Tiểu nữ hài gật đầu, lại lắc đầu.
Đám người Nguyệt Vũ hiếu kỳ nhìn Huyền Huyễn nói chuyện với tiểu quỷ, thế nhưng vì không thấy, bọn họ nghĩ Huyền Huyễn như lẩm bẩm một mình.
Huyền Huyễn lại hỏi cô bé vài câu, thế nhưng cô bé chỉ lắc đầu.
Lúc này bỗng nhiên truyền đến tiếng cửa mở, một người phụ nữ đi ra phòng bệnh.
Cô ấy khí chất ưu nhã, là một người phụ nữ rất xinh đẹp.
Trầm Dương nhấc mắt thấy cô, không khỏi sững sờ.
Người phụ nữ đóng cửa tính rời đi, lơ đãng quay đầu thấy Trầm Dương, cô giật mình, nét mặt kinh ngạc.
“Đã lâu không gặp.” Trầm mặc một hồi, người phụ nữ chủ động chào hỏi.
Trầm Dương dùng dư quang liếc thấy Hạ Nhược Hải quay đầu, nói: “Đã lâu không gặp.”
Người phụ nữ tựa hồ không biết nên nói gì, dừng một chút, chớp mắt thấy Trầm Liễu trong lòng Trầm Dương hiếu kỳ nhìn mình, cô chấn động thân thể, chất giọng có chút run rẩy không dễ phát giác, “Đứa bé này là?”
“Con của tôi.” Trầm Dương cố ý nhấn mạnh hai chữ “của tôi“.
Ánh sáng vui sướng thoáng cái biến mất, người phụ nữ thất thần, thì thào: “Con —— của anh?”
“Tiểu Liễu, đây là dì Hứa.”
Trầm Liễu nhu thuận gọi một tiếng: “Chào dì Hứa!”
“Chào, chào, chào Tiểu Liễu!” Hứa Huệ Mỹ có chút kích động, liên tiếp nói hai chữ chào.
“Cha, đây là lần đầu gặp dì phải không? Sao trước đây không thấy dì ấy?” Trầm Liễu ghé bên tai Trầm Dương nhỏ giọng nói.
Nghe vậy, thân thể Hứa Huệ Mỹ lắc a lư, tựa hồ có chút đứng không vững.
Trầm Dương hôn con, “Đúng vậy, lần đầu gặp, bạn học trước đây của cha.”
“Úc.”
Sắc mặt Hứa Huệ Mỹ trắng bệch, miễn cưỡng cười với Trầm Liễu.
Văn Tiểu Quân ôm chân Hạ Nhược Hải, nháy mắt nhìn Hứa Huệ Mỹ, “Cậu, dì ấy thật đẹp!”
Hạ Nhược Hải từ lỗ mũi hừ một tiếng, “Dì ấy đẹp hơn cậu cháu?”