Rượu, năm càng lâu càng hương thuần, tự nhiên, giá cả càng đắt.
Cửa tiệm chuyên bán rượu, tên gọi: Tửu.
Sau cửa sổ triển lãm các loại rượu danh tiếng, bình thuỷ tinh tinh xảo lóe màu sắc mê người dưới ánh sáng nhu hoà.
Huyền Huyễn nhìn một hồi, nhìn lại trang phục, nhún vai, sớm biết không mặc bộ này ra ngoài.
Mặc dù nghĩ vậy, cậu phỏng chừng vẫn tuỳ ý một quần bò, một áo T-shirt ra ngoài.
Bước vào cửa, lập tức có nhân viên bán hàng ân cần nghênh tiếp.
“Tiên sinh, ngài muốn mua rượu gì? Chúng tôi rượu gì cũng có, Hennessy, Chivas, Moet Chandon, Tequila, Mao Thai, rượu Phần, rượu Lô Châu đặc cất lâu năm và rượu Tây phương...”
Cô gái một hơi nói ra mười tên rượu ngoại, Huyền Huyễn thầm buồn cười, rượu cô nói, cậu một loại cũng chưa từng uống, vì cậu không uống rượu.
“Có bia sao?” Huyền Huyễn đột ngột hỏi.
“A?” Nụ cười cô gái nhất thời cứng đờ.
“Tôi nói giỡn, trước nhìn.”
“Vậy, vậy tiên sinh tự nhiên.” Cô gái có chút gian nan phun ra lời này.
Thông qua lớp thuỷ tinh trong vắt, Huyền Huyễn chú ý tới khuôn mặt xanh xao phía sau cô gái.
Lúc này, lại có khách tới, cô gái vội đổi tươi cười nghênh tiếp.
Huyền Huyễn thừa dịp cấp tốc quan sát mọi thứ trong tiệm.
Không phát hiện điểm nào đặc biệt.
Cậu dùng mũi ngửi ngửi, trong không khí là mùi rượu nồng nặc, không có gì dị thường.
Huyền Huyễn thong thả dạo đi, bồi hồi giữa một loạt tủ bày rượu, thỉnh thoảng lấy ra một chai ngửi ngửi, giả bộ chuyên tâm chọn rượu.
Đối rượu thật giả, Huyền Huyễn không biết nhiều, cậu đại khái biết giám định chủ yếu chú trọng màu sắc, mùi vị và hương vị để trắc định và bình giá. Phân biệt màu rượu, trước quan sát độ trong suốt, lay động chai rượu, kiểm tra chất rượu có tạp chất trầm tích không, có vật thể trôi nổi không, sau đó rót vào ly thuỷ tinh trong suốt quan sát màu sắc ở bối cảnh trắng.
Huyền Huyễn nhìn một hồi, nhìn không ra rượu có gì không thích hợp, mặt ngoài xem chừng là tiệm bán rượu này có các loại rượu năm rất tốt, hơn nữa giá cả thấp hơn thị trường, vì vậy khách rất nhiều.
Huyền Huyễn tính qua, trong vòng nửa giờ, hơn mười vị khách, trong đó tám vị mua rượu.
Huyền Huyễn nghĩ một hồi, vì không thể lấy ly quan sát thêm một bước, chỉ có thể tiêu tiền mua một chai về nghiên cứu.
Trái chọn phải chọn, tuân theo tôn chỉ dùng giá thấp nhất đạt được mục tiêu lý tưởng, Huyền Huyễn cuối cùng chọn một chai rượu Phần [1] Sơn Tây.
Tính tiền xong, cô gái cười như hoa, “Hoan nghênh lần sau quang lâm!”
Huyền Huyễn gật đầu, mỉm cười, lòng lại nghĩ: thật là, chưa gì lãng phí một nghìn nguyên.
...
Bên ngoài, thái dương vẫn xán lạn.
Huyền Huyễn nhìn giờ, quyết định dạo khu mua sắm một giờ nữa mới về.
Nửa giờ sau, Huyền Huyễn chơi bắn xạ kích ở tầng bảy khu mua sắm, điện thoại di động vang.
Điện thoại vừa bật, chưa kịp uy, đối phương đã liên châu pháo phát lời, “Lại một thi thể không thấy! Huyền đại sư, cầu cậu động tác nhanh giùm tôi, tôi bị mắng cẩu huyết lâm đầu, hạn trong vòng ba ngày phá án!”
Huyền Huyễn nhíu mày, “Thủ trưởng mắng anh, anh tới mắng tôi?”
Đối phương trầm mặc một lát, “Cậu nghe rõ không, tôi chỗ nào mắng cậu?”
“Anh thầm mắng tôi.”
“Cậu... quên đi, tôi nói không lại cậu, có tiến triển gì không?”
“Không nhìn ra điểm nào dị thường.”
“Thế nhưng cộng đồng duy nhất của người chết là mua rượu ở tiệm đó, trực giác của tôi nói cửa tiệm nhất định có vấn đề.”
Huyền Huyễn liếc nhìn nhân vật trong game bị loạn súng bắn chết, buông súng, ra khỏi phòng game.
“Bọn họ mặc dù mua rượu cùng cửa tiệm, thế nhưng không nhất thiết cửa tiệm có vấn đề.”
“Trực giác của tôi không sai, cậu nhanh nhất khi nào có kết quả?”
“Hai ngày.”
“Có thể nhanh hơn không?”
“Không thể.”
Trước khi đối phương mắng người, Huyền Huyễn tắt điện thoại di động.
...
[1] Rượu Phần: một tên gọi khác là Fenjiu, được người đời gọi là Cam Tuyền Giai Nhưỡng hay Dịch Thể Bảo Thạch. Rượu Phần là rượu ngon của đất Sơn Tây, và là một trong những loại rượu danh tiếng của Trung Hoa hơn 1500 năm. Rượu Phần có mùi thơm, uống vào có hậu vị, được nấu bằng cao lương nổi danh của thôn Hạnh Hoa và nước suối Cam Tuyền