“Phương hướng này đúng chứ.”
Trời đã chuyển sắc, màn đêm buông xuống, Dương Thiên ba người đã ở trong khu vực rậm rạp này ba tiếng đồng hồ rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng thôn làng đâu cả.
Ngọc Lân nghe Dương Thiên hỏi thì gật đầu nói.
“Còn cách khoảng hai mươi dặm nữa.”
Dương Thiên nghe vậy cũng không hỏi gì thêm, chỉ chăm chú tiến lên, không chút nào lơi lỏng.
Thời gian vừa rồi chém giết liên tục đã để mọi người tâm trạng rất căng cứng, hơn nữa càng tiến lên phía trước tần suất gặp phải yêu thú càng ngày càng nhiều. Hai người kia có thể đối phó cấp bốn yêu thú loại hơi yếu một chút, nhưng chủ lực lại từ Dương Thiên đến gánh vác.
Mặc dù Dương Thiên giết cấp bốn yêu thú không có nhiều khó khăn gì, nhưng số lượng cũng quá nhiều, có những yêu thú đi đến cấp bốn cực hạn, làm Dương Thiên cũng phải tốn nhiều công sức mới tiêu diệt được.
Đột nhiên Ngọc Lân cánh tay hơi nâng lên, báo hiệu mọi người dừng lại. Kể đến cũng lạ, Ngọc Lân này từ khi nói khoảng các thôn xóm còn năm mươi dặm liền có khả năng cảm ứng nguy hiểm.
Rất nhiều lần nàng phát hiện nguy hiểm sớm, lên kế hoạch tấn công từ trước hoặc là tránh né vòng qua yêu thú mới tránh cho ba người khỏi bị yêu thú vây quanh đến chết. Nhưng cũng từ thời gian đó, số lượng yêu thú dày đặc hơn làm cho thời gian kéo dài, tiến lên không được bao xa, tốc độ chậm chạp.
Lần này là mười mấy con yêu thú Tẫn Hương Ngỗng. Đám này chỉ là cấp ba yêu đỉnh yêu thú mà thôi, nhưng trong tình cảnh hiện tại đúng là không ai muốn gặp bọn nó cả.
Một đám tỏa ra mùi hôi đặc trưng, chỉ cần tiếp xúc một cái thì mùi này ám đến ba bốn ngày, như thế sẽ làm yêu thú khác chú ý đến ba người. Hơn nữa đáng Ngỗng này miệng rất lớn, động thủ một cái liền tán loạn kêu to, cả ba mới không ngu ngốc mà trêu chọc đám nó.
Nhờ có Ngọc Lân sớm phát hiện, ba người trốn ở tận trên ba mươi mét cây cao, không chút trở ngại đợi đám Tẫn Hương Ngỗng này đi qua, tránh đi một tình huống xấu.
Nhưng lần này tiến lên không bao lâu, Dương Thiên đám người tiếp tục phải dừng lại, bởi vì phía trước yêu thú rất nhiều, hơn nữa còn tiến về cùng phương hướng mà ba người đang đi đến.
“Làng đang nguy hiểm.”
Đây là ý nghĩ đồng thời toát ra từ cả ba người, Ngọc Lân hô hấp có một chút gấp gáp, cơ thể hơi run lên nhưng rất nhanh hắn tự trấn áp xuống cảm xúc của mình, bình tĩnh suy xét.
Thời gian lúc này là buổi tối, huyền giả mặc dù có thị lực rất tốt nhưng nhìn trong bóng đêm cũng không có quá rõ ràng, so ra kém yêu thú rất nhiều. Với tình cảnh hiện tại mà thâm nhập vào khu vực có mật độ yêu thú dày đặc thế kia, hơn nữa còn đang tụ tập đến thì không phải quyết định sáng suốt. Nhưng phương hướng này thì đúng là đang đi đến làng rồi, hắn không thể yên tâm chờ đợi cả một đêm được.
Lúc này Dương Thiên đột nhiên lên tiếng nói.
“Nếu các ngươi có thể chính xác bước theo ta, đi đêm tối cũng không có gì đáng ngại.”
Ninh Văn cùng Ngọc Lân có chút nghi hoặc nhìn về Dương Thiên, mặc dù biết Dương Thiên rất mạnh nhưng nói có thể di chuyển trong đêm tối mà lách qua đám yêu thú này, hai người đương nhiên có chút hồ nghi rồi.
Dương Thiên không giải thích, mặc dù hắn có xu thế làm thủ lĩnh của nhóm rồi, nhưng Ngọc Lân mới là người dẫn đường, hắn không gấp gáp, việc này để cho Ngọc Lân quyết định là được rồi.
Sở dĩ Dương Thiên đưa ra đề nghị giúp đỡ chính là do địa thế ở nơi đây, bốn phương một dòng, địa thế chảy thẳng phương hướng là ngôi làng kia, cô thủy không ra, tích khí không lọt.
Nói là thế đất xấu thì không phải bời vì Dương Thiên chân chính cũng chưa trông thấy ngôi làng, nhưng khí giữ mà không phát, có vào mà không ra, cô đọng dày nặng. Nếu như ngôi làng nằm ở thung lũng cuối dãy núi này, âm tích dương thiêu, không thể có việc tốt được.
Nếu như ngôi làng xây trên một gò đất, sớm đón ánh dương, minh đường rộng rãi, thì ngôi làng này ấp ủ tốt đẹp, mọi điều hạnh phúc, nhưng tiềm tàng đi mối họa khôn lường.
Dương Thiên dựa vào kiến thức của mình, cho nên mới có chút tò mò về ngôi làng này. Bình thường ai lại xây làng xa thành trì như thế, sâu trong hẻm núi rất là nguy hiểm, trừ khi có nguyên do đặc biệt. Lúc này địa thế còn không tầm thường nữa, Dương Thiên nghề cũ trong máu mới lại nổi lên.
Ngọc Lân do dự một chút, cuối cùng gật đầu. Hắn tin tưởng Dương Thiên sẽ không ngu ngốc nói điều như vậy khi mà không có chỗ cậy vào, thêm nữa là trong lòng hắn cũng hơi lo lắng cho làng nên đồng ý di chuyển.
Cả ba tiếp tục lên đường, lúc này tốc độ ép xuống khác thấp, hơn nữa di chuyển qua các cây gỗ lớn mà thôi, không còn di chuyển trên mặt đất nữa. Ninh Văn hơi gặp khó khăn một chút vi thân hình to lớn của mình không thể nào nhẹ nhàng đi lại như Dương Thiên được, cho nên tổng thể tốc độ hơi thấp.
Di chuyển hơn một giờ đồng hồ, Dương Thiên dừng lại, nhỏ giọng nói.
“Đến nơi rồi nhưng phía trước có yêu thú cấp năm.”
Ngọc Lân còn nghi hoặc vì sao Dương Thiên lại ngừng lại, hắn rõ ràng không hề nói cho Dương Thiên là sắp đến, hơn nữa nãy giờ dẫn đường Dương Thiên chỉ lâu lâu mới hỏi phương hướng một chút mà thôi, sao Dương Thiên lại biết được.
Hơn nữa Ngọc Lân cảm ứng cũng không nhận thấy yêu thú cấp năm ở đâu cả, hắn hồ nghi nhìn Dương Thiên thì Dương Thiên lên nhẹ giọng nói.
“Cách ba trăm mét phía trước, có một con yêu thú cấp năm Báo Ba Đuôi, cách thêm hai trăm mét nữa tồn tại trận pháp phòng hộ, đang được mở ra.”
Có thể nhìn thấy trong đêm tối đương nhiên là nhờ vào Cấm Đồng rồi, ngoài chức năng công kích ra, nó còn mang theo một xíu phương hướng của Chân Thị Ki Nhãn, nhìn xa mấy trăm mét trong đêm tối cũng chẳng có gì lạ cả.
Chỉ là huyền linh thuật này cắm ở cấp năm mãi gần đây mới tiến lên cấp sau, uy lực hơi tăng một chút xíu mà thôi. Đúng là huyền linh thuật rất đặc biệt, không giống bình thường chút nào, còn cần phải thiết kế tu luyện mới thực sự tăng lên được.
Ngọc Lân gật đầu, bí mật của Dương Thiên đương nhiên là hắn không nên hỏi nhiều, Dương Thiên khẳng định như vậy chắc đúng thật là hắn nhìn đến được trong đêm tối rồi, hơn nữa thị lực vô cùng tốt, nhìn được hẳn năm trăm mét.
Lúc này, quay trở lại vấn đề chính, đó là làm sao lách qua Báo Ba Đuôi để vào trong làng được. Đại trận vẫn còn vận chuyển nên Ngọc Lân cũng bớt lo hơn, ít nhất thì trong làng vẫn an toàn.
Nhưng đám yêu thú lại vây quanh kín làng thế này, cũng chẳng biết là làm sao cho ổn thỏa. Một ngày đại trận bị triệt tiêu thì làng của bọn họ đúng là xong đời rồi.
Dương Thiên mặc kệ Ngọc Lân suy tính, ánh mắt vươn ra bốn phía, ngắm nhìn địa thế của ngôi làng này. Càng nhìn Dương Thiên sắc mặt càng nghi hoặc không thôi, niềm nghi hoặc càng lúc càng lớn, cho nên ánh mắt của hắn nhìn Ngọc Lân càng nghi kỵ đề phòng hơn.
Năm dãy núi hội tụ, trái phải có hai con suối nhỏ, ngôi làng nằm chính giữa nơi năm ngọn núi này tụ lại. Địa thế toàn bộ thu đi, phạm vi tuyệt đối không vượt qua tòa đại trận đang hoạt động kia.
Nếu thế cũng chẳng có gì lo lắng, ngũ tinh tụ hội, ngũ bá chầu phục, uẩn thủy thái bình. Ngôi làng xây trên một núi nhỏ, xu cát tị hung, đón dương phục âm, là một mảnh đất tốt.
Nhưng để Dương Thiên lo là, ngôi làng này địa vận không lên, phong vân hội tụ sau đó biết đi đâu mất, để lại ngôi làng chỉ có tí địa thế mỏng manh, cũng chỉ bằng một mảnh đất bình thường mà thôi.
Đây rõ là không hợp lí tí nào, địa thế tụ hội về đây, nuốt uẩn chi thế không hề sai, nhưng nuốt uẩn ở đây là hội tụ để dân làng vận thế đi lên, chứ nó tụ vào rồi biến mất, Dương Thiên mới lo lắng.
Toàn đại trận kia cũng không phải là bình thường đại trận, dựa vào nhãn lực của Dương Thiên mặc dù ở xa nên chưa phát hiện ra là huyền trận gì, nhưng tuyệt đối không phải là cấp bảy huyền trận đơn giản như vậy. Bởi vì số lượng huyền văn vẫn ở trong cấp bảy huyền trận, nhưng về chất lượng thì chỉ so băng tuyết thế giới hơi kém mà thôi.
Nơi đây, quả thật không đơn giản.
“Không có cách nào liên hệ người thân của ngươi sao?”
Ninh Văn lúc này cũng lo lắng hỏi. Dựa vào sức của ba người bọn hắn muốn vòng qua Báo Ba Đuôi quả thật là nằm mơ, còn chưa tính tới một đám yêu thú cấp bốn ở bên cạnh, từng con hung ác nhìn chằm chằm nữa kìa.
Ngọc Lân gật đầu, từ trong nhẫn chứa vật lấy ra một khối gỗ lớn cỡ bàn tay, đẽo gọt thành hình bát giác, thoặt nhìn có chút bình thường. Ngọc Lân vạch đầu ngón tay trỏ của mình, ở trên khối gỗ bát giác viết lên mấy chữ gì đó.
Từ trong dòng chữ bằng máu đó, có từng điểm nhỏ giống như con kiến bị nhuộm màu chảy khắc khối gỗ, nhấp nháy mấy lần. Ngọc Lân lấy dùng tinh thần hồn lực cùng huyền khí không ngừng rót vào trong khối gỗ, ánh sáng dần ổn định xuống.
Dương Thiên chắc chắn đây là một loại huyền văn, nhưng khác hẳn với những huyền văn mà Dương Thiên từng thấy. Giống như càng tổng hợp hơn, nhưng độ linh động có vẻ kém hơn.
Không bao lâu, ở trong ánh sáng lập lòe, chiếu ra một cái bóng mờ, không rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài suôn mượt thấp thoáng, vóc dáng tuyệt kiều mị thành thục.
Bóng hình hơi mờ ảo, tiếng nói trong trẻo nhưng hơi ngắt quãng, nhỏ bé truyền ra.
“T.i..ể..u...â..n?”