“Cha.” Trương Tiểu Hỉ xoa đôi mắt nhập nhèm, nhào vào lòng Trương Nhạc.
Trương Nhạc phục hồi tinh thần, vươn tay xoa đầu con trai, “Đã dậy?”
“Ừ, chị đâu?”
Trương Tiểu Hoan, Trương Tiểu Hỉ là chị em sinh đôi, từ khi ra đời cùng ngủ cùng dậy, cùng ra cùng vào, hiện tại bỗng nhiên không thấy chị, Trương Tiểu Hỉ rất không quen.
Trương Nhạc dừng lại nhìn Trương Tiểu Hỉ, theo bác sĩ nói, cánh tay Tiểu Hoan là bị Tiểu Hỉ cắn đứt, Trương Nhạc cảm thấy thiên phương dạ đàm, trước không nói một cô bé đâu ra khí lực lớn vậy, Trương Nhạc không tin con gái mình sẽ bạo ngược thế, nhưng sự thực xảy ra trước mắt, dấu răng trên cánh tay Tiểu Hoan trùng khớp dấu răng Tiểu Hỉ, bác sĩ nói kiểm nghiệm ra một loại vật chất không rõ có độ dày cực cao như thuốc kích thích trong cơ thể Tiểu Hỉ.
Nhất định là ác ma trong bóng tối kia thừa dịp vợ anh ôm con đi WC, chích thuốc kích thích vào cơ thể Tiểu Hỉ, khiến Tiểu Hỉ mất đi thường tính, phát cuồng cắn đứt cánh tay Tiểu Hoan, nhất định là vậy! Nhất định là vậy!
Đồ khốn ấy!
Trương Nhạc nặng nề đánh một quyền lên vách tường.
Trương Nhạc nghĩ mình phảng phất đứng ở vực sâu tối đen không đáy, thật sâu vô lực và sợ hãi khiến anh tuyệt vọng gần như điên cuồng.
Trương Tiểu Hỉ bị lo lắng thình lình của Trương Nhạc doạ, bất an giãy dụa, nhỏ giọng gọi: “Cha, cha.”
Trương Nhạc bỗng nhiên kinh tỉnh, lau mặt một cái, tận lực khiến mình hiền lành hoà ái.
“Ngoan, đừng sợ, cha sẽ bảo vệ con.”
...
Trên giường bệnh, Trương Tiểu Hoan đang ngủ.
Trương Nhạc thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn đứa con gái yếu đuối trong lòng, hiện tại chỉ còn đứa bé này không bị độc thủ, anh nhất định phải bảo hộ nó, nhất định phải!
...
Tiêu Xuân Thu không giải thích được nhìn Trương Nhạc cẩn thận giao con cho mình.
Trương Nhạc mặt mày tiều tuỵ, ánh mắt lại kiên định hữu thần.
Thượng Quan Hiên dùng khoé mắt liếc Trương Tiểu Hỉ ngủ trong lòng Tiêu Xuân Thu, nhướng mày.
“Anh muốn chúng tôi làm bảo mẫu cho con gái anh?”
“Hung thủ không đánh tàn phế con cái tôi sẽ không dừng tay, hiện tại chỉ còn Tiểu Hỉ, bảo hộ nó là trách nhiệm của các anh, nếu không phải các anh không bắt được hung thủ tôi cũng không ra hạ sách này, tôi không muốn nó rời khỏi tầm mắt của tôi.” Trương Nhạc càng nói càng kịch liệt, rất có thế bát phụ mạ nhai [1].
Thượng Quan Hiên lạnh nhạt nói: “Con gái anh đang ngủ.”
Trương Nhạc ngẩn ra, nuốt lại lời tới mép.
“Đây là ai?” Thượng Quan Hiên chỉ vào Hứa Huệ Mỹ hỏi.
Hứa Huệ Mỹ nói: “Tôi là hiệu trưởng nhà trẻ.”
“Hiệu trưởng nhà trẻ?” Thượng Quan Hiên liếc Hứa Huệ Mỹ nhiều một cái.
“Vì mẹ Tiểu Hỉ hiện tại tinh thần không tốt, cho nên tôi tới giúp chiếu cố Tiểu Hoan và Tiểu Hỉ, một mình Trương tiên sinh vội không kịp.”
Hứa Huệ Mỹ ngữ khí bình thản, thế nhưng có kiên trì không dễ phát hiện.
Thượng Quan Hiên không nói gì, ánh mắt sắc bén chằm chằm Hứa Huệ Mỹ.
Hứa Huệ Mỹ bình thản nhìn lại Thượng Quan Hiên.
Thượng Quan Hiên nói: “Vậy không thể tốt hơn, bất quá, xin cô đừng để Trương Tiểu Hỉ rời khỏi tầm mắt chúng tôi.”
“Đó là tự nhiên.”
...
Trầm Dương mở cửa xe, bế Văn Tiểu Quân và Trầm Liễu vào, dặn hai đứa bé ngoan ngoãn ngồi yên không được lộn xộn sau đó đóng cửa, vừa định vào ghế trước lại thoáng thấy Hạ Nhược Hải bất động.
Trầm Dương ngừng lại, lẳng lặng nhìn cậu.
“Sao vậy?”
Hạ Nhược Hải nhìn thoáng hai đứa bé ngồi ở ghế sau chơi Altman không để ý hai người lớn, “Anh, anh không cho Tiểu Liễu biết Hứa Huệ Mỹ...”
“Tôi nói rồi, Tiểu Liễu chỉ là con của tôi.”
“Thế nhưng——”
Trầm Dương đi qua ôm Hạ Nhược Hải vào lòng.
“Cô ấy không phải mẹ Tiểu Liễu, trước nay đều không phải.”
Ngực Trầm Dương rất ấm áp, Hạ Nhược Hải hít sâu một hơi, một tay đẩy Trầm Dương ra.
Trầm Dương ngạc nhiên.
“Bọn nhỏ đang nhìn.” Hạ Nhược Hải mất tự nhiên nói.
Trầm Dương nhìn lại, Văn Tiểu Quân tiểu quỷ đầu đang mở to mắt ghé vào cửa sổ xe nhìn bọn họ.
Trầm Dương bất đắc dĩ thở dài.
Trầm Dương khởi động xe, ngồi ở ghế sau Văn Tiểu Quân bỗng nhiên kêu to: “Cha Trầm, Tiểu Liễu khó chịu.”
Trầm Liễu trừng Văn Tiểu Quân, cuống quít lấy ra bàn tay che bụng, nói với Trầm Dương quay đầu nhìn: “Cha, con không sao. Tiểu Quân nói lung tung.”
Văn Tiểu Quân ném Altman trong tay, bò tới cạnh Trầm Liễu, nắm bàn tay thằng bé, sốt ruột nói: “Tôi không nói lung tung, vừa nãy tôi thấy cậu che bụng, cậu đau bụng phải không?”
Mặt Trầm Dương trầm xuống, “Tiểu Liễu, con lại quên lời cha nói?”
Trầm Liễu bĩu môi, uỷ khuất nói: “Con muốn đi công viên, con chỉ thấy bụng như có gì chui qua chui lại, không phải rất đau. Con sợ——” Trầm Liễu dụi mắt, “Con sợ nói, cha sẽ dẫn con đi bệnh viện, vậy không thể đi công viên.”
Trầm Dương vừa bực mình vừa buồn cười, đang định trách cứ, Hạ Nhược Hải vươn tay ngăn lại, “Anh bình thường rất ít khi chơi với nó, thằng bé chờ lâu vậy, đương nhiên không hy vọng nguyện vọng tan vỡ, anh không thể thông cảm tâm tình của nó tí sao? Hơn nữa, trẻ con nói dối cũng là chuyện thường, bản thân anh không phải cũng thường nói dối?”
Trầm Dương ế.
Hạ Nhược Hải vươn người sờ đầu Trầm Liễu, “Nếu khó chịu, vậy về xem, dù sao còn ở bệnh viện. Yên tâm, nếu cha em không dẫn hai đứa đi chơi, anh giúp hai đứa đánh anh ấy.”
Trầm Dương cứng đờ.
Trầm Liễu lén nhìn thoáng Trầm Dương, do dự.
Hạ Nhược Hải bất mãn đẩy Trầm Dương.
Trầm Dương ho nhẹ một tiếng, “Nếu cha đáp ứng dẫn con đi chơi, tự nhiên giữ lời.”
Trầm Dương xuống xe, bế Trầm Liễu sắc mặt trắng bệch ra, hôn trán nó, “Đồ ngốc.”
Văn Tiểu Quân ôm cổ Hạ Nhược Hải, nằm sấp ghé vào tai Hạ Nhược Hải lo lắng hỏi: “Cậu, cháu vừa nãy nói Tiểu Liễu khó chịu, cậu ấy hình như giận cháu, làm sao đây?”
Hạ Nhược Hải cố sức hôn mặt thằng bé, khó được ôn nhu nói: “Không, cháu làm rất tốt, Tiểu Liễu sẽ không giận cháu, nếu như cậu ấy giận cháu, cậu có cách khiến cậu ấy không giận nữa.”
Văn Tiểu Quân hôn hai cái lên mặt Hạ Nhược Hải, kêu to: “Cậu, cháu yêu cậu.”
“Cậu cũng yêu cháu, ha hả...”
...
[1] Bát phụ mạ nhai: người đàn bà đanh đá mắng chửi