Càu nhàu một hồi Dương Thiên mới hoàn toàn giải tỏa được sự khó chịu cùng với thích nghi với đau đớn được, nội tâm của hắn bình tĩnh không ít. Hắn là người lý tính, cũng hiểu được sức mạnh không phải cứ chồng chất lên, không phải cứ một cộng một bằng hai được. Bên trong nội tâm quấy loạn cùng dọn dẹp nhưng động tác bên ngoài thì không hề chững lại. Thần hình của Song Đầu Hầu vạch phá không khí, lao đi với vận tốc gấp bốn lần vận tốc âm thanh, thêm vào đôi cánh trợ lực cực kỳ linh hoạt, thoáng cái đã đuổi đến Cửu Tiên Thánh Sư.
Có một bất lợi tương đối lớn ở trạng thái này, đó chính là Dương Thiên rất khó để sử dụng huyền linh thuật, cách duy nhất là dùng huyền văn mô phỏng ra huyền linh thuật để thi triển nhưng tinh thần của Dương Thiên đang phải gánh vác áp lực rất lớn, làm sao có đủ sự chuẩn xác mà xây dựng huyền linh thuật cho được.
Vận dụng được Ma Ảnh Phân Thân để cưỡng ép vào trạng thái tột cùng như thế này đã là điểm cuối cùng của Dương Thiên rồi, cho nên hắn chỉ có thể sử dụng lối công kích vật lý để cận chiến mà thôi.
Cũng may có Cố Ngưng Giới bù đắp về chênh lệch về chất lượng, dù không thể để huyền khí ngoại phóng quá xa nhưng hình thành vũ khí cực kỳ mạnh mẽ, ngang cơ với chân nguyên của huyền phủ cảnh.
Đôi cánh của Song Đầu Hầu bùng lên một cách mạnh mẽ, kích cỡ bất chợt tăng gấp ba, giống như ngọn lửa được đổ thêm dầu, kéo dài đến cả trăm mét. Đôi cánh dựng thẳng lên trời, hai cánh hợp lại thành một, hóa thành một lưỡi đao to lớn chém thẳng vào Cửu Tiên Thánh Sư.
Cửu Tiên Thánh Sư cũng không thèm né tránh, đảo người trên không trung, móng vuốt vồ ra ngoài, một vòng xoáy tròn bắn ra, mang theo màu vàng kim chói lóa lao thẳng vào lưỡi đao của Song Đầu Hầu.
Cửu Nguyên Luân.
Oanh!!!
Kim sắc Cửu Nguyên Luân mạnh bạo chém gãy văng lưỡi đao của Song Đầu Hầu, đánh thẳng về hai chiếc đầu của nó, mang theo một sức mạnh bá đạo, sắc bén không gì không phá.
Song Đầu Hầu nghiêng người, Kim sắc Cửu Nguyên Luân lướt qua một bên đầu phải trong gang tấc, bên đầu này toát ra một chút khói trắng, hiển nhiên là bị sây sát nhẹ. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Nhưng Dương Thiên đâu có ngừng lại, vừa né tránh cũng lập tức phản công, đôi cánh lại một lần nữa bùng lên, lưỡi đao bị cắt đứt lại một lần nữa nối dài, chém vào Cửu Tiên Thánh Sư.
Cửu Tiên Thánh Sư hơi bất ngờ nhưng lui lại cực nhanh, lưỡi đao lướt qua trán trán của nó trong gang tấc, lưỡi đao có sự va quệt nhẹ lại không thể gây ra cho Cửu Tiên Thánh Sư một vết xước nào.
Oanh!!!
Kim sắc Cửu Nguyên Luân lướt ngang qua võ đài sau đó bay ra ngoài nghìn mét rồi đâm thẳng vào mặt biển, nước biển nổ tung, tạo thành một cái lỗ lớn cùng từng cơn sóng tỏa ra xung quanh, võ đài cũng gần như cùng lúc băng liệt, hóa thành từng mảnh nhỏ như đá vụn.
— QUẢNG CÁO —
Dương Thiên tiến công không ngừng, tốc độ hơi thoáng chậm hơn Cửu Tiên Thánh Sư một chút nhưng bộc phát áp sát cực tốc, hai cánh hóa thành đại đao dài cả trăm mét, tung hoành trong không trung nhấc lên từng cơn chấn động.
“Tên Hạo Nhật này xảy ra chuyện gì vậy?”
Vân Trung Lâu nhìn lên không trung, quan sát trận đại chiến của Dương Thiên mà hỏi.
Đứng cạnh Vân Trung Lâu chính là tam trưởng lão của Thanh Vân Tông, chịu trách nhiệm cho toàn bộ đại trận ở Đại Hội Võ Lâm lần này, tam trưởng lão mồ hôi vã ra như mưa, ướt sung cả cổ áo đến lưng áo, nghe thấy Vân Trung Lâu hỏi liên nhanh chóng lên tiếng.
“Tông chủ, huyền linh của tên này tràn ngập huyền văn, kết cấu rất phức tạp, ta chưa từng trông thấy bao giờ.”
Giống như sợ Vân Trung Lâu nổi giận mà ngừng lại một chút rồi mới gấp rút nói.
“Ta nghĩ tạo nghệ của tên Hạo Nhật ở khoản huyền văn này còn hơn cả ta, có lẽ đã là huyền trận sư cấp tám rồi.”
Vân Trung Lâu liếc tam trưởng lão một cái khiến cho hắn thấy lạnh cả người, giống như có một con rắn độc đang chậm rãi siết lấy toàn bộ cơ thể của mình vậy, mặc dù lạnh như rơi vào hầm bằng nhưng mồ hôi trên cơ thể lại không ngừng tuôn ra, lạnh đến rùng cả mình.
“Ngươi cũng là nguyên trận sư, vậy có thể bộc phát ra lực lượng như thế kia chứ?”
Tam trưởng lão ấp úng, trong lòng sơ hết cả hồn, hai chân đứng gần như không vững, miệng lắp bắp không nói gì. Vân Trung Lâu khẽ liếc tam trưởng lão một cái liều cho hắn lui đi, thật sự không muốn nhìn thấy mặt tên vô dụng này thêm một lần nào nữa.
Không có tiền đồ!
Ánh mắt của Vân Trung Lâu chăm chú quan sát Dương Thiên, âm thầm ghi nhớ khí tức lẫn hình dáng của hắn, không biết trong lòng đang tính toán cái gì.
...
Giết!!!
— QUẢNG CÁO —
Dương Thiên đỏ ngầu hai mắt, toàn thân nứt toác không biết bao nhiêu vết thương trong khi đó Lạc Minh Nguyệt cùng Cửu Tiên Thánh Sư cứ ung dung lui lại, vừa lui vừa tấn công tầm xa mà để tiêu hao Dương Thiên, mấy chục dặm biển động, nước bốc hơi trắng xóa bao phủ lại toàn bộ bán đảo.
Dương Thiên đột nhiên lui lại, từ khoảng cách bán đảo hơn mười dặm liền mặc cho cơ thể bay tự do, bản thân của Song Đầu Hầu xoay người, đôi cánh dang rộng, tách ra nắm ở trong tay.
Đôi cánh hóa thành một cây trường cung, huyền văn như đàn kiến nhanh chóng cấu tạo thành một mũi tên, hắc bạch đan xen, sát khí lạnh lẽo.
Cánh tay siết chặt, kéo cung viên nguyệt.
Tranh!!!
Mũi tên giống như tia sét xẻ ngang bầu trời, tốc độ nhanh đến cực hạn, vượt qua ba dặm bắn thẳng về phía Lạc Minh Nguyệt. Cửu Tiên Thánh Sư nào có kịp trốn tránh, thân thể lập tức bị bắt tung ra một cái lỗ, đường kính lên đến hai mét, hóa thành một hang động nhìn thông suốt từ trước ra sau.
Thân thể của Cửu Tiên Thánh Sư chợt vỡ ra thành hàng nghìn giọt nước nhỏ, giống như khối nước vừa được giải thoát khỏi một cái bọc căng tràn.
Mấy giây sau, toàn bộ khối nước lại một lần nữa tụ tập, ngưng tụ lại thành hình dạng của Cửu Tiên Thánh Sư, lông tóc lành lặn, một vết thương nhỏ cũng không có, giống như kẻ vừa bị đục một lỗ trên thân thể không phải là nó vậy.
Lạc Minh Nguyệt nhẹ nhàng đáp xuống lưng Thánh Sư, khuôn mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng chao lượn về phía Dương Thiên. Nhưng Dương Thiên lúc này đã chạm chân xuống mặt biển, Song Đầu Hầu giống như một cục đá lạnh để ngoài nắng, toát lên hai làn khói một đen một trắng, bốc hơi vô cùng nhanh, không để lại dấu vết.
Dương Thiên chắp tay chào Lạc Minh Nguyệt một cái, thân hình trở nên mờ ảo, biến mất không thấy gì nữa.
Ma Ảnh Phân Thân giải trừ.
“Trận đấu kết thúc, Lạc Minh Nguyệt thắng!”
...
Dương Thiên về đến phòng của mình, cơ thể đau như xé tan thành mảnh nhỏ, y phục thấm đẫm máu tươi nhưng các vết nứt trên cơ thể đã hoàn toàn lành lại, chỉ còn vết sẹo mờ. Cơ thể của hắn từ khi mượn sức mạnh của Bất Diêt Chi Tâm đến bây giờ vẫn luôn trong tình trạng như thế, các vết thương hồi phục nhanh đến khó có thể tin nổi.
Dương Thiên lấy dược dịch trong nhẫn chứa vật ra, một hơi uống cạn. Đây là dược dịch chữa thương cấp bảy, giá trị vô cùng trân quý, so với sinh mệnh dịch mà Hà Tuyết Nguyệt cho còn quý hơn một chút.
— QUẢNG CÁO —
Dược dịch vào miệng lập tức hóa thành dòng nước mát tẩm bổ toàn bộ cơ thể của Dương Thiên, từ trong ra ngoài hỗ trợ hắn hồi phục, một cảm giác sảng khoái mát lạnh truyền đến từ mọi ngõ ngách trong cơ thể, Dương Thiên mới thả lỏng một hơi.
Vừa đúng mười lăm phút, tổng cộng trận đấu vừa đúng mười lăm phút trong đó trạng thái tột cùng có thể kéo dài gần mười phút với tình trạng bộc phát ra toàn lực nhưng chỉ có thể so với kẻ vừa đột phát huyền phủ cảnh mà thôi, huyền phủ cảnh nhất trọng đỉnh phong thì Dương Thiên đánh không lại.
Đã ước chừng được mức độ thực lực của mình, Dương Thiên cũng an tâm mà dưỡng thương, đồng thời lệnh cho người đi lấy tiền cược. Lần này hắn căn thời gian tương đối chuẩn, vơ vét của Thanh Vân Tông không ít đây. Sau khi đặt cược xong thì cũng không cần ở lại nữa, lập tức điều động thủ hạ rút lui. Vòng ba cũng không có đánh cược, không cần ở lại lãng phí thời gian.
Buổi chiều, vòng đấu tiếp theo vẫn tiếp tục theo kế hoạch, có điều Tần Uyển liền quả quyết nhận thua khi đối thủ của nàng là Man Chủ, sau cùng Lạc Minh Nguyệt cũng không dài dòng, trận chung kết cũng không cần đấu đã chọn ra được người vô địch vòng đấu võ của đại hội năm nay.
Man Chủ Tiếu Thiên Chân.
Có thể nói hắn là người vô địch “nhàn nhất” trong số những người từng giữ chứ Minh Chủ. Toàn bộ quá trình tham gia chỉ ra hai chưởng cùng gõ ra hai chùy, huyền linh cũng chưa từng triệu hoán, thậm chí thực lực cũng chẳng phát huy ra bao nhiêu, các đối thủ vừa trông thấy đã nhận thua, đích thực là nằm đến chiến thắng.
Kết thúc vòng thứ hai, Man Chủ có tổng cộng mười bốn điểm. Lạc Minh Nguyệt mười ba điểm, Tần Uyển mười hai điểm, Hạo Nhật và Vương Bân cùng có mười một điểm. Lệnh Vô Cực, Hoàng Bình Minh, Lệnh Thanh Lam, Trần Tuyển, Vương Anh Tư có mười điểm. Tất cả đều được tham dự vòng cuối cùng, ai cũng có cơ hội dành được ngai vị Minh Chủ Võ Lâm, bởi vì vòng cuối cùng có số điểm là mười điểm.
Vòng ba, đấu trí.