Huyền Linh Ký

Chương 391: Chương 391: Tiên nhân chỉ lộ




Toàn bộ đại hội nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm nagy hôm sau tất cả đều tập trung về Đỉnh Bàn Cờ.

Không biết ở đây chôn giấu bí mật gì mà cửa Hà Tuyết Nguyệt lẫn Bất Diệt Chi Tâm đều nhắm đến. Dương Thiên cũng đang mong đợi được chứng kiến đây. Thực lực của hắn không nổi bật, trí lực chưa chắc nổi các lão quái sống mấy trăm năm nhưng có lão âm hàng như Bất Diệt Chi Tâm phụ trợ chắc cũng làm nên chuyện, nếu không thì lão già này chỉ được cái mồm chứ quá phế rồi, bị trấn áp cũng không oan.

Lại nói về Bàn Cờ trên đỉnh Bàn Cờ, tương truyền từng có một vị tiên nhân hạ phàm bày cờ ở nơi này, ngày qua ngày tháng qua tháng cứ tự chơi cờ một mình. Có chàng trai sống tại bán đảo này lên núi đốn củi từ nhỏ, lúc nào cũng thấy ông lão ngồi đánh cờ một mình nên có một lần đã mạnh dạn đến “giao lưu” cho ông lão đỡ buồn chán.

Chàng trai này tài hoa kinh người, đánh cờ cực kỳ cao siêu, ván đầu tiên tuy bại mà đánh hơn một trăm nước. Ván thứ hai, đánh hơn ba trăm nước cuối cùng cả hai chịu hòa cờ.

Vị tiên nhân kia rất vui liền nói.

“Lần này ta sẽ xuất ra thực lực chân chính, nếu như nhà ngươi có thể thắng, vậy thì ta ban cho ngươi một đợt tạo hóa.”

Chàng trai cũng không quan tâm ông lão nói “tạo hóa” rốt cục là cái gì mà đã hoàn toàn đắm chìm vào trong niềm vui thú của trận cờ. Nhưng trận này đánh lại rất nhanh, gần như không cần phải nghĩ mà mỗi chiêu mỗi nước đều xuất sử liên tục.

Đáng tiếc, chàng trai kia bại trận, chỉ sau ba trăm nước, chàng trai kia đã bại trận.

Cơ duyên cùng tạo hóa, cuối cùng không đạt được gì cả. Chàng trai cũng không tiếc nuối và vui vẻ ra về, nhưng đến khi trở lại đến nhà thì chỉ thấy mọi thứ lạ lẫm vô cùng, cảnh vật tiêu điều không nhận ra người thân quen.

Hỏi ra mới biết hắn đi chơi cờ ba ngày ba đêm mà thế gian đã qua ba trăm năm, cha mẹ hắn đã qua đời từ lâu, mộ phần con cháu cũng tràn đầy hương hỏa. Xót thương vì mình chưa làm tròn chữ hiếu, chàng trai gieo mình xuống biển tự vẫn nhưng vị tiên nhân kia lại cứu hắn, đem về tiên giới.

Không rõ tính thực hư thế nào nhưng trận cờ cuối cùng lấy ba mươi nước làm một nấc thang, cứ hoàn thành mỗi ba mươi nước cờ mà chưa bại thì tu vi có tinh tiến, ban thưởng hết sức thần kỳ, cho nên ai cũng muốn phá giải thế cờ này để xem “tạo hóa” mà “tiên nhân” nhắc đến là gì, phải chăng trực tiếp phi thăng tiên giới làm tiên?

...

Bàn cờ hiện tại được nằm trên một đỉnh núi bằng phẳng, chỉ có thể đi quân đen, quân đỏ đã lên tốt trái, giữa tốt trái ngoài cùng và tốt đầu, một nước đi khá kỳ lạ. Dương Thiên cũng biết chút về cờ tướng, nhưng chỉ dừng ở mức hiểu sơ sơ mà thôi chứ hắn không phải là một kẻ “cao cờ”. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.

Sở dĩ Dương Thiên xuất hiện ở đây là vì dẫn Hà Tuyết Nguyệt đến gần, nàng có đủ tự tin khống chế được những người ở đây rồi cướp lấy “vật” ở trong đó. Lúc đó Dương Thiên sẽ cùng nàng rời đi. Dương Thiên thì cũng dự phòng ba mươi tám tấm Thuấn Không Na Di Phù rồi, tự tin đủ để thoát khỏi nơi này.

— QUẢNG CÁO —

Người đầu tiên bước lên đấu cờ chính là Man Chủ. Cứ ba mươi nước tính là một điểm, nếu có thể vượt qua ba trăm nước thì ngai vị Minh Chủ Võ Lâm chẳng thể nào tuột ra khỏi tay của lão được, những người khác cũng không cần phải mất công nếm thử.

Man Chủ chậm rãi bước chân lên ngồi ở vị trí tướng của quân đen, Bàn Cờ vô cùng lớn, giống như bị người nào đó cố ý chém ngang lưng núi tạo thành một mặt phẳng để bày cờ vậy, quân cờ làm bằng một khối đá cao hơn đầu người, mỗi cạnh dài ngắn cũng rơi vào sáu đến bảy mét.

Man Chủ khoanh chân xếp bằng trên mặt quân tướng, cánh tay đưa ra, hai ngón tay khẽ chỉ vào quân pháo, sau đó giật mạnh một cái, quân pháo giống như một đồng xu lao vút trên không trung, vững vàng rơi xuống vị trí trước cung tướng quân.

Pháo đầu.

Bên phía cờ đỏ lập tức làm ra đối sách, lên mã phải, quân cờ giống như lơ lửng rồi nhẹ nhàng đặt xuống, tốc độ rất nhanh lại không gây ra chấn động gì đặc biệt. Man Chủ cũng không bất ngờ, pháo bên phải dịch vào một nước, uy hiếp quân tốt đã thượng lên từ ban đầu của quân đỏ.

Hai bên ra cờ cực nhanh, gần như không có thời gian ngừng, chiêu chiêu công đấu mạnh mẽ, mỗi ăn được môt quân liền dùng quân cờ của mình đập nát qân cờ của đối thủ thành mảnh vụn, tựa như một chiến trường thật sự, đất đá cày xới lởm chởm. Hai bên đều bày thế cuộc tấn công vô cùng khốc liệt, ai cũng không nhường dù chỉ một bước, cho tên bàn cờ cũng nhanh chóng thoáng đãng.

Một giờ đồng hồ sau, Man Chủ hừ lạnh một tiếng, chớp mắt liền rời khỏi bàn cờ. Tổng cộng hai trăm nước đi, thu về sáu điểm, nhưng hiển nhiên là thất bại, bị đối phương sử dụng một xe song mã ép đến không thở nổi.

Lạc Minh Nguyệt lên sân, nàng thế mà trụ vững hai trăm mười bốn nước, lấy được bảy điểm, có thể nói chạm nửa tay vào ngai vị Minh Chủ Võ Lâm, cùng có hai mươi điểm như Man Chủ. Nhưng nếu kết quả chỉ đến như vậy thì ngai vị kia không thể chạy đi đâu khác ngoài Man Chủ cả, bởi vì hắn vô địch vòng chiến đấu. Tuy nói trí lực rất quan trọng nhưng thực lực mới là yếu tố tiên quyết.

Người thứ ba là Tần Uyển, nàng lại lộ ra tương đối kém cỏi, chỉ có thể trụ được bốn mươi ba nước liền bị đánh tan tác, không bị mất quân nhiều nhưng từ đầu đến cuối liền bị treo lên đánh, đánh nát hàng phòng ngự rồi quân tướng bị dồn vào chân tường, thất bại cực thảm, chỉ có thể nhận được một điểm.

Tiếp đến là Vương Bân, tên này tự cho là thông minh, mười nước đầu tiên bắt trước cờ bên đỏ, khai trận hết sức nhàn nhã, hai bên cờ giống hệt nhau. Nhưng từ nước thứ ba mươi trở đi thứ tự bị đảo lộn, tuy vẫn giữ được thế cân bằng nhưng không nhàn nha như hai mươi nước đầu. Sau đó hơn một trăm nước tranh đấu quyết liệt, ngươi thủ ta công, có đi có về. Nhưng cuối cùng sai lầm ở nước pháo khiến cho toàn cục bị phá hỏng, chỉ có thể cầm cự đến nước thứ một trăm sáu mươi bảy mà thua cuộc. Lấy được năm điểm.

Cuối cùng cũng đến lượt Dương Thiên, hắn nhấc vai đi tới, toàn thân khí định thần nhàn nhưng không có ai biết được dưới lớp áo trắng đẹp đẽ kia đã gắn sẵn hai lá Thuấn Không Na Di Phù, chuẩn bị đào tẩu bất cứ lúc nào.

“Lão bất tử, ngươi có được không đấy?”

Bất Diệt Chi Tâm hừ hừ nói.

“Yên tâm, tiên nhân chỉ lộ mà thôi, ta vừa động liền có thể phá giải.”

— QUẢNG CÁO —

Dương Thiên ngồi xếp bằng xuống mặt tướng, vừa nghe Bất Diệt Chi Tâm chỉ đạo.

“Pháo hai bình năm.”

“Pháo tám bình bảy”

“Mã hai tấn ba”

“Xe một bình hai”

“...”

Từng nước cờ giống như hạ bút thành văn, tốc độ không kém gì Man Chủ, thậm chí nếu không phải huyền khí của Dương Thiên có chút yếu kém thì tốc độ có khi còn tăng lên mấy lần.

Rất nhanh, Dương Thiên đi qua một trăm năm mươi nước, thế cờ ngày càng hung hiểm nhưng vô cùng chắc chắn, ép đối phương phải lui hoặc đánh đổi, quân số đảm bảo không bị chênh lệch.

Nước số hai trăm chín mươi bảy, Bất Diệt Chi Tâm cười lớn.

“Xe năm bình một. Trận này thắng rồi.”

Đám người vây xem cũng tức tốc giật mình, người ta vẫn nói cờ ngoài bài trong, Dương Thiên vừa hạ quân xe xuống, mọi người lập tức sáng mắt lên, trông thấy cơ hội đắc thắng ngay trước mặt.

Thật không ngờ tới, thế cờ lừng danh này lại bị một thanh niên trẻ tuổi phá bỏ. Mặc dù chỉ đi hai trăm chín mươi bảy nước nhưng nếu phá thẳng thế cờ thì chẳng phải giành được điểm tuyệt đối hay sao. Lại nói ván cờ cũng chưa kết thúc, Dương Thiên có thể vượt qua ba trăm nước là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Người thường quan tâm ngai vị minh chủ người khác lại quan tâm bàn cờ này bị phá sẽ hiện ra cơ duyên gì đây. Lúc này, cách bàn cờ chưa đầy trăm mét, có mấy chục khí tức cực kỳ khủng bố khóa chặt lấy Dương Thiên, giống như có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Đáng tiếc, quân đỏ lại không tiếp tục đi nữa, giống như lâm vào bế tắc, rất rất lâu cũng không thấy di chuyển khiến cho mọi người không hiểu ra sao.

— QUẢNG CÁO —

Không lẽ, không chịu thua nổi nên giả vờ bị treo máy sao?

Ngay khi mọi người mất kiên nhẫn, đã chuẩn bị leo lên bàn cờ, một tiếng thở dài vang vọng đất trời, giống như đây là tiếng nói của toàn bộ thế giới, mọi ngóc ngách đều nghe rõ ràng xong lại không thấy tạp âm, không phân biệt được xa gần, giống như truyền thẳng vào linh hồn.

“Lạc nước hai xe đành bỏ phí

Gặp thời một nước cũng thành công.

Thánh nhân nói thật chính xác.”

Lời than thở vừa dứt, Bàn Cờ giống như hoàn thành xứ mạng của nó, một đường nứt kéo dài bắt đầu từ cung tướng, thoáng cái hủy hoại quân tướng của bên đỏ, hóa thành một mảnh đá vụn, sau đó khe nứt nhanh chóng lan tràn khắp nơi, cả đỉnh bàn cờ rung lên như chuẩn bị sụp đổ.

Từ trong khe nứt, một chùm sáng trắng ấm áp bắn lên trên không trung, chiếu rọi lên tận bầu trời.

...

p/s: Tác giả vốn còn muốn viết đoạn này dài hơn, nhưng tài nghệ chơi cờ cũng không quá xuất sắc lại thêm câu chuyện trở thành dài dòng, những bạn không chơi cờ tướng cũng không thể hiểu nổi. Cho nên đành cắt ngắn như vậy, đi vào vấn đề chính thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.