Huyền Hệ Liệt

Chương 5: Chương 5




Khi về lại xe điện ngầm, Huyền Huyễn thấy hai vị tiểu thư quỷ.

Thật có duyên, Huyền Huyễn mỉm cười với hai người.

Hai vị tiểu thư quỷ trừng mắt, cũng mỉm cười gật đầu.

Hai vị tiểu thư quỷ thấp giọng nói với nhau vài câu, định qua bắt chuyện, thế nhưng một khắc sau thay đổi sắc mặt, oa một tiếng biến mất.

Huyền Huyễn không rõ, cúi đầu quét nhìn thân thể, lại ngẩng đầu nhìn thoáng thân ảnh ở cửa thuỷ tinh, ngô, tuy rằng mắt kính trên mũi có chút chướng mắt, chỉnh thể lại không khó coi, vì sao hai nữ quỷ vừa thấy đã chạy.

Huyền Huyễn tự đánh giá thật lâu, không nghĩ ra nguyên nhân gì.

Trong lúc vô ý ánh mắt rơi vào chai rượu Phần Sơn Tây trên tay, tức thời trở nên thâm trầm, xem ra rượu này có cổ quái.

...

Đóng cửa lại, Huyền Diệu Khả như trận gió từ trong phòng bay ra.

“Tiểu Huyễn, anh đã về!”

Huyền Huyễn nhìn thoáng em gái trang phục xinh đẹp, lại nhìn túi xách nghiêng ngã trên sô pha, “Em lại mua loạn cái gì?”

“Cái gì mua loạn?” Huyền Diệu Khả không vui, “Y thực trụ hành là nhu cầu cơ bản của con người, anh xem, quần áo đặt ở vị trí đầu!”

Y thực trụ hành là nhu cầu cơ bản của con người không sai, thế nhưng mỗi tuần mua mười bộ quần áo lại có tí không bình thường.

Nhìn thần sắc Huyền Huyễn không cho là đúng, Huyền Diệu Khả tự nhiên biết anh trai nghĩ gì, cô xoi mói nhìn quần áo tuỳ ý của Huyền Huyễn, “Anh, không phải em nói anh, anh cần thay đổi thẩm mỹ thời trang, mỗi ngày quần jean áo T-shirt, quả thực là cực kỳ đơn điệu nhàm chán! Anh không biết, mỗi ngày nhìn anh, thực sự ô nhiễm mắt em!”

Huyền Huyễn không biết ăn mặc này có vấn đề gì.

Huyền Diệu Khả đứng trước sô pha, giơ cằm Huyền Huyễn, trái nhìn phải nhìn, “Khuôn mặt đẹp như vậy, lại bị mắt kính quê mùa, quần áo cũ kỹ che giấu mỹ lệ, bạo liễm thiên vật!”

Huyền Huyễn đảo cặp mắt trắng dã, quất bay lang thủ của em gái, “Ăn chưa?”

“Chưa! Cám heo bên ngoài làm sao so được tay nghề Huyền Huyễn!” Huyền Diệu Khả lập tức nịnh nọt.

Huyền Huyễn đặt ba lô trên sô pha, thuận tiện đưa chai rượu Phần cho Huyền Diệu Khả, “Cho em một nhiệm vụ, nhìn xem rượu này có vấn đề gì?”

...

Khi Huyền Huyễn bưng thức ăn ra, Huyền Diệu Khả đang rót gì vào ly thuỷ tinh.

Chai rượu Phần bị mở, phòng khách đầy mùi rượu.

Huyễn Huyễn ghé qua, “Thế nào?”

“Tạm thời xem, rượu này là bình thường.”

“Ăn cơm trước.”

“Tiểu Huyễn, rượu này đâu ra?”

“Tiền trận bệnh viện đột nhiên chết rất nhiều người, nguyên nhân giống nhau, tứ chi hư thối thấy xương, thân thể ngược lại hoàn hảo, hơn nữa kỳ quái là, mười bộ thi thể hư thối này bị trộm, cho nên Tiêu Xuân Thu tìm anh, nhờ hỗ trợ.”

“Anh thu phí bao nhiêu?” Huyền Diệu Khả lập tức hỏi.

“5500 đôla.”

“Không sai, không đoạt một nửa tiền thưởng của tên kia sao được? Nhưng chuyện này liên quan gì chai rượu?”

“Căn cứ điều tra của Tiêu Xuân Thu, điểm giống nhau của người chết là cùng mua rượu ở một cửa tiệm.”

“Nga? Cho nên anh mua một chai về nghiên cứu.”

“Ừ, hơn nữa anh xác định rượu này tuyệt đối có vấn đề.”

Huyền Diệu Khả uống một ngụm rượu nhưỡng, “Vì sao nói vậy? Em nhìn không ra dị thường.”

“Khi anh cầm chai rượu về, gặp hai nữ quỷ, hai cô ấy thấy anh bỏ chạy.”

“Cũng không nhất định do rượu, có thể là bộ dáng quê mùa của anh doạ chạy người ta?” Huyền Diệu Khả buồn cười nói.

Huyền Huyễn định lên tiếng, điện thoại di động vang.

Cậu không thèm nhìn nhét vào tay Huyền Diệu Khả, “Hẳn là Tiêu Xuân Thu, giúp anh ứng phó.”

Huyền Diệu Khả tiếp nhận, nứt ra nụ cười.

“Uy?”

Đối phương hiển nhiên giật mình, một lát sau, mới hỏi: “Anh em đâu?”

“Đang bận chuyện của anh, có kết quả lập tức liên hệ, cho nên không cần gọi nhiều, bằng không thu anh 7000 đôla! Cứ vậy, bye bye!”

“Uy, uy, chờ chút, Huyền cô nãi nãi...”

“Anh gọi bản cô nương là gì?!”

“Ha ha, Huyền cô nương.”

“Hừ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.