Huyện Lệnh Rất Bận!

Chương 32: Chương 32: Đồ Dùng của nữ tử




Hách Liên Minh Kính mang theo sự tò mò đi vào trong tiệm cùng Bảo đại tẩu.

Lúc sắp đi tới phòng bếp thì nghe được âm thanh binh binh bang bang truyền ra.

Đây là đang nấu ăn hay là đang đập nồi vậy.

Bảo đại tẩu ở cửa phòng bếp ngừng lại, Hách Liên Minh Kính tò mò đưa đầu tìm kiếm.....

Trong phòng bếp, Hách Liên Minh Kính không nhìn thấy đầu bếp nào, nhưng lại thấy một người mặc vân cẩm y màu trắng tay chân luống cuống không thích hợp ở phòng bếp Đại tiểu thư Mộ Dung Hi Nguyệt.

Hách Liên Minh Kính giật mình, Đại tiểu thư tại sao lại ở chỗ này?

Bảo đại tẩu làm động tác giữ im lặng, tỏ ý muốn Hách Liên Minh Kính đừng lên tiếng tiếp tục xem tiếp.

Đại tiểu thư vén tay áo lên, đeo tạp dề vào, lo lắng mái tóc đen dài như thác đổ làm vướng bận nên tùy ý đem tóc búi lên. Một hồi bận bịu cắt cắt thức ăn, một hồi quậy quậy cái nồi, bởi vì bận rộn nên trên trán toát ra một ít mồ hôi, cũng không ngại tay áo bẩn, trực tiếp lau lau cái trán.

Lúc này Đại tiểu thư không có một chút tôn quý của một Quận chúa hay Đại tiểu thư yếu ớt mà giống như một thiếu phụ bình thường. Ở trong phòng bếp bận rộn...

Có thể do đổ dầu quá ít nên mới vừa bỏ cá vào không lâu sau liền ngửi thấy một mùi cháy khét. Cái này làm cho Mộ Dung Hi Nguyệt có chút hoảng hốt. Ôi cá của ta! Làm sao đây? Làm sao đây? Nóng lòng lấy tay bưng cái chảo nóng lên.....

A --- ----

Mộ Dung Hi Nguyệt che đích bị phỏng, đau đớn ngồi xổm xuống.

Hách Liên Minh Kính lòng run lên, vừa định tiến lên, lại bị Bảo đại tẩu chặn lại bước vào trước.

“Như thế nào, như thế nào, mau để cho Bảo đại tẩu nhìn một chút.”

“Không sao, không sao, cá của ta ~ “

Bảo đại tẩu không biết làm sao, tay bị phỏng như vậy mà còn lo cá gì chứ. Vội vàng cầm cái xúc thuần thục đem con cá bị cháy đen trong nồi xúc lên.

“Nha, cháy rụi hết rồi, làm sao đây ~” Mộ Dung Hi Nguyệt chán nản nói “Công sức ta làm nửa ngày đó. “

“Không có con này thì làm con khác cái chính là mau đưa tay cho Bảo đại tẩu nhìn một chút ~” Bảo đại tẩu đem tay Mộ Dung Hi Nguyệt mở ra, trên bàn tay xuất hiện một vết đỏ nhìn thấy mà đau lòng, Bảo đại tẩu mang đau lòng cùng trách móc nói “Dù thế nào đi nữa thì cũng không thể dùng tay trực tiếp nhấc chảo đó, cũng may là không bị phỏng nặng, không để cho bàn tay nhỏ bé của ngươi bị.....”

Mộ Dung Hi Nguyệt ủy khuất le lưỡi một cái “Sẽ không có lần sau.”

Bảo đại tẩu đau lòng thổi thổi “Hay để ta đi lấy thuốc bôi cho ngươi.”

“Không cần, không trầy da cũng không chảy máu, không phải chỉ hơi đỏ thôi sao, chờ một chút thì nó sẽ bớt.” Mộ Dung Hi Nguyệt vội vàng kéo Bảo đại tẩu “Bảo đại tẩu, bây giờ cách xế trưa còn có một đoạn thời gian, ta còn đủ thời gian để làm một con cá nữa, ngươi giúp ta một tay đi.”

Bảo đại tẩu thở dài một cái “Quận chúa, ngươi sao phải tự làm khổ mình như vậy!”

“Ai nha, Bảo đại tẩu ngươi lại như vậy nữa rồi, đã bảo là đừng kêu ta là Quận chúa sao.”

“Được rồi, không gọi ngươi là Quận chúa nữa. Nghe bảo đại tẩu hỏi một câu, không phải chỉ là một bữa cơm sao, cần gì phải để một người thân phận tôn quý như ngươi làm công việc nặng nhọc này, căn bản nó cũng không thích hợp với ngươi. Ngươi nhìn tay của ngươi nè, từ lúc học nấu ăn cho tới giờ không biết bị thương bao nhiêu chỗ rồi!”

Mộ Dung Hi Nguyệt hơi cắn môi cúi đầu “Ta chẳng qua là muốn thấy bộ dạng thỏa mãn của hắn sau khi ăn món ta làm, chỉ tiếc, ta rất đần, học lâu như vậy, ngay cả phân nửa tài nghệ của Bảo đại tẩu cũng không bằng.”

“Ai, cái đứa nhỏ ngốc này!” Trong lòng đã sớm đem nàng làm muội muội mình, đau lòng nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt như vậy.

“Được rồi, được rồi, chúng ta không nên phí thời gian, nhanh bắt đầu công việc đi.”

Đứng ở cửa Hách Liên Minh Kính cảm thấy trong lòng có chút chua, lại có chút cảm động, nguyên lai, những ngày qua thức ăn đưa tới đều là do Đại tiểu thư làm. Một người được nuông chiều từ bé như Đại tiểu thư vậy mà lại đi nấu ăn, chắc chắn chịu khổ không ít. Đại tiểu thư đối với mình thật tốt.

Hách Liên Minh Kính nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt trong phòng bếp lại vùi đầu nấu ăn, không phát hiện ra mình, lặng lẽ rời đi.

Bảo đại tẩu thấy Hách Liên Minh Kính rời đi, lại nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt đang bận bịu xắc thức ăn, tận đáy lòng dâng lên một trận xúc động, ta chỉ có thể giúp được như vậy, hy vọng đại nhân có thể sớm nhận ra tâm ý của ngươi.

Kể từ hôm đó, Hách Liên Minh Kính không than phiền một chút nào cả, nàng không biết báo đáp phần ân tình này của Đại tiểu thư đối với mình như thế nào, chỉ có thể đem thức ăn đưa tới ăn sạch sẽ. Nhìn Đại tiểu thư cao hứng, trong lòng cũng cao hứng theo.

Ngày kế --- -------

“Kỳ quái, Đại tiểu thư sao còn chưa ra nữa?” Hách Liên Minh Kính ngồi ở trong xe ngựa, chờ sốt ruột. Rõ ràng là nàng nói phải đi du hồ chơi tiết thanh minh, còn cầu xin mình nửa ngày. Vì bồi Đại tiểu thư này, mình mới đem toàn bộ công việc hôm nay dời qua ngày mai. Kết quả hại mình ở cửa đợi lâu như vậy “Liên Nhi, ngươi đi nhìn một chút, xem Đại tiểu thư có phải bị té trong nhà xí hay không.”

“Hả?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không làm sao nửa ngày cũng chưa ra, không phải té xuống hố xí không leo lên được thì chính là ngủ ở trong đó.” Hách Liên Minh Kính lấy tay chống càm của mình, tức giận nói.”Làm hại chúng ta đợi nàng lâu như vậy.”

Cách công tử nhà nàng nói chuyện thật đúng là...

“Suy đi tính lại thì ta nên tự mình đi thì hơn,“ Hách Liên Minh Kính quả thực không muốn ngây ngô ở trong xe ngựa vì vậy nhảy xuống xe ngựa.

“Đại tiểu thư, Đại tiểu thư ~” trong nhà vệ sinh tại sao không có người?

Hách Liên Minh Kính đến phòng Mộ Dung Hi Nguyệt tìm “Đại tiểu thư, Đại tiểu thư...”

Trong cái chăn có bọc một ngưới. Ách???”Đại tiểu thư?”

Mộ Dung Hi Nguyệt nghe thanh âm của Hách Liên Minh Kính, cảm thấy lúng túng, hắn, hắn sao lại vào đây.....

Kéo chặc chăn mền trên người hơn, rúc cả người vào trong chăn.

“Đại tiểu thư, ngươi làm cái gì vậy? Mau ra đây nếu không sẽ ngạt thở đó.” Hách Liên Minh Kính vỗ cái chăn một cái.

Thấy Mộ Dung Hi Nguyệt không có động tĩnh, Hách Liên Minh Kính kéo cái chăn “Đại tiểu thư rốt cuộc bị gì vậy, sao lại không nói tiếng nào hết vậy.”

Hách Liên Minh Kính nhìn khắp nơi xem có chỗ nào chui vào trong chăn không.

Chẳng qua là Mộ Dung Hi Nguyệt nhìn thấu thủ đoạn của Hách Liên Minh Kính, lăn qua lăn lại mấy vòng không để cho Hách Liên Minh Kính được như ý.

“Ai nha, Đại tiểu thư, ngươi đừng động a. Ngươi rốt cuộc là bị cái gì vậy?”

“Không phải ngươi nói phải đi du hồ chơi tiết thanh minh sao, bây giờ ngươi như vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc có đi hay không?”

“Nếu ngươi không ra, ta sẽ tức giận đó, ta mà tức giận thì hậu quả nghiêm trọng đấy.”

“Ta thật sự sẽ nổi giận, thật sự nổi giận!”

Ngay tại thời điểm Hách Liên Minh Kính định dùng vũ lực, Mộ Dung Hi Nguyệt từ trong chăn chui ra nửa cái đầu, yếu ớt nói một câu “Hôm nay không đi.”

“Không đi? Tại sao không đi, ngươi đã cầu xin ta nửa ngày, ta mới đáp ứng, lần này không đi, lần sau chưa chắc có cơ hội.”

Mộ Dung Hi Nguyệt nghe lần sau không có cơ hội, rất muốn lập tức liền vén chăn lên, theo Hách Liên Minh Kính đi ra ngoài, nhưng cảm giác đau đớn ở bụng làm cho Mộ Dung Hi Nguyệt cắn môi một cái “Ta, ta nói không đi, không đi, ngươi mau ra ngoài đi.”

Hách Liên Minh Kính thấy Mộ Dung Hi Nguyệt sắc mặt có chút tái nhợt, trên trán còn có vài giọt mồ hôi liền vội vàng hỏi “Đại tiểu thư, ngươi có làm sao không, có phải là bị bệnh hay không vậy?”

“Ta, ta không có sao ~” Mộ Dung Hi Nguyệt cảm giác được dưới bụng đang chảy một dòng nước ấm trên mặt có chút ửng đỏ. “Ngươi mau đi ra ngoài đi.”

Hách Liên Minh Kính thấy Mộ Dung Hi Nguyệt ấp úng, trong lòng càng thêm sốt ruột “Ngươi bị bệnh đúng không, ngươi nói cho ta, ngươi khó chịu chỗ nào, có phải bị cảm lạnh hơn không?” Hách Liên Minh Kính đưa tay lên lên sờ trán của Mộ Dung Hi Nguyệt.

“Ta, ta thật sự không có sao, ngươi mau đi ra ngoài đi,“ Mộ Dung Hi Nguyệt rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào, quỷ tha ma bắt, nàng tính sai ngày rồi sao, hay là tháng này tới sớm, làm cho nàng một chút chuẩn bị cũng không có, không có dấu hiệu báo trước tới rồi sao, hơn nữa lần này lại đau như vậy. Quan trọng là bây giờ Hách Liên Minh Kính ở chỗ này, như vậy làm sao mình chịu nổi, mắc cở chết đi được.

“Ngươi đang bị bệnh sao ta có thể đi được.” Hách Liên Minh Kính thấy Mộ Dung Hi Nguyệt còn đang quấn chặt mình trong chăn, ngay cả lỗ mũi cũng chôn ở trong chăn, có chút tức giận nói “Ngươi đừng có chùm chăn kín mít như vậy, bị bệnh thì phải thông thoáng mới thở được chớ.”

“Ngươi, ngươi đừng có kéo chăn của ta..” Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Kính muốn kéo chăn của mình, có chút nóng nảy. Nhưng mà bụng từng trận đau đớn căn bản khiến nàng không có một tia khí lực.

Khi Hách Liên Minh Kính vén được một góc chăn thì phát hiện trên chăn có một vết máu “Đại tiểu thư, ngươi, ngươi chảy máu..”

Hách Liên Minh Kính còn tưởng rằng Đại tiểu thư bị thương, vội vàng đem chăn vén hết lên.

“Ngươi!” Mộ Dung Hi Nguyệt vừa xấu hổ vừa giận, trừng mắt với Hách Liên Minh Kính, sao có thể để hắn nhìn thấy, sao có thể....... lúc Hách Liên Minh Kính ngây ngô một chỗ, đem chăn đoạt lại, lần nữa đắp lên trên người mình.

Máu kia ở vị trí..... Hách Liên Minh Kính cuối cùng kịp phản ứng, thấy Mộ Dung Hi Nguyệt đỏ mặt nhìn mình chằm chằm, mặt mình cũng ửng đỏ, sao lại có quạ đen bay qua vậy, tại sao không nghĩ tới Đại tiểu thư là... Ách, nhưng mà không đúng nha, cái đó của Đại tiểu thư không phải đã tới rồi sao, sao lại tới nữa? Kinh nguyệt của Đại tiểu thư có phải bị rối loạn không?

“Ngươi, ngươi còn ngây người ở chỗ này làm gì, còn không mau đi ra ngoài cho Bổn tiểu thư....” Mộ Dung Hi Nguyệt thoáng đề cao âm lượng, mới động một cái, không nghĩ tới còn đau hơn.

“Ngươi đừng động, ngươi đừng động, ta đi lấy đồ cho ngươi!” Hách Liên Minh Kính vội vàng chạy đến phòng mình, lục tung tủ quần áo của mình, đoạn thời gian lúc nàng mới tới rõ ràng để một cái ở đây.

A, tìm được rồi, tìm được rồi.

Mộ Dung Hi Nguyệt nhìn Hách Liên Minh Kính cầm đồ tới, mặt đỏ lên “Vật này, ngươi ở đâu mà có?”

“Trong phòng ta chứ đâu, ngươi nhanh đi thay đi.” Hách Liên Minh Kính không suy nghĩ nhiều liền trả lời.

Ngay sau đó mặt đầy nghi ngờ nhìn Hách Liên Minh Kính “Ngươi tại sao lại có đồ dùng của nữ tử?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.