Huyền Linh Ký

Chương 195: Chương 195: Đại chiến dị biến




Gầm!!!

Rống!!!

Đông Khung Quân Hổ hai cánh một vỗ, hóa thành một vệt sáng lao thẳng đến Thị Huyết Hắc Giao, bàn chân giơ ra ngoài, vỗ xuống.

Ầm!!!

Tiếng va chạm vang vọng, từ trung tâm lan ra một cỗ cuồng phong thổi ngược ra ngoài, xung kích quét ngang phạm vi trăm dặm.

Khoảng cách quá xa, mặc dù mỗi bên thân hình đều to lớn mấy chục mét, thậm chí Thị Huyết Hắc Giao còn dài đến trăm mét, che phủ cả một khoảng trời đen bóng. Nhưng Dương Thiên không thể hoàn toàn quan sát được rõ ràng. Mỗi mắt của hắn ánh lên một tia sáng, một đỏ một xanh nhìn lên trên trời cao.

Huyền linh thuật: Cấm đồng.

Cấm đồng phát động ra, mắt của Dương Thiên lập tức trở nên thanh minh, tầm nhìn phóng khoán lên gấp mấy chục lần, quan sát trận chiến này đã là thừa sức, thậm chí bờ phía bên kia vực sâu cũng có thể nhìn thấy tương đối rõ.

Chỉ thấy bàn chân của Đông Khung Quân Hổ cách Thị Huyết Hắc Giao hơn ba mét nữa, bàn chân đạp lên một lớp màng nửa trong suốt, lớp màng chắn này hơi lõm vào một đoạn, thậm chí thủng ra một cái lỗ nhỏ, nhưng không đủ để chân hổ xuyên qua.

Một kích kinh khủng như thế mà bị Thị Huyết Hắc Giao dùng nguyên khí hình thành vòng bảo hộ đơn giản đón nhận.

Dương Thiên cau mày, tình thế này chẳng ổn chút nào, bên nhân loại không chiếm được thượng phong, mà bây giờ hắn muốn rời đi cũng không đi được, thật là rắc rối.

Ở trên không trùng từng đợt xung kích liên miên bất tuyệt quét qua, hắn lại không thể di chuyển khỏi phạm vi của cây gạo này, nếu không bị xung kích đánh trúng thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng ở trong này cũng chẳng an toàn gì, Dương Thiên có thể thấy được Yêu tộc đại quân đã đến bờ bên kia rồi, cách nhau một cái vực sâu mà thôi, chắc chắn bọn hắn sẽ tiến công vào đây. Đến lúc đấy, cây gạo có thể ngăn cản được hay không còn là một chuyện khác.

Nhìn quanh một lượt, cũng chỉ có Thạch Trung là có khả năng chiến đấu với đám yêu thú này thôi, nhưng có hai con yêu thú cấp chín, tình huống cũng chẳng khả quan tí nào.

...

Thị Huyết Hắc Giao móng vuốt giơ lên, một cái móng khẽ ngoắc một cái. Một vệt nguyên khí phóng ra, dễ dàng đem Đông Khung Quân Hổ đẩy ra xa mấy chục mét. Sau đó, Thị Huyết Hắc Giao giơ móng vuốt vồ ra một cái, một cột nước xoáy tròn hướng Đông Khung Quân Hổ bắn tới.

Trưởng làng đứng trên lưng Đông Khung Quân Hổ, đối với hành động của Hắc Giao không có gì bất ngờ. Ý niệm vừa động, Đông Khung Quân Hổ chao đảo một cái, hai bên cánh giống như hai lưỡi đao chém ra, vẽ ra hai lưỡi nhận trên không trung, chém thẳng vào cột nước kia.

Đồng thởi tẩu thuốc trên tay biến lớn hơn năm mét, một luồng khói trắng từ trong tẩu thuốc phóng ra, nhanh chóng bao phủ ba nghìn mét xung quanh.

Huyền linh thuật: Mộng Yểm Yên Vân.

...

Từng tiếng đùng đoàng cùng phong bạo xung kích phóng từ trên không trung xuống, va chạm với lớp bảo hộ của cây gạp hóa thành từng đợt rung động giống như pháo hoa nổ lên.

“Tùng thúc, có cách nào rời đi không?”

Nhìn đến xung quanh, Dương Thiên hỏi. Bởi vì đám yêu thú ở bờ vực sâu bên kia đã bắt đầu rục rịch rồi, tiếng rống vang vọng trời đất. Nhưng vực sâu quá lớn, khoảng cách gần mười dặm vực sâu, cũng không dễ dàng tiến đến.

Những yêu thú loại phi cầm thì không nói, có thể bay qua vực sâu, nhưng đại bộ phận yêu thú lại là loại thú, không thể bay qua được. Một số loại thiên phú thần thông có thể thỉ triển, nhưng khoảng cách xa thế này cũng không thể nhanh chóng tiến đến được.

Thạch Tùng bộ dáng không tốt lắm, hắn không giỏi chiến đấu. Mặc dù có tu vi đến huyền phủ cảnh tầng một nhưng chiến đấu cũng chưa chắc đánh lại yêu thú cấp bảy. Vừa rồi hắn bị xung kích đánh úp đến, bị thương không nhẹ, nhưng cũng không nghiêm trọng. Nghe Dương Thiên hỏi đến, Thạch Tùng hơi suy nghĩ một chút nói.

“Có thể trực tiếp rời đi, nhưng chắc chắn sẽ bị đám yêu thú này phát hiện.”

Khu vực bên ngoài cây gạo này đã hóa thành vực sâu rồi, trơ trọi ra một cái cây to lớn mà thôi, bây giờ có người rời khỏi thì bị phát hiện là chuyện hiển nhiên, đến lúc đấy chắc chắn sẽ bị bọn yêu thú vây công đến chết.

Còn chưa kể đến đống xung lực từ trên trời truyền xuống nữa, chỉ có huyền biến cảnh như Dương Thiên chẳng thế chống chịu được, sẽ bị đánh chết ngay.

Đang lúc Dương Thiên suy nghĩ về cách chạy thoát, thậm chí ý niệm đã đảo vào trong nhẫn chứa vật, suy nghĩ một chút về mấy cái đồ vật hắn đã chuẩn bị để bảo mạng. Phía bên kia yêu thú lại bắt đầu hành động.

Đám yêu thú giống như phát điên, từng con yêu thú điên loạn rống giận, hai mắt đỏ ngầu xông thẳng vào trong vực sâu. Bắt đầu từ yêu thú cấp thấp, cấp ba cấp bốn yêu thú hướng thẳng vực sâu mà nhảy xuống, thậm chí yêu thú loại phi cầm cũng từ trên không trung chao đảo đâm xuống.

“Chuyện gì?”

Khoảng cách gần mười dặm cũng không gần, còn không có ai trong làng phát hiện được yêu thú dị động, chỉ nghe được từng tiếng yêu thú gầm vang mà thôi. Nhưng sắc mặt của Dương Thiên cau lại, vô ý hỏi ra. Bởi vì ánh mắt hắn vẫn đang nhìn sang bên đó, cho nên lập tức chứng kiến được một màn này.

Thạch Tùng đang nói chuyện với Dương Thiên cho nên chú ý đến dị thường của hắn, nguyên khí vận chuyển vào hai mắt, ánh mắt nhìn đến bờ vực bên kia, khuôn mặt biến sắc.

“Không được rồi, đám yêu thú đang nhảy xuống dưới.”

Những người dân trong thôn nghe vậy sắc mặt cũng biến đổi, mọi người đều tập trung đến bờ vực nhìn sang. Từng con yêu thú cứ vậy nhảy xuống vực sâu hun hút, cứ thế mất mạng, giống như rủ nhau tự sát. Từ ban đầu cấp thấp yêu thú, chậm rãi chuyển sang cấp cao yêu thú.

Cửu Vĩ Tử Hỏa Hồ Ly cùng Nhu Thủy Mãng Quy cũng rống lên cực kỳ giận dữ, muốn ra lệnh cho đám yêu thú ngừng lại nhưng chẳng có chút tác dụng nào, đám yêu thú cứ thế điên loạn nhảy xuống tự sát.

“Đường Hào, ngừng lại ngay.”

Nhu Thủy Mãng Quy thân thể giống như ngọn núi lớn đạp ra một cái lỗ lớn mấy trăm mét trên mặt đất, trong miệng gầm to giận dữ.

Không có ai trả lời âm thanh này, những người ở trên không trung chiến đến đỏ mắt cũng chỉ lướt qua phía dưới mà thôi. Ba con yêu thú cũng hơi tức giận, mà ba người thì sắc mặt không quá tốt nhưng nhanh chóng tấn công yêu thú, không còn lo đến phía dưới, làm cho ba con yêu thú cũng không rảnh phân tâm.

Nhu Thủy Mãng Quy thấy lời nói của mình không được đáp lại, hắn lại gầm lên một tiếng, ánh sáng màu xanh nhạt bao phủ xung quanh cơ thể, móng vuốt nâng lên ném xuống vực sâu.

Ba phút sau từ dưới đáy vực truyền đến một chấn động cực mạnh, rung động toàn bộ chi vi mười dặm xung quanh. Có cây gạo bảo hộ mà chỗ Dương Thiên đứng cũng chấn động không ngừng.

Đám yêu thú cũng hơi ngừng lại một chút, nhưng chỉ qua mấy giây mà thôi lại điên cuồng lên, hướng dưới vực đâm đầu xuống.

“Ngừng lại.”

Cửu Vĩ Tử Hỏa Hồ Ly chín cái đuôi vẫy vẫy, tiếng quát lanh lảnh kiều mị phát ra, đám yêu thú lúc này mới hơi mờ mịt ngừng lại, bất động tại chỗ. Một chút yêu thú cấp bảy thì đỡ hơn, ánh mắt có chút mê li chứ chưa đến nỗi ngu ngốc.

Nhưng cũng chưa được bao lâu, đám yêu thú cấp thấp khuôn mặt vẫn si ngốc, nhưng cơ thể không tự chủ được, giống như một đám cương thi, cứng ngắc đâm đầu xuống dưới vực.

Cửu Vĩ Tử Hỏa Hồ Ly sắc mặt trầm xuống hơi cau lại, mê hoặc của nàng còn chưa bị phá nhưng lại có một sự tác động lợi hại hơn kéo thân thể mấy yêu thú này tự hành động.

Thời gian mới qua không đến mười phút, đám yêu thú nhảy vực đã lên đếm mấy vạn con, nhưng nhìn phía sau yêu thú cuồn cuộn không ngớt yêu thú, lên cả triệu con thì vẫn đứng đầy đất.

Nhu Thủy Mãng Quy khí thế bùng nổ ra, hơi quét thân mình một cái, đám yêu thú đang nhảy xuống vực liền bị thổi bay, lui lại mấy nghìn mét, rơi ngã lả tả. Nhẹ tay không được thì chỉ còn cách dùng bạo lực mà thôi.

Nhưng đám yêu thú kia rơi xuống mặt đát, một hồi hai mắt lại đỏ ngầu, giống như phát điên chạy đến, lao đầu xuống vực sâu.

Hai con yêu thú cấp chín sắc mặt bực bội, Cửu Vĩ Tử Hỏa Hồ Ly yêu khí bốc lên tận trời, trên đuôi cũng bốc dần lên một ánh lửa tím nhạt. Dần dần ánh lửa đậm lên, bốc lên cao mấy trăm mét. Thậm chí đã chạm đến tận nơi mà mấy người giao chiến trên không trung.

Sau đó tử hỏa vặn vẹo giống như hóa thành một cái vòng xoáy, rung động khác thường, theo mỗi rung động này giống như tác động đến cả không gian xung quanh chấn động theo sau.

Cửu Vĩ Tử Hỏa Hồ Ly thiên phú thần thông: Xuân Mộng Đỉnh.

...

Đám Yêu thú thi nhau nhảy vực, với cái xu thế này giống như có lợi cho phía dân làng đấy, nhưng chẳng hiểu sao những người này cũng không phát ra vui mừng gì, mà sắc mặt hết sức khó coi, âm trầm như nước.

Một nam nhân tu vi lên đến huyền chân cảnh tứ trọng khí thế bốc lên, lấy ra trường cung của mình, nắm ở trên tay. Một thanh mộc cung hơi cũ kỹ một chút, trên thân giống như có dây leo quấn quanh, cũng không có dây cung. Nam nhân chân khí ồ ạt truyền vào cái cung này, huyền văn thắp sáng, không đến bao lâu liền có dây cung hiển hiện ra, sau đó mũi tên cũng bắt đầu hình thành.

Đông!

Qua thật lâu, mũi tên có vẻ nặng nề vô cùng, nam nhân buông tay, dây cung vang vọng trên không khí, chấn động cả không gian. Mũi tên gần như vô hình, tốc độ giống như lôi điện phóng tới bờ vực bên kia.

Nhưng khoảng cách mười dặm thật xa lắm, muốn đến nơi cũng phải tốn gần mười giây đồng hồ. Vị trí mũi tên nhắm đến lại ngay gần chỗ Song Đầu Hầu đứng, thời gian lâu như thế cũng bị hắn phát hiện ra, Song Đầu Hầu há miệng phun ra một ngụm yêu khí.

Ngụm yêu khí này hóa thành một ngọn giáo, tốc độ cũng không cao lắm nhưng tinh chuẩn hướng thẳng mũi tên kia đánh tới.

Đoàng!

Huyền khí chấn động, chân khí cùng yêu khí va chạm nổ ra một tiếng vang lớn, huyền khí thành bụi mờ mịt, phạm vi chấn động làn ra mười mấy mét.

Dương Thiên hơi híp mắt, mà một đòn này uy lực so với hắn toàn bộ lực lượng bạo phát còn mạnh gấp mấy lần, uy năng thật là kinh khủng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.