Thành Ngân Liêu nằm cách Vương Đô về phía Tây Nam hơn chín nghìn dặm. Nơi này trước đây là khai thác Tang Chinh Ngân, cấp sáu luyện khí vật liệu, quý giá vô cùng.
Dương Thiên trong lòng cũng tính toán một hồi, đường đi lối lại cũng không có núi rừng quá lớn, yêu thú cũng không nhiều, nói chung là khá an toàn. Chỉ khi đi đến gần thành Ngân Liêu mới là nguy hiểm mà thôi, thời gian cả đi cả về có lẽ cũng không quá một tuần lễ đâu.
Dương Thiên thực ra cảm thấy hai tháng vừa rồi hành động lặp đi lặp lại có chút chán cho nên định ra ngoài chạy một vòng, coi như thư giãn đầu óc. Tiện thể trợ giúp được Ninh Văn thì càng không thể tốt hơn.
Không nói là đường đi khá an toàn, tỉ lệ gặp phải cấp năm yêu thú cũng nhỏ như mò kim đáy bể, mà cho dù gặp Dương Thiên cũng không lo sợ gì.
Đã đáp ứng đi giúp đỡ, Dương Thiên cùng Ninh Văn trao đổi cho rõ ràng tình hình. Quả như Dương Thiên dự đoán, còn có một người nữa đồng hành, tu vi cùng Ninh Văn gần giống nhưng thân thủ hơi kém một chút.
Dương Thiên thấy Ninh Văn không nói rõ là ai thì cũng không hỏi nhiều, xem ra thân phận của vị bằng hữu kia khá là thần bí đấy.
Sau khi hiểu rõ rồi thì Ninh Văn rời đi báo tin, đến sáng ngày mai là bắt đầu xuất phát. Dương Thiên ánh mắt lúc này mới rơi vào hộp gỗ ở trên bàn.
Hộp gỗ đen bóng bằng phẳng nằm ở trên mặt bàn, Dương Thiên bàn tay đặt lên hộp gỗ, một cảm giác mát mẻ êm dịu làm Dương Thiên tinh thần hơi thoải mái một chút.
Mở ra hộp gỗ, Dương Thiên sắc mặt thoáng cái bất ngờ, hơi lắc đầu thở dài, xem ra Ninh Văn vì chuyện này bỏ ra rất nhiều công sức.
Trong hộp bọc một lớp gấm màu vàng, để vào hai thanh đoản kiếm, mang lên một màu bạc tinh tế, hình dáng tay cần hơi hoa mĩ, lưỡi kiếm kéo hơi dâu vượt qua cả chuôi kiếm, tạo thành độ dài lớn hơn so với đoản kiếm khác, nhưng cũng rất thuật tiện, cũng không gây ra cảm giác vướng víu.
Dương Thiên nắm lên một thanh đoản kiếm, nhẹ nhàng cắt qua không trung một cái, tiếng xé gió rất nhỏ, đồng thời lực cản cũng nhỏ bé đến không đáng kể.
Một thanh kiếm này nặng cỡ hai trăm cân, so với đoản kiếm thông thường năng hơn rất nhiều, nhưng đối với Dương Thiên thì không có gì khó khăn cả.
Huyền khí tràn vào, không có chút trở ngại nào, thông qua huyền văn lan tràn đến từng ngõ ngách của đoản kiếm.
Kiếm tốt!
Dương Thiên trong lòng tán thưởng một câu. Hắn học qua luyện khí đương nhiên ánh mắt so với trước kia cao hơn rất nhiều. Đây là một đôi đoản kiếm cấp bốn huyền binh, xuất thủ thì đường nhiên là Sùng Lôi giáo viên rồi. Thủ pháp này hắn vừa nhìn là nhận ra ngay.
Không nghĩ đến Ninh Văn để tâm lời nói của hắn đến vậy, cũng ra sức nhiều đến thế. Muốn để một vị cấp năm luyện khí sư ra tay luyện chế, giá cả không nhỏ đâu. Cho dù có là sư phụ thì công sức để Ninh Văn thuyết phục cũng không dễ dàng.
Dương Thiên nhận ra tài liệu chính của đoản kiếm chính là Tang Túc Ngân, tính dẻo cực giai tính cứng cũng cực kỳ nổi bật, trong cấp bốn vật liệu cũng đã rất quý giá.
Tang Túc Ngân nói về bản chất cùng Tang Chinh Ngân rất giống, đúng ra là một chi nhánh hình thành khác của Tang Chinh Ngân. Dấu hiệu nhận biết nổi bật nhất chính là độ trắng của Tang Túc Ngân hơi kém Tang Chinh Ngân một chút, người trong nghề vừa nhìn là biết ngay.
Nghĩ đến mục tiêu là thành Ngân Liêu, ngoại vi không xa mỏ Tang Chinh Ngân tỉ lệ cao sẽ có Tang Túc Ngân, Dương Thiên đoán khối vật liệu này nguồn gốc hẳn là từ vị bằng hữu kia của Ninh Văn.
Không suy nghĩ về nguồn gốc, đôi vũ khí này Dương Thiên chẳng có gì để che cả, chỉ là nó quá dễ nhận dạng thôi. Nhưng nghĩ kỹ lại hắn cũng không cần che giấu cái gì cả, trước đây lo lắng mình tiến bộ quá rõ, trong Dương phủ sẽ bóp chết hắn trong âm thầm, lúc này đã không có lo lắng đó, còn sợ cái gì cơ chứ.
Nói đi cũng phải nói lại, Ninh Văn đối với Dương Thiên cũng là để tâm. Cả hai cùng luyện tập kỹ năng luyện khí, Ninh Văn chỉ cùng Dương Thiên nói chuyện phiếm về vũ khí của mình thôi. Dương Thiên cũng thuận miệng nói một chút, vũ khí song đoản kiếm, linh động nhẹ nhàng, sắc bén ổn định. Không nghĩ đến Ninh Văn liền có thể xuất ra một đôi, đáp ứng đủ toàn bộ điều kiện của Dương Thiên.
Xem ấp ủ chuyện này đã lâu rồi.
...
Sáng ngày hôm sau.
Học viện cổng chính, Dương Thiên bước ra khỏi học viện đã thấy Ninh Văn cùng một người đang đứng chờ rồi.
Người này thân hình không cao lắm, khoảng một mét sáu mà thôi, dáng người dong dỏng, mặc một bộ quần áo thoải mái, mang mũ chùm đầu.
“Ngươi đến rồi.” Ninh Văn niềm nở, sau đó lôi kéo Dương Thiên đến giới thiệu.
“Đây là bằng hữu của ta, Ngọc Lân.”
“Đây là người ta đã nói, Dương Thiên.”
Cả hai gật đầu một cái, người tên Ngọc Lân kia còn hơi nhiệt tình nói.
“Dương huynh đệ, hân hạnh gặp mặt.”
Dương Thiên gật đầu cũng cười một tiếng. Thanh âm của đối phương hơi thấp, khá trầm nhỏ, nhưng Dương Thiên rõ ràng cảm nhận được huyền khí hơi tụ tập ở cổ họng.
Linh cảm mang đến cho Dương Thiên sự nhạy bén vượt trội, lại thêm thời gian mấy tháng hắn dùng biện pháp tương tự để phát ra tiếng nói, là người có kinh nghiệm cho nên thoáng cái liền nhận ra.
Đối phương dùng giả thanh, hơn nữa kết hợp vóc dáng này, càng nghĩ càng thấy giống nữ nhân.
Dương Thiên trong lòng gật gù, ánh mắt nhìn Ninh Văn mang theo ý vị thâm trường nhưng trên mặt cũng không biểu lộ gì, hắn không thích soi mói chuyện riêng tư của người khác.
Để cho việc tiện đường đi lại, bọn họ thống nhất là sẽ thuê một chiếc xa liễn để di chuyển, nhưng Dương Thiên đang có một chiếc, cũng không cần tốn kém thêm làm gì, cho nên sử dụng xa liễn của Dương Thiên hướng thành Ngân Liêu đi đến.
Xa liễn tốc độ tối đa có thể lên đến một nghìn dặm một giờ, so với huyền chân cảnh toàn lực bộc phát cũng chỉ thoáng chậm mà thôi, đi nửa ngày liền có thể tới nơi, cũng không có gì lo lắng,
Chỉ là huyền thạch tiêu hao có chút lớn, nhưng vị Ngọc Lân kia có vẻ là một phú hào, tiêu hao hơn trăm khối huyền thạch cũng không chù chừ chút nào, sảng khoái đáp ứng.
Đoạn đường này so với dự tính ban đầu có chút vất vả hơn, yêu thú thật sự nhiều lắm, đúng là cấp bốn yêu thú đi đầy đất, cấp ba yêu thú tùy tiện tóm. Cả ba người chiến lực cũng không bình thường, triền đấu quét ngang không chút nào do dự, lại thêm tốc độ khá nhanh cũng không có nguy hiểm lắm, cái nào thấy không ổn thì tránh qua là được.
Có điều hơi lạ là đám yêu thú này chủng tộc cũng không giống nhau, lại đi lại cùng với nhau không có vẻ gì là hiềm khích, nhưng nhìn thấy nhân loại một cái liền điên cuồn tấn công, sự việc chẳng bình thường một tí nào cả.
Thời gian trì hoãn thật ra cũng không nhiều, Dương Thiên ba người chỉ tốn thời gian hơn mười một tiếng là đến nơi mà thôi. Bởi vì khu vực này còn cách thành Ngân Liêu hơn sáu trăm dặm cơ.
Yêu thú chỗ này đã so với dọc đường cường đại hơn rất nhiều, có nhưng yêu thú thuộc vào cấp bốn đỉnh giai, so với Dương Thiên càng mạnh ra một chút, cho nên mấy người tốc độ cũng thoáng chậm lại.
Đi đến một vùng núi không rõ ràng địa phận lắm, đã có dấu vết của cấp năm yêu thú, bởi vì có sự ngự trị ở đây nên yêu thú cấp thấp phân bố rất rõ ràng. Dương Thiên ba người xuống khỏi xa liễn mà đi bộ.
Xa liễn không thích hợp leo núi. Theo lời Ngọc Lân nói, quê hương của nàng là một thôn xóm nhỏ, trưởng làng có giao tình với thành chủ của thành Ngân Liêu cho nên quanh thôn có một trận pháp cấp bảy rất lợi hại, không lo yêu thú tấn công cho lắm.
Cấp bảy trận pháp đã động chạm đến huyền phủ cảnh ranh giới, trừ khi là mấy con cấp bảy yêu thú tấn công liên tục, nếu không là không phá vỡ được đâu.
Dương Thiên đối với lời này từ chối cho ý kiến, dù sao cũng không phải chuyện của hắn, hắn chỉ đi cùng tới mà thôi, không nên bới móc sự bất hợp lí ở đây.
Còn phải đi bộ hơn trăm dặm cho nên vì lí do an toàn, Dương Thiên nắm luôn song kiếm trên tay, không còn thu lại nữa.
Dương Thiên để ý mỗi khi hắn lấy song kiếm ra, Ngọc Lân ánh mắt che giấu dưới mũ rộng vành kia lại nhìn vào đôi kiếm này sau đó lại hơi ngước nhìn Ninh Văn.
Ý vị trong đó, Dương Thiên từ chối nhìn vào.
Chỉ có thể buồn bực ngắm trời ngắm đất, coi như không thấy.
Đúng lúc này, một tiếng hú vang vọng đất trời, Dương Thiên giật mình phóng linh cảm ra bốn phía. Hắn thế mà vừa rồi không cảm nhận được địch ý đã bị yêu thú phát hiện ra trước.
Phải biết đám yêu thú này rất ngông cuồng, thấy nhân loại là sẽ tấn công, cho nên địch ý nồng đậm mang theo một cỗ cuồng bạo, rất dễ cảm nhận được. Nhưng lần này Dương Thiên không hề phát hiện ra yêu thú, yêu thú lại phát hiện hắn trước, thậm chí còn phát ra tiếng hú cảnh báo.
Trong tầm cảnh nhận của Linh Cảm, Dương Thiên cách ba người hai mười lăm mét, trong một bụi cỏ có một đoàn yêu khí âm u.
Sự khác lệch so với xung quanh là rất nhỏ, nhưng Dương Thiên nhạy cảm phát giác ra được, hoặc là nói do nó hú lên một tiếng lúc vừa rồi, Dương Thiên mới phát hiện ra được.
Không nói hai lời, Dương Thiên song kiếm nơi tay, tốc độ nhanh như gió cuốn hướng bụi cây vọt tới, liên tiếp chém ra tám kiếm, huyền khí ngoại phóng.
Thình lình! Một bóng đen vụt ra, lách qua ánh kiếm hương Dương Thiên nhe ra một cái miệng máu đỏ rực, mùi tanh hôi xộc thẳng khó chịu, muốn một cú cắn đứt đầu Dương Thiên.
Cổn Lang Xà.
Cấp bốn yêu thú, thân hình như một con trăn lớn, dài đén mười mấy mét, toàn thân thay vì da rắn thì lại phủ lên một lớp lông xỉ màu, miệng như chó soi nhưng răng lại như độc xà, thân mọc ra tứ chi.
Dương Thiên thân hình lấp lóe một cái, chớp mắt liền biến mất khỏi Cổn Lang Xà tầm mắt, xuất hiện ở trên lưng của nó, cách đầu của Cổn Lang Xà đã mười ngoài mười mét.
Phốc!
Miệng còn mở lớn của Cổn Lang Xà đột nhiên bắn ra từng tia máu tanh tưởi, lấy cuống họng của nó làm trung tâm bị phân thành bốn khối bằng hai đường cắt chéo nhau.
Dương Thiên nhẹ nhàng lay động song kiếm chém đứt một khối thịt lớn ở trên thân của Cổn Lang Xà, xong kiếm không nhiễm chút máu tươi nào, vẫn duy trì màu bạc nguyên vẹn.
Móc ra một cái túi mật rắn, Dương Thiên thu vào trong nhẫn chứa vật. Động tác lưu loát nước chảy mấy trôi, tổng cộng tốn không đến ba giây thời gian.
Quen thuộc đến chuyên nghiệp.
...
p/s: Web mới chuẩn bị xuất thể, còn đạo hữu nào chưa lập tài khoản thì nhanh tay truy cập pub.truyen.onl đi nào, hoa thơm kẹo ngọt còn chờ các vị thu hoạch nữa kìa