Giọng nữ bén nhọn đâm vào màng tai buốt óc, mọi người chưa kịp phục hồi tinh thần, một người đàn bà tóc tai bù xù đã xông tới đánh Trầm Dương.
Trầm Dương hoàn toàn không phòng bị bị người đàn bà quào ra vài vết máu trên mu bàn tay, cả ống tay áo cũng bị xé rách.
Hạ Nhược Hải trước phản ứng lại, một tay vội kéo Trầm Dương.
Quách Lỵ chụp hụt, ở tác dụng quán tính, không thu hồi được lực độ lao về trước, nặng nề té ngã.
Trương Nhạc kinh hãi, vội đặt Trương Tiểu Bình và Trương Tiểu An xuống, chạy lại tính nâng vợ dậy.
Quách Lỵ một tay đẩy ra Trương Nhạc, trong đôi mắt đầy tơ máu chất đầy thù hận.
Trầm Dương không tự chủ lui về sau một bước.
Quách Lỵ giãy dụa đứng lên, “Đồ hung thủ, trả Tiểu Hoan lại cho tôi! Trả lại cho tôi!”
Trương Nhạc vội kéo vợ, “Hung thủ gì? Đó là thầy Trầm.”
Quách Lỵ hoàn toàn không nghe chồng, vừa đánh vừa đá sống chết muốn lao về phía Trầm Dương.
Trương Nhạc ôm lấy Quách Lỵ, hổn hển hỏi hộ sĩ sững sờ bên cạnh: “Vợ tôi sao vậy? Cô ấy thế nào như——”
Câu “Như người điên” Trương Nhạc nói không nên lời, thế nhưng Quách Lỵ trước mắt đã hoàn toàn không lý trí, chỉ biết quát Trầm Dương.
Hộ sĩ sững sờ lúc này như trong mộng bừng tỉnh, nhanh chóng chạy tới kéo Quách Lỵ không ngừng giãy dụa.
Một hộ sĩ khác lúng túng: “Bác sĩ nói, liên tiếp bất hạnh khiến cô ấy bị kích thích quá lớn, về mặt tinh thần chịu không được đả kích con cái lần lượt tàn phế, cho nên thần chí thất thường.”
“Thần chí —— thất thường?”
Trương Nhạc sợ ngây người, không tự giác buông lỏng Quách Lỵ.
Thấy Trương Nhạc thất hồn lạc phách, hộ sĩ an ủi: “Không cần lo, bác sĩ nói chỉ là tạm thời, sẽ có cơ hội khang phục.”
Trương Nhạc lộ ra một nụ cười khó coi hơn khóc, ngây ngốc nhìn người vợ như hoàn toàn thay đổi.
Trong nháy mắt, Trương Nhạc mờ mịt, anh không biết mình rốt cuộc làm sai gì, ông Trời lại tàn nhẫn với anh như vậy? Hai đứa con trai, một cái không có đầu lưỡi, một cái mù, hai đứa con gái, một cái đứt một tay, một cái đâu? Ác ma trong bóng tối có phải đang bày ra âm mưu cuối cùng? Kẻ này vì sao lãnh huyết hạ thủ với những đứa bé nhỏ như vậy? Năm đó bốn bảo bối chào đời, vợ chồng bọn họ vui vẻ cỡ nào, thế nhưng hôm nay...
Trương Nhạc vô lực dựa vào tường ngồi xuống, hai tay che mặt.
Trương Tiểu Bình và Trương Tiểu An bị doạ khóc, tiếng khóc thất kinh của trẻ nhỏ khiến mọi người trầm mặc.
Văn Tiểu Quân vô thức cọ Hạ Nhược Hải, túm góc áo cậu trốn ra sau, Trầm Liễu nhìn Trương Tiểu Bình và Trương Tiểu An khóc thê lương, lại nhìn Quách Lỵ quát cha mình, xoay người nhào vào lòng Hạ Nhược Hải lướt qua đầu vai nhìn Văn Tiểu Quân.
Hai đứa bé như biết chuyện gì xảy ra, lại như không biết.
Nguyệt Vũ nói với những hộ sĩ bắt được Quách Lỵ lại không biết làm sao: “Mấy cô trước dẫn Quách Lỵ đi, miễn dọa sợ trẻ con.”
Hộ sĩ cuống quít gật đầu, vừa kéo vừa lôi dẫn Quách Lỵ đi.
Quách Lỵ vừa sống chết giãy dụa, vừa trừng Trầm Dương quát: “Hung thủ, đồ hung thủ, tôi thấy! Là anh, anh giết bảo bối của tôi, tôi muốn giết anh! Giết anh...”
Thẳng tới khi hộ sĩ đi rất xa, vẫn nghe được tiếng thét chói tai của Quách Lỵ.
Hứa Huệ Mỹ tới cạnh anh em Trương Tiểu Bình, Trương Tiểu An, ôm bọn họ vào lòng, vỗ lưng bọn họ khẽ an ủi: “Ngoan, ngoan, đừng khóc, không sao, không sao.”
Tiếng khóc nức nở áp lực biến thành khóc lớn uỷ khuất, Trương Tiểu Bình và Trương Tiểu An nằm trong lòng Hứa Huệ Mỹ khóc đến khàn giọng.
Văn Tiểu Quân lấy mu bàn tay dụi mắt, nghĩ mũi ê ẩm.
Trầm Liễu rầu rĩ nói: “Cha, con cũng muốn khóc.”
Trầm Dương ôm lấy thằng bé, không nói gì vỗ lưng nó.
Trầm Dương quay đầu đối Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn thoáng gật, “Chúng tôi đi trước, Tiểu Liễu, Tiểu Quân chào các chú đi.”
“Tạm biệt anh bác sĩ, anh sóc! Tạm biệt dì Hứa!”
“Tạm biệt Tiểu Quân, Tiểu Liễu!”
“Tạm biệt em!” Trầm Liễu phất tay với cô bé, cô bé nở nụ cười, cũng phất tay lại.
Trầm Dương sờ mũi, vờ như không thấy thần tình vô cùng kinh ngạc của Hứa Huệ Mỹ và Trương Nhạc.
Nhìn bóng lưng dần đi xa của Trầm Liễu, Hứa Huệ Mỹ giật môi, một câu: “Cô là mẹ con.” Hầu như yếu ớt thốt ra, thế nhưng cô biết mình không có tư cách nói những lời này.
Cô bé vẫn ôm chân Huyền Huyễn lúc này buông tay, từng bước cẩn thận tới cạnh Hứa Huệ Mỹ, dán mặt lên lưng cô.
Nguyệt Vũ nghĩ ở lại đây cũng không giúp được gì, Trương Nhạc cần không phải an ủi ngoài mặt, đó chỉ là lời nói suông, lúc này, có thể giúp được Trương Nhạc chỉ có bản thân anh.
Nguyệt Vũ kéo Huyền Huyễn, làm thủ thế rời đi.
Huyền Huyễn gật đầu, nhấc chân đi một bước, lại quay đầu nhìn cô bé.
Cô bé nhắm mắt vẻ mặt hạnh phúc dựa vào Hứa Huệ Mỹ, cảnh này, khiến Huyền Huyễn không khỏi hiểu ý cười.
Có cơ hội hỏi lại cô bé, hy vọng có thể thuyết phục cô bé đầu thai, ánh sáng linh hồn của cô bé đã rất ảm đạm, còn dừng ở dương gian, đối cô bé không phải chuyện tốt.