Sở Yên đứng lên, lần nữa đem miếng vải đen cột vào mặt che kín đi dung nhan của mình. “Ngươi cầm cái này đi giao nộp đi.” Sở Yên từ trong lòng ngực lấy ra viên dạ minh châu trộm được ở nhà Thái thú, ném cho Hách Liên Minh Kính.
Dạ minh châu lớn bằng quả trứng gà, bề mặt nhẵn bóng, trong suốt, chiếu lấp lánh giữa bầu trời đêm.
Bảo vật trân quý sáng long lanh như vậy đánh chết nàng cũng không tin đây là báu vật gia truyền của nhà Thái thú “Chắc hẳn đây cũng là đồ thu được từ mồ hôi nước mắt nhân dân, hay là ngươi giữ lại cái này đi giúp đỡ bách tính đi.” Hách Liên Minh Kính đem dạ minh châu ném trở lại.
“Vậy còn ngươi thì sao?” Sở Yên tiếp lấy dạ minh châu, có chút bận tâm nhìn Hách Liên Minh Kính.
“Yên tâm, ngươi sợ ta không giao nộp thì không yên à, có Quận chúa Đại tiểu thư ở đây, Thái thú sẽ không dám làm gì ta đâu.”
“Nếu đã như vậy....” Sở Yên chớp chớp đôi mắt giảo hoạt, lấy tay còn lại quơ lấy một khối ngọc bội “Ngọc bội bên hông ngươi ta sẽ không khách khí mà nhận nó, coi như là vật đính ước của chúng ta đi.”
Hách Liên Minh Kính sờ hông mình một cái, quả thật ngọc bội bên hông đã biến mất, nàng lấy lúc nào vậy?
Sở Yên rất sợ Hách Liên Minh Kính đổi ý, vội vàng nhấc chân lên nhẹ nhàng nhảy một cái...
“Ê! Kim Yến....”
“Sở ~ yên ~~~” Sở Yên bay vào không trung, quay đầu lại nhìn Hách Liên Minh Kính một tí sau đó bay đi.
Sở, Yên. Nguyên lai nàng kêu Sở Yên a, danh tự này rất dễ nghe.
Quên mất mình còn đang ở trên nóc nhà, Hách Liên Minh Kính định về nhà ngủ, vừa định bước một bước, thiếu chút nữa thì rớt xuống, kinh sợ vỗ ngực mình một cái. “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa thì té xuống đất rồi.”
Đứng trên nóc nhà nhìn xuống dưới, trên trán Hách Liên Minh Kính tỏa ra ba đường hắc tuyến, có chút dở khóc dở cười. Ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, mình là bị Sở Yên dùng khinh công mang lên đây, nàng đi rồi, mình xuống bằng cách nào đây?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Từ khi Hách Liên Minh Kính đáp ứng mình sẽ không thực hiện hôn ước cùng nữ phi tặc, mà nữ phi tặc Kim Yến Tử hôm đó liền rời đi trấn Thái Bình, tâm tình Mộ Dung Hi Nguyệt dị thường tốt, khôi phục lại bộ đáng Đại tiểu thư trước kia.
Đại tiểu thư vẫn tùy tiện như trước, thích phát tánh đại tiểu thư, hay tranh cãi vô lý, chẳng qua là có lúc Đại tiểu thư khiến cho Hách Liên Minh Kính có cảm giác kỳ quái, tính tình hình như không thay đổi, nhưng có điểm là lạ.
Ví dụ như khi Hách Liên Minh Kính lên công đường, Đại tiểu thư vẫn ngồi bên cạnh, gặp chuyện cảm thấy tức giận thì sẽ đoạt kinh đường mộc của Hách Liên Minh Kính. Nhưng lúc kết án lại không giống như trước tự mình tuyên bố tội trạng của phạm nhân, chỉ huy nha dịch dùng hình phạt gì mà là ngoan ngoãn đem kinh đường mộc trả lại cho Hách Liên Minh Kính, để cho Hách Liên Minh Kính kết án.
Ví dụ như, buổi tối Hách Liên Minh Kính muốn xem luật pháp của Bắc quốc, vì điều lệ rất nhiều, hơn nữa còn có một vài chữ không hiểu cho nên xem tương đối chậm, thường xem đến nỗi quên ăn quên ngủ. Lúc này cũng không phải Giang Liên Nhi bưng thức ăn tới nhắc nhở nàng sớm đi nghỉ ngơi, mà là Đại tiểu thư của chúng ta bưng thức ăn tới.
“Ăn cơm xong rồi hãy xem tiếp!” Mộ Dung Hi Nguyệt đem thức ăn để qua một bên, dùng lời nhỏ nhẹ nói.
Nhẹ nhàng đẩy Hách Liên Minh Kính tinh thần hoàn toàn để vào sách, giống như một hiền thê đang gọi phu quân của mình đi ăn cơm vậy.
“Đợi lát nữa đi, ta xem xong chương này rồi mới ăn.”
“Ăn cơm trước đi, thức ăn nguội sẽ không ngon.”
“Chờ một chút, chờ một chút, ta sắp xem xong rồi, ngươi cứ để ở chỗ này đi.”
Một giây, mười giây, hai mươi giây, ba mươi giây ~~~~~
“Hách Liên Minh Kính!!! Ngươi rốt cuộc có ăn hay không, bổn tiểu thư bưng thức ăn tới cho ngươi, ngươi lại dám coi thường bổn tiểu thư, ngay cả ngẩng đầu lên cũng không thèm, chẳng lẽ bổn tiểu thư không sánh bằng mấy quyển sách này sao!!!”!” Đại tiểu thư Mộ Dung Hi Nguyệt hoàn toàn bị Hách Liên Minh Kính chọc xù lông, mất đi vẻ tao nhã lịch sự thùy mị, khôi phục lại tính khí Đại tiểu thư.
Hách Liên Minh Kính bị Mộ Dung Hi Nguyệt hống sửng sốt một chút.
“Nhìn cái gì vậy, còn không mau ăn đi.” Mộ Dung Hi Nguyệt giựt quyển sách trên tay Hách Liên Minh Kính ném đại xuống đâu đó, chỉ vào lỗ mũi Hách Liên Minh Kính hét “Nói cho ngươi biết, hôm nay mà không ăn hết cơm thì bổn tiểu thư sẽ cho ngươi ăn roi!”
Ngay lập tức, Hách Liên Minh Kính bưng chén lên dốc sức ăn.
“Còn nữa, tối hôm nay đi ngủ sớm một chút, có nghe hay không... Nếu là ngày mai để cho bổn tiểu thư thấy ngươi tinh thần không tốt, hừ hừ ~~” Mộ Dung Hi Nguyệt hừ hai tiếng.
Hách Liên Minh Kính hiểu ý, sợ hãi sợ vội vàng gật đầu một cái.
Hay ví dụ như một người luôn sống trong nhung lụa, thân phận tôn quý, đôi bàn tay thon dài chưa từng dính một chút dầu mỡ nào như Mộ Dung Đại tiểu thư mà gần đây lại học nấu ăn, nguyên nhân là bởi vì có một lần Hách Liên đại nhân của chúng ta vô tình nếm thử món ăn của vợ Đại Bảo, sau đó thở dài nói “Có thể lấy được người vợ như vậy, Đại Bảo phải tu luyện mấy đời mới có phúc khí đó.”
Cho nên Mộ Dung Đại tiểu thư của chúng ta bắt đầu đi theo vợ Đại Bảo học nấu ăn.
Khụ, và tất nhiên, đối với việc nhầm nước tương với giấm chua, không phân biệt được đường và muối, hành với rau hẹ như Đại tiểu thư mà nói thì món ăn của nàng....
Hách Liên Minh Kính uống một hớp canh vẻ mặt có chút cổ quái, nói với Mộ Dung Hi Nguyệt “Đại tiểu thư, ngươi có thấy canh của vợ Đại Bảo đưa tới có mùi vị là lạ không? Còn nữa, nhìn mấy món còn lại cũng có chút...”
“Hả, kỳ quái chỗ nào?”
“Nè, canh này có vị hơi chua.”
“Sao lại như vậy được...” Đùa hả, món canh này mình học đã mấy ngày rồi, bề ngoài y như của vợ Đại Bảo làm, không thiếu bước nào. Mộ Dung Hi Nguyệt không tin cầm muỗng lên uống một hớp. Chua quá ~~~~
Hỏng bét, mình lại nhầm nước tương với giấm chua rồi.
“Như thế nào, mùi vị lạ mà phải không?” Hách Liên Minh Kính thấy biểu tình Mộ Dung Hi Nguyệt có chút thống khổ “Thật là kỳ quái, canh hôm nay đưa tới sao không giống là của vợ Đại Bảo làm gì hết....”
Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Kính hoài nghi, vội vàng đem canh nuốt xuống “Hắc, ha ha, kỳ quái chỗ nào, đây chính là mùi vị mới mà vợ Đại Bảo sáng tạo ra, có nhiều người uống qua rồi, đều gật đầu khen ngon đấy.” Nói xong, vội vàng múc mấy muỗng uống.
“Có thật không? Nhưng ta vẫn cảm thấy không giống....”
Mộ Dung Hi Nguyệt mặt đỏ lét “Ngươi thì biết cái gì, không biết thưởng thức món ăn gì hết, đây là mùi vị mới, mùi vị mới có hiểu chưa?”
“Ách, được rồi, để ta ăn món khác xem sao....”
“Như thế nào, như thế nào?” Mộ Dung Hi Nguyệt mặt đầy mong đợi nhìn Hách Liên Minh Kính gắp một miếng sườn heo chua ngọt lên.
Mới vừa bỏ vào trong miệng, Hách Liên Minh Kính liền phun ra ngoài “Trời ạ, sao miếng sườn này lại mặn như vậy ~ “
“Ha ha ha, gần đây khẩu vị của ngươi không theo kịp thời đại rồi, vị mặn mặn như vậy mới ngon.” Nói xong, chỉ thấy Đại tiểu thư gắp mấy miếng sườn lên nhét vào trong miệng ăn ngon lành.
Chẳng lẽ, khẩu vị của ta có vấn đề? Nếu không tại sao Đại tiểu thư nhét mấy miếng vào trong miệng mà cũng không thấy mặn.
Mộ Dung Hi Nguyệt khóc không ra nước mắt, nàng bỏ nhầm đường thành muối rồi, mặn chết nàng ~
“Còn món này, sao lại là trứng chiên với hành?”
“Đây là công thức mới nha, bây giờ ai lại ăn trứng chiên với hẹ nữa, toàn chiên với hành không à, ngươi không theo kịp thời đại thì bớt nói nhảm lại ~~~~” Mộ Dung Hi Nguyệt không khách khí trừng mắt với Hách Liên Minh Kính, cho tới bây giờ mười ngón tay chưa bao giờ dính nước mùa xuân như nàng, làm một bữa cơm dễ dàng lắm sao, vậy mà hắn còn dám kén chọn, chê thức ăn của bổn tiểu thư. 2
Nghe Mộ Dung Hi Nguyệt giải thích, Hách Liên Minh Kính chỉ có thể đành chấp nhận vậy. Nhưng sao có thể như vậy được, chẳng lẽ gần đây nàng “quá bận rộn” không đi ra ngoài nên tách ly khỏi mọi người sao? Chẳng lẽ vị giác của mọi người hiện nay...
Từ sau bữa nói chuyện kia, vợ Đại Bảo thỉnh thoảng sẽ đưa chút thức ăn tới, chẳng qua là Hách Liên Minh Kính chưa thể được ăn lại món ăn ngon như lần đầu tiên đó, mặc dù rất muốn nói vợ Đại Bảo đừng đưa tới nữa, nhưng Đại tiểu thư lại nói “Nếu ngươi nói như vậy chẳng khác nào chê thức ăn của nàng ấy, đối với một nữ đầu bếp mà nói thì đó là điều sỉ nhục nhất, sau này lỡ Bảo đại tẩu vì những lời nói đó mà không xuống bếp nữa hoặc mất đi hứng thú nấu ăn thì sao. Nếu ngươi muốn làm người nhẫn tâm thì đi nói cho tẩu ấy biết đi.”
Chỉ một câu nói ấy đã chận Hách Liên Minh Kính lại, có nỗi khổ mà không thể nói ra.
Mấy này tiếp theo, thức ăn đưa tới dần dần tốt hơn, ít nhất canh không quá chua, sườn heo chua ngọt có thể nếm được vị ngọt, trứng chiên với rau hẹ cuối cùng cũng thấy hẹ, mặc dù Hách Liên Minh Kính có lúc sẽ than phiền mấy tiếng, nhưng vẫn có thể nuốt trôi.
Có một ngày, Hách Liên Minh Kính ở trên gặp vợ Đại Bảo “Bảo đại tẩu ~~~ “
“Dân phụ....”
“Bảo đại tẩu, bây giờ không phải là ở nha môn, tẩu cũng không cần hành lễ.”
“Vâng....”
“À mà Bảo đại tẩu nè, gần đây của tiệm buôn bán như thế nào?” Hách Liên Minh Kính có chút uyển chuyển hỏi.
“Đa tạ Đại nhân thăm hỏi, buôn bán cũng thuận lợi.”
Ể, không thể nào, Hách Liên Minh Kính có chút không tin “Ách, Bảo đại tẩu, ta muốn hỏi tẩu một vấn đề. Nhưng tuyệt đối không có xem thường hay có ý làm nhục tẩu đâu....
“Đại nhân cứ nói thẳng, đại nhân chịu cùng dân phụ nói chuyện, đã là phúc khí của dân phụ.”
“À, khoảng thời gian này có phải tẩu đang nghiên cứu món ăn mới không? Và khẩu vị gần đây của mọi người........”
Bảo đại tẩu đoán được Huyện lệnh đại nhân muốn hỏi gì, che miệng cười một tiếng “Đại nhân là muốn nói gần đây, thức ăn mà dân phụ đưa tới cho ngài cùng với lần đầu tiên có sự khác biệt phải không?”
“Đúng đúng, chính là cái này... Ngươi có phải là bị bệnh hay không? Vị giác có chút....”
“Đại nhân muốn biết câu trả lời, theo dân phụ vào trong tiệm xem một chút đi.”