Hắc Nhật Lặng Yên, thiên phú thần thông của Thị Huyết Hắc Giao, một đòn này uy năng cực kỳ kinh khủng, phá tan cả ngôi làng cũng không lạ. Nhưng điểm kinh khủng của công kích này chính là nó không gây ra bất cứ tiếng động nào, lẳng lặng mà cắn nuốt mọi thứ, vô thanh vô thức.
Cho nên không người nào nghe thấy tiếng bạo liệt của thần thông, cũng không thể cảm nhận được thần thông kích phát, chỉ có thể dùng mắt thường mà nhìn mới thấy, cho nên rất khó đề phòng.
Trưởng làng bởi vì thủ hộ đại trận bị công phá thì mới đưa ra phản ứng nhanh chóng, chứ không thì cũng không kịp cứu được Dương Thiên.
Có điều Dương Thiên may mắn thoát chết, nhưng dân làng thì không như thế.
Bọn hắn tu vi không thấp, hầu như mỗi người đều có tu vi Huyền Chân Cảnh nhất trọng trở lên, nhưng cũng chẳng mấy người may mắn phản ứng được, tại chỗ bị xóa bỏ khỏi thế gian.
Trở nửa tiếng trước...
Khi đó, ở tại dưới gốc cây gạo, Thần Thụ của làng, huyền văn mờ ảo, hỏa gạo xếp thành một đồ hình vô cùng kỳ quái. Đứng ở trong một chỗ trống là Thiết Quân, còn một thiếu niên khác đứng ở chỗ trống đối diện, quay lưng về phía Thiết Quân, cơ thể cởi trần.
Thiết Quân giơ dọc Tản Vân Đao trước ngực, vẻ mặt nghiêm trang, miệng lẩm bẩm một loại câu nói gì đó, không văn văn ngữ của hiện tại, hình như một loại cổ ngữ.
Theo từng tiếng đọc ra, cây gạo tỏa ra ánh sáng đỏ nhấp nháy, mấy bông hoa gạo từ trên ngọn cây chậm rãi rơi xuống. Tổng cộng chín bông hoa, màu sắc hơi tươi hơn những bông hoa khác một chút, đồng thời chín bông hoa gạo này lại có sáu cánh hoa chứ không phải năm cánh.
Từng cánh hoa theo Thiết Quân đọc chú ngữ, mỗi cánh hoa lại tách riêng ra, sắp xếp dính lên lưỡi đao, hòa trộn vào lam quang, hóa thành lưỡi kiếm.
Lam quang dần chuyển sang màu đỏ, nóng bỏng, mang một mùi thơm nhẹ.
Từ dưới đất, những bông hoa gạo kia không gió tung bay, xoáy tròn lên hóa thành vây quanh thiếu niên cởi trần.
Thiêu niên cởi trần khuôn mặt cúi gằm, hằm răng cắn chặt vào môi, nước mắt không ngừng chảy ra, từng giọt hạ xuống mặt đất.
Hắn biết rằng, nam nhân không được khóc, thà rằng đổ huyết còn hơn là đổ lệ. Nhưng tâm can của hắn đau vô cùng, chịu không được liền khóc. Giờ phút này hắn phải chặt bỏ huyết mạch của mình, mất đi liên kết với tổ tiên, thân thích không nhận.
Đồng thời cũng phải rời khỏi quê hương, chẳng còn quê hương. Cho dù còn sống thì sao chứ, cuối cùng chỉ là cây không rễ mà thôi. Hắn là người làng này, làm sao nói chối bỏ quê hương liền chối bỏ, đu càng mà chạy được.
“Thiết thúc, ngừng lại!”
Lan Ngọc Hân đột nhiên chẳng biết từ đâu chạy đến, bàn tay nắm lấy Tản Vân Đao của Thiết Quân.
Thiết Quân đang thi triển Trảm Cấm Tế, không được dùng một tia huyền khí nào cả, chỉ được dùng tinh thần hồn lực cung tinh thần ý niệm câu thông giữa Thần Thụ lẫn Tản Vân Kiếm, cho nên phản ứng không được Lan Ngọc Hân, đột ngột bị cắt đứt.
Lưỡi kiếm cũng bị tán đi, lam quang lại lộ ra, xèo xèo khói trắng bốc lên một mùi khét lẹt.
“Hân, ngươi..”
Thiết Quân sửng sốt tức giận, mà đám dâng làng cũng kinh ngạc không thôi. Từ trước đến nay còn chưa có ai dám ngăn cản việc làm lễ với Thần Thụ, cho nên chẳng ai kịp đề phòng hành động của Lan Ngọc Hân cả.
Những người trong thôn khiếp sợ, lùi xa ra khỏi phạm vi của thần thụ, vượt ra ngoài tán cây, ánh mắt hoảng sợ. Đột ngột cắt đứt làm lễ thì sẽ phải chịu trừng phạt rất nặng đấy.
“Thiết Thúc, tình hình đâu có đến nỗi như thế chứ, đám yêu thú cũng chưa phá được thủ hộ đại trận mà.”
Lan Ngọc Hân đeo một cái găng tay màu vàng kim, cũng không biết dùng chất liệu gì mà có thể nắm được lưỡi đao của Tản Vân Đao, giọng nói mang theo một sự ương ngạnh không nhỏ.
“Hân, tránh ra. Nếu như thủ hộ đại trận mà bị phá thì không còn kịp rồi.”
Thiết Quân nghiêm nghị quát, lông mày nhíu chặt. Lan Ngọc Hân không thể hiểu được tình hình, nhưng hắn là huyền phủ cảnh, cũng biết được một chút bí ẩn. Tình hình thật sự rất cấp bách, nếu không hắn cũng không muốn thi hành Trảm Cấm Tế này.
Hai nghìn năm trước, Tiểu Đao Thánh lão tổ tiến nhập ngọn núi kia không còn quay về được nữa. Nhưng mấy năm sau Tản Vân Đao phá không bay về Thư gia tổ địa, mang theo tin tức rất trọng yếu.
Nơi này có một nhân vật đại khủng bố, trốn ở đây khôi phục lại thực lực. Nhưng vì Tiểu Đao Thánh đi vào phá hỏng kế hoạch kế hoạch của hắn, nên cả hai giao phong một trận, cuối cùng bị nhốt ở đây.
Nhân vật này hết sức khủng bố, giống như bất tử bất diệt, không thể nào giết chết được, Tiểu Đao Thánh chỉ có thể lấy thân phong ấn lại tên này mà thôi. Đại khủng bố này giận dữ, thi triển nguyền chú huyết mạch lên người của Tiểu Đao Thánh.
Nguyền chú này cực kỳ lợi hại, có thể thông qua liên kết huyết mạch, nguyền rủa toàn bộ gia tộc của Tiểu Đao Thánh, mỗi người sẽ chết dần chết mòn. Đương nhiên chuyện thông qua một người mà giết hết toàn bộ gia tộc cũng quá nghịch thiên nên vẫn phải có hạn chế.
Nếu cách người thi triển cấm chế không quá ba trăm dặm thì cấm chú sẽ không phát tác, cũng chẳng biết đây là loại hạn chế gì mà kỳ hoa đến như thế. Hơn nữa loại cấm chế này chỉ có thể nguyền rủa chết kẻ có tu vi kém hơn mình, tu vi cao hơn thì chỉ không khỏe một chút thôi.
Cho nên gia tộc của Tiểu Đao Thánh mới di chuyển đến khu vực này, sinh sống ở đây, không hề bước chân ra bên ngoài.
Sau nhiều năm nghiên cứu, mất bao công sức của các bậc hiền tài, cuối cùng cũng có cách giải trừ hoàn toàn cấm chế của đại khủng bố kia, đó chính là cắt đứt huyết mạch tương liên.
Điều này cũng không dễ dàng, bởi vì Tiểu Đao Thánh tu vi là Vương Giả mười hai văn cảnh giới, liên kết huyết mạch mạnh nhất gia tộc rồi, ai cũng cùng hắn có quan hệ cho nên không phải ai nói cắt là cắt được. Những hậu bối kia tu vi cao nhất cũng chỉ huyền phủ cảnh mà thôi, nhiều nhất chỉ làm mỏng đi huyết mạch trong người chứ không cắt được hoàn toàn.
Thời gian lại như thoi đưa, hơn một nghìn năm, cuối cùng có một người nghiên cứu ra cách chặt đứt liên kết huyết mạch với Tiểu Đao Thánh, thông qua một loại cổ pháp nghi thức, kết tối với thần mộc trấn gia này có thể làm được.
Đương nhiên việc cắt đứt liên kết huyết mạch chẳng khác nào bỏ nhà ra đi, chết không được ghi vào gia phả, cho nên rất ít người dùng đến nghi thức này. Sau đó biện pháp phong cấm huyết mạch ra đời, có thể tạm thời để cho người ta rời xa làng một thời gian mấy năm, biện pháp này thì được dùng thường xuyên.
Như Lan Ngọc Hân dùng chính là biện pháp này, xông ra trải nghiệm thế giới, tránh cho bị lạc hậu so với thời đại.
Còn lúc này, Thiết Quân đang thi triển là nguyên bản nghi thức, Trảm Cấm Tế. Cũng chính là chặt đứt huyết mạch của mình.
Như Lan Ngọc Hân dùng chính là biện pháp này, xông ra trải nghiệm thế giới, tránh cho bị lạc hậu so với thời đại.
Còn lúc này, Thiết Quân đang thi triển là nguyên bản nghi thức, Trảm Cấm Tế. Cũng chính là chặt đứt huyết mạch của mình. Không chỉ Lan Ngọc Hân không muốn, mà không có bất kỳ ai muốn cả.
Nhưng tình thế nguy cấp, Tiểu Đao Thánh có dặn dò nếu như tình huống không được, cũng phải duy trì lại hỏa chủng cho gia tộc, chém đứt huyết mạch cũng phải làm.
Đám hậu bối tu vi thấp, chưa vào huyền chân cảnh còn được chứ từ huyền chân cảnh trở lên, muốn chém toàn bộ liên kết huyết mạch là điều không thể nào.
Lan Ngọc Hân bị Thiết Quân phái người kéo xuống, nghi thức lại một lần nữa bắt đầu. Nhưng Lan Ngọc Hân vẫn cho rằng cách làm quá cực đoan, đại trận chưa phá thì sao lại phải sợ, đến lúc trận phá rời đi cũng không muộn mà.
Nàng thi triển huyền linh thuật, mang từng sợi dây leo kéo mọi người rời đi, nhưng dây leo vừa mới triệu hồi lại không hiểu thấu trở nên hư ảo nhấp nháy, giống như sắp tan biến. Đấy chính là Thần Thụ tức giận giáng trừng phạt cho nàng vì đã cắt đứt nghi thức.
Đúng lúc Lan Ngọc Hân điên cuồng ngăn cản, đại trận vô thanh vô thức bị đánh ra một cái lỗ, một viên cầu bay vào trong trận, sau đó phình lớn, hắc sắc lan đến đâu, mọi vật yên diệt đến đấy. Nhanh chóng, mạnh mẽ, mà lặng yên một cách dị thường.
Cũng tốt, mấy người phản ứng nhanh chạy vào gần cây gạo, nếu không đã chết hết rồi. Lan Ngọc Hân thực ra không phản ứng kịp, được Thiết Quân kéo vào trong cho nên mới thoát chết, nhưng Thiết Quân cũng hứng chịu một chút xíu lực tác động từ hắc mang, áo bị xoắn nát, vỡ ra từng vết thương tràn đầy máu tươi.
...
Nghìn mét trên không trung, khi Dương Thiên vừa mới đi đến vòng bảo hộ của Thần Thụ, đám người cũng không có lời nói nhảm gì hết, lập tức hướng ba con yêu thú giết tới.
Mặc dù yêu thú cấp chín biết nói chuyện, nhưng đâu cần phải nhiều lời, hai bên đã là kết thủ oán sâu đậm, không ngươi chết thì ta chết, còn cần phải nói nhảm sao.
Thiết Quân hét lớn một tiếng, đại kiếm bổ thẳng xuống, một đường kiếm cương xẻ dọc bầu trời hướng ba con yêu thú cấp chín bổ đến, khí thế nặng tựa thái sơn, muốn đem cả ba đập nát thành thịt vụn.
Tứ Dực Kim Sí Đại Bằng hơi ở cao hơn một chút nhưng đứng sau Thị Huyết Hắc Giao, lúc này hơi xòe rộng bốn cánh, phát ra một tiếng gầm vang vọng cả đất trời.
Chỉ thấy kiếm cương đang như đại sơn đập xuống thì từ từ chậm lại, sau đó kiếm cương giống như một cái tảng băng chậm rãi hóa thành từng hạt huyền khí, tan biến nhanh chóng.
Xét về mặt cảnh giới lẫn số lượng, yêu thú đều vượt trội hơn hẳn bên này, nhưng không vì thế mà bọn hắn sợ hãi, thậm trí trên người đều toát lên quyết tuyệt chi ý mà tấn công.
Tứ Dực Kim Sí Đại Bằng tốc độ nhanh như chớp, thoáng cái đã xông lên, nhưng cách Thiết Quân năm mươi mét thì thân hình chợt đảo một cái chuyển hưởng.
Chỉ thấy một vệt kim quang vút qua cổ của đại bằng, tốc độ nhanh đến kinh người, chớp mắt đã không còn nhìn thấy tung tích.
Ở phía sau, Kim Thành lại phất tay một cái, huyền khí giống như xoay tròn, nhanh chóng hóa thành ba cái mũi tên. Hắn làm động tác kéo tên một cái, ba mũi giống như đã được cài cung, phát ra sát ý lẫm nhiên.
Kim Thành duôi tay một cái, ba mũi tên lại biến thành ba sợi kim quang, lần lượt nhắm vào cánh trên bên trái, đầu và thân của Đại Bằng.