Huyền Linh Ký

Chương 219: Chương 219: Thu




“Đừng đối đầu trực diện với hắn.”

Thi Sách nhắc nhở, Dương Thiên quá thua thiệt về cả cảnh giới lẫn sự thông hiểu về Trấn Ngục Đài. Trấn Ngục Đài là thượng cổ Yêu Thú Thời Đại, Cổ Quốc bảo vật truyền thừa, luyện hóa nó không dễ dàng, cần có thời gian rất lâu. Bất Diệt Chi Tâm đang chiếm ưu thế thì việc của Dương Thiên là ngăn chặn cùng du kích giống như cách mà Đường Hào vừa mới làm.

Dương Thiên lại không nghĩ vậy, hắn chỉ có một cơ hội thôi nên mới lựa chọn đánh trực diện. Bản thân hắn cũng rất bất ngờ khi Đường Hào không có chút chống cự nào đã bị nuốt rồi, nhưng việc khí thế của Bất Diệt Chi Tâm tăng lên không phải là chuyện tốt.

Thay vì cứ tự xẻ nhỏ tinh thần của mình ra chi bằng dốc toàn lực, ăn thua đủ một lần. Dù không thể luyện hóa ngay lập tức được Trấn Ngục Đài nhưng cũng kéo được thế cân bằng.

Trấn Ngục Đài đã để trấn áp Bất Diệt Chi Tâm thì lực bài xích rất mạnh, Dương Thiên chỉ cần bám trụ đến lúc hơi có ưu thế là có thể loại bỏ Bất Diệt Chi Tâm ra khỏi cuộc hơi rồi.

Trong lòng có hướng đi riêng, Dương Thiên cảm thấy có thể thử, dù sao đều là đánh bạc, đâu có nắm chắc đi bài nào là đúng đâu.

Hai ấn ký va chạm vào nhau, lần này không như những lần trước nữa, không hề vỡ vụn ngay lập tức mà cả hai như có màng bao bọc bên ngoài, cản nhau lại, đẩy ngược về phía sau.

Tinh thần hồn lực của Dương Thiên tuôn ra, giống như đê nước bị vỡ, hồn lực trôi đi ồ ạt một cách không thể kiểm soát được. Thư Sách cũng đành tham gia hỗ trợ, toàn bộ tinh thần hồn lực bổ sung cho Dương Thiên.

Tình hình của Bất Diệt Chi Tâm cũng không khá hơn tí nào, tinh thần hồn lực tụt xuống rất nhanh. Nhưng cảnh giới của hắn cao hơn Dương Thiên rất nhiều, hắn chỉ việc chờ Dương Thiên hao hết là xong nên Bất Diệt Chi Tâm chẳng có vẻ gì là lo lắng.

Ở ngoại giới, những xúc tu đen kia đang nhanh chóng lan đến Trấn Ngục Đài, bảm vào toàn bộ lớp bảo hội. Những xúc tu mang màu đỏ cũng xen lẫn trong đó, tạo nên một chút hoa văn kỳ lại.

Mười phút qua đi, Tinh Thần Hồn lực của cả Thư Sách lẫn dương Thiên đã đến mức báo động, trữ lượng chỉ còn khoảng một phần năm, trong khi đó Bất Diệt Chi Tâm trông rất là khỏe mạnh, tinh thần hồn lực mới hao một nửa mà thôi, dư sức cân cả hai người.

Dương Thiên gầm lên một tiếng, hắn không có ý định bỏ cuộc. Bỏ cuộc vào lúc này là hắn sẽ thua, hắn sẽ chết. Với kẻ đã chết một lần như hắn, hắn thật sự không muốn chết nữa. Mặc dù lần đó không có cảm giác gì nhưng nghĩ đến việc mình sẽ chết là một điều hết sức không thoải mái.

Dương Thiên còn một lá bài tẩy, con bài mà Dương Thiên không bao giờ muốn bại lộ. Nhưng bài tẩy chính là phòng tuyến bảo mạng cuối cùng, hiện tại không dùng thì còn lúc nào dùng.

Một ý nghĩ trong đầu Dương Thiên sinh ra, một dòng khí màu xám từ trong cơ thể của hắn bắn nhanh ra ngoài chui vào trong thái cực đồ. Thái cực đồ giống như nổi điên lên, tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, lấy sợi khí màu xám làm trung tâm, một cái hố xoáy dần được tạo ra.

Hai màu trắng đen như quyện hòa vào nhau, bùng nổ lên, ấn ký của Bất Diệt Chi Tâm giống như quả trứng lao vào tường đá, chớp mắt liền bị nghiền nát vụn. Ấn ký vòng xoáy màu xám của Dương Thiên hướng thẳng viên cầu hạch tâm bay đến.

Bất Diệt Chi Tâm rống giận một tiếng, tràn đầy không thể tin, trên người bay ra rất nhiều ấn ký, nhưng không thể cản bước được ấn ký của Dương Thiên dù chỉ một chút.

Viên cầu kia còn chưa bị ấn ký đánh trúng đã chủ động bay lên. Nhưng ấn ký không hề chui vào trong viên cầu, cứ như là không tương thích vậy. Một màn này so với Dương Thiên đánh nát ấn ký của Bất Diệt Chi Tâm còn rung đọng hơn nhiều.

Viên châu bay thẳng trung tâm vòng xuáy, ngoan ngoãn để vòng xoáy bao bọc nó, sau đó hai sợi khí một trắng một đen không chút cản trở nào chui vào viên châu. Chỉ còn lại một sợi khí xám bay trở về trên tay của Dương Thiên.

“Thần phục?”

Thư Sách giọng nói rung động không thôi. Từ sợi khí xám kia bay ra đến khi nó trở về trong thể nội của Dương Thiên chỉ mới qua hai ba giây mà thôi. Thư Sách còn chưa kịp phản ứng thì toàn bộ mọi chuyện đã xong rồi.

Bảo vật thần phục, đây là một điều xưa này hiếm có, hơn nữa còn thần phục với kẻ yếu hơn mình thì càng hiếm xảy ra. Mà cũng không phải bảo vật, bởi vì bảo vật bình thường đều là vô tri vô giác, không có chống đối cũng không có thần phục.

Khi đã có thể thần phục thì nên gọi là huyền bảo, vì bảo vật đã có một loại linh tính nhất định, hơn nữa uy lực còn cực lớn, phát huy ra sức mạnh hơn nhiều so với chủ nhân của nó.

Thông thường huyền bảo nhận chủ có ba cấp độ. Mức độ yếu kém nhất chính là tán thành. Chỉ có thể nắm giữ, không thể ra lệnh cho huyền bảo được, muốn sức mạnh thì phải đạt được huyền bảo tán thành, lấy huyền bảo làm chủ mà người chỉ có thể làm phụ.

Mức độ thứ hai chính là nắm giữ, người cùng huyền bảo là tương đương, người nắm huyền bảo chỉ có thể phát ra một chút xíu sức mạnh, không thể vượt qua bản thân mình quá xa.

Mức độ thứ ba chính là chưởng khống, dành cho người có tu vi cao năm giữ một thanh huyền bảo ngang hàng liền có thể phát ra chín mười chín phần trăm sức mạnh của huyền bảo, đến đây đã lấy người làm chủ.

Nhưng còn một cấp độ cao hơn nữa, đấy chính là huyền bảo thần phục. Chính là huyền bảo nghe theo chủ nhân một cách vô điều kiện, uy lực cũng toàn bộ triển khai, thậm chí dẫn đến hủy hoại cũng không chối từ.

...

Dương Thiên nắm lấy viên châu màu vàng, đột nhiên quang cảnh thay đổi. Hắn đã trở lại Trấn Ngục Đài, viên châu vẫn được nắm ở trên tay, một luồng thông tin ngắn truyền vào não hải của Dương Thiên.

“Giao ra Trấn Ngục Đài hạch tâm!”

Bất Diệt Chi Tâm thét lớn, phong nhận cuồn cuộn chém về phía Dương Thiên.

Dương Thiên không sợ không vội, ánh mắt đạm mạc nhìn về Bất Diệt Chi Tâm, ý nghĩ vừa chuyển, những phong nhận này liền bị một cỗ áp lực mạnh mẽ chấn nát. Sau đó từ trong huyền văn trên mặt Trấn Ngục Đài nổi lên từng sợi dây xích đem Bất Diệt Chi Tâm trói chặt kéo xuống trước mặt Dương Thiên.

Bị dây xích quấn lấy, Bất Diệt Chi Tâm đã bị hóa trở lại bộ dáng là một trái tim như cũ. Dương Thiên cũng không vội vàng làm gì, ánh mắt nhìn quanh, cuối cùng cũng trông thấy Mộc Miên Chi Tâm.

Mộc Miên Chi Tâm đang bốc cháy lên, lúc này kích thước đã nhỏ chỉ còn bằng quả vải. Dương Thiên muốn lên tiếng chạy đến thì giọng nói của Thư Sách vang lên trong đầu hắn.

“Rất tốt! Ngươi thật là khiến cho người ta bất ngờ, ta thay mặt toàn bộ đại lục gửi lời cảm tạ ngươi trấn áp Bất Diệt Chi Tâm. Còn có hai việc, xin nhờ ngươi rồi..”

Nói đến đây Mộc Miên Chi Tâm cũng triệt để dập tắt, đốt cháy đến mảnh vụn cũng không còn.

Dương Thiên hơi bùi ngùi một chút, dù sao Thư Sách cũng là một người đáng kính, âm thầm thủ hộ thế giới suốt hai nghìn năm mà không một ai biết. Một cỗ thông tin đột nhiên sinh ra ở trong đầu của Dương Thiên.

Dương Thiên tiếp nhận, duyệt đọc một hồi khóe miệng hơi nhếch lên. Giờ thì hắn hiểu vì sao Thư Sách dù cho hồn phi phách tán cũng muốn thủ hộ thế giới rồi. Dù là rồng cũng có vảy ngược, con người ai cũng có điểm yếu cả.

“Tiểu tử, cười xong chưa?”

Bất Diệt Chi Tâm lên tiếng hừ lạnh làm Dương Thiên giật bắn mình, nhảy ra cách mười mấy mét, xoay người đưa mắt nhìn lại. Bất Diệt Chi Tâm đang lơ lửng ở cách mặt đất mười mét, nhưng dây xích cũng đã nới lỏng ra, không còn buộc chặt hắn nữa.

Dưogn Thiên hơi nhíu mày, rõ ràng hắn nắm quyền khống chế Trấn Ngục Đài, sao Bất Diệt Chi Tâm thoát khỏi trói buộc dễ dàng như vậy được.

Như nhìn thấu được suy nghĩ của Dương Thiên, hừ lạnh nói.

“Ta nghiên cứu Trấn Ngục Đài chín vạn năm, chẳng lẽ lại không có cách nào.”

Sau đó khí thế lạnh băng từ trong Bất Diệt Chi Tâm tràn ra, mang theo một loại tâm tính bạo ngược, hết sức cuồng loạn mà bá đạo, như một dòng sông dung nham nóng đỏ, tụ lại thành một khối nhưng rất dễ bùng nổ lên. Bất Diệt Chi Tâm nói.

“Mặc dù ngươi luyện hóa được Trấn Ngục Đài nhưng đừng hòng mà ra khỏi đây.”

Dương Thiên lúc này hơi ngưng trọng nhìn ra phía ngoài, nhưng bên ngoài chỉ là một màu đen thuần túy pha lẫn chút huyết sắc mờ nhạt. Trấn Ngục Đài quả nhiên là bị đám vật chất kia vây khốn. Đây cũng là kết hoạch dự bị của Bất Diệt Chi Tâm dành cho Đường Hào, lúc này lại hướng về Dương Thiên. Dương Thiê hiểu được ý tứ của Bất Diệt Chi Tâm liền cười nói.

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

Đám vật chất kia có thể vây chết Dương Thiên, mà quãng thời gian đó với Bất Diệt Chi Tâm mà nói là không nhằm nhò, hắn có thể lựa chọn yên lặng và đi ngủ, nằm đến chiến thắng.

Nhưng Bất Diệt Chi Tâm nói nhiều như thế đương nhiên là có mục đích rồi, Dương Thiên cũng không ngại thử một chút. Nếu tình huống quá không ổn thì đánh cược biện pháp cuối cùng kia mà thôi.

Bất Diệt Chi Tâm không nhanh không chậm nói.

“Ta rất có hứng thú với sợi khí màu xám vừa rồi, nếu như ngươi để cho ta nghiên cứu nó một chút, ta có thể thả ngươi rời đi.”

Dương Thiên không nghĩ đến Bất Diệt Chi Tâm sẽ đòi nghiên cứu hỗn độn khí chứ không phải đòi Trấn Ngục Đài. Nhưng nghĩ lại thì Dương Thiên chắc chắn sẽ không giao ra Trấn Ngục Đài, còn Hỗn Độn Khí thì hên xui.

Hỗn Độn Châu là bí mật lớn nhất của Dương Thiên, hắn không muốn bất cứ ai biết về sự tồn tại của nó cả. Nhưng trong lúc tranh đấu vừa rồi đã để lộ ra Hỗn Độn Khí, cũng hấp dẫn ánh mắt của Bất Diệt Chi Tâm. Dương Thiên âm thầm cảnh giác nói.

“Sợi khí đó ở trong linh hải của ta, ta cũng không thể chủ động điều khiển nó ra được ngoài được.”

Bất Diệt Chi Tâm hừ hừ nói.

“Vậy ngươi mở rộng linh hải để ta đi vào.”

Dương Thiên lắc đầu, quả quyết phủ định. Để cho Bất Diệt Chi Tâm vào trong linh hải chẳng khác nào tìm cái chết cả, hắn điên mới làm như thế.

Bất Diệt Chi Tâm gằn giọng nói.

“Ngươi không biết thu cả Trấn Ngục Đài vào trong hay sao, sợ cái gì?”

Dương Thiên nghe thế hơi sửng sốt một chút, vội vàng nhìn lại ký ức không chế Trấn Ngục Đài, quả nhiên phát hiện mình có thể thu trấn ngục đài vào bên trong linh hải, nhưng độ khả thi khá thấp vì Dương Thiên vẫn chưa đến Huyền Chân Cảnh.

Linh hải cũng tăng trưởng theo sau tu vi, tu vi càng cao thì linh hải cũng rắn chắc hơn, đến huyền phủ cảnh có thể thu được cả huyền binh vào trong cũng được. Ban đầu Dương Thiên cho rằng Hỗn Độn Châu có thể ở trong linh hải là việc ngoài ý muốn, nhưng sau này mới biết có vài thứ có thể thu vào trong linh hải được, quan trọng là linh hải có chịu nổi hay không.

Đẳng cấp của Hỗn Độn Châu rõ ràng mạnh hơn Trấn Ngục Đài nhiều lắm, cho nên việc này được Dương Thiên suy tính một phen, cân đo thiệt hơn ở trong đó. Cuối cùng hắn chắp tay nói.

“Vậy tiền bối rút đam xúc tu kia ra xa một chút để ta thu hồi Trấn Ngục Đài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.