Là nhân loại chắc chắn sẽ có thất tình lục dục, có sở cầu cá nhân, như vậy mới có thể làm giao dịch được. Nhân loại tuổi thọ không cao, sẽ có lúc phải chết đi, cũng có sự sợ hãi cái chết, có sợ chết thì làm việc mới cố gắng.
Thư Sách mới gặp Đường Hào liền nhận ra khí tức của Bất Diệt Chi Tâm, mặc dù chỉ là một phần nhỏ nhưng cái đặc trưng đấy không thể nào nhầm lẫn được. Ai biết hắn có cùng phe với Bất Diệt Chi Tâm hay không. Đồng thời Đường Hào hiểu rõ nơi này, hắn là kẻ đã phá phong ấn, kẻ như vậy trong lòng ắt có ý riêng, tức là có con đường có thể lựa chọn.
Không sợ chết, lại có đường để đi. Thư Sách không thể tin tưởng giao dịch với Đường Hào được. Cho nên đối tượng thích hợp chỉ còn lại Dương Thiên.
Dương Thiên không hiểu ngụ ý trong này, hắn chợt thoáng nghĩ hai người kia chẳng lẽ không phải con người sao. Nhưng nghĩ kỳ thì đúng là làm gì có người nào có thể bất tử bất diệt, còn Đường Hào hình dáng cũng không giống người lắm.
Dương Thiên còn một thắc mắc cuối cùng.
“Tiền bối có điều kiện gì sao?”
Thư Sách chịu nói nhiều lời với Dương Thiên như vậy cũng không đơn thuần là Dương Thiên đáng tin nhất ở đây. Thực ra lựa chọn Đường Hào thì khả năng luyện hóa thành công Trấn Ngục Đài càng cao hơn, nhưng Thư Sách vẫn chọn Dương Thiên là đủ thấy có ẩn tình trong đó rồi.
Thư Sách âm thanh nhàn nhạt nói.
“Ta cần ngươi làm ba việc, đương nhiên cũng có thù lao tương xứng. Việc thứ nhất chính là sau khi luyện hóa Trấn Ngục Đài phải tiếp tục trấn áp Bất Diệt Chi Tâm, việc này ngươi không thể từ chối. Đừng giữ tâm lý may mắn, nếu để hắn thoát ra ngoài thì hắn sẽ hủy diệt thế giới này. Nếu ngươi muốn sống thì đây là việc bắt buộc phải làm.”
Dương Thiên gật đầu, hắn vẫn còn yêu đời lắm, chưa muốn chết, bỗng dưng lại gánh nghĩa vụ trong tay, thật là khổ hết chỗ nói.
Dương Thiên gật đầu một cái, Mộc Miên Chi Tâm đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ chói. Cùng một lúc đó, Đường Hào đồ hình đã vẽ xong, phát ra ánh sáng màu lam, cũng nhanh chóng chói lên, hái thái cực ở hai bên bùng nổ, chia Trấn Ngục Đài ra làm hai nửa xanh đỏ.
Đột ngột một vùng màu đen cũng xé mở mà ra, bao phủ lấy lãnh thổ riêng của mình. Cả vùng không gian đó trong phút giây cũng biến đổi, giống như đặt mình vào biên giới của sự hủy diệt, không gian lan tràn mùi cay nồng tanh tưởi, thê lương đến khó tả.
...
Trong một không gian khác, toàn bộ đất trời là một màu đen thuần túy, được soi sáng bằng những đường kẻ xanh lục chạy về hai phía. Mỗi đường kẻ giao nhau lại tạo thành một ô vuông, giống như một chiếc bàn cờ phóng lớn, mỗi ô đều có độ dài cạnh đúng một mét, không thừa không thiếu.
Ý thức của Dương Thiên chìm vào đây, lúc này hắn không thể cảm nhận được bất cứ vật gì khác, kể cả bản thân mình. Thân thể trông giống mình ý như đúc, giống như một cái ý niệm hóa thân vẫn mà Dương Thiên vẫn thường dùng trong linh hải.
Dương Thiên trông hết tầm mắt mới thấy một tháp nhô cao lên khỏi mắt đất, những đường kẻ xanh cũng chồng chéo lên đó. Đồng thời xung quanh tháp có những điểm sáng bay múa xung quanh, tốc độ rất nhanh.
Dương Thiên điền khiến ý thức hướng tòa tháp này chạy đến, nhưng vừa nghĩ một cái, liền đã thấy bản thân mình đứng ở dưới chân tháp, tháp có những bậc thang trạm nở ở tường bên ngoài và không có bất cứ cái cửa nào cả.
Dương Thiên hơi bất ngờ vì ý sự việc vừa xảy ra, một lúc lâu sau hắn mới nhấc chân tiến lên, mục tiêu là đỉnh tháp. Mỗi bậc thang lên lại có một áp lực cực lớn đè nén xuống, trầm trọng vô cùng. Áp lực này là tồn tại thực tế, nhưng cũng không phải khảo nghiệm gì, mà là do một viên cầu ở trên đỉnh tháp phát ra.
Dương Thiên bước đi hết sức khó khăn, tiêu tốn đến cả tiếng đồng hồ mới leo hết ba trăm sáu mươi lăm bậc thang. Vừa lên đến đỉnh đã thấy một hình chiếu của tên ghê rợn, sinh ra ba cái sừng lớn, toàn thân đen ngòm, đứng đối diện là một tên nhân loại có làn da xanh xám, chỉ có một mắt, tai dài răng nhọn.
Cả hai trông tà ác vô cùng, tuy đứng ở mặt đối lập lại làm người có cảm giác cùng một phe. Lúc này Đường Hào không ngừng đánh ra những ấn ký kỳ lạ đánh lên viên cầu phát ra ánh sáng xanh kia.
Bất Diệt Chi Tâm thì đứng ở một bên khác, cũng đánh ra rất nhiều ấn ký, cái thì bay về phía viên cầu, cái thì bay về phía ấn ký của Đường Hào. Hai ấn ký va chạm vào nhau vỡ nát ra, tiêu tán đi mất.
Bất Diệt Chi Tâm cười khà khà, động tác dưới tay không ngưng lại, trên miệng cũng bắt đầu châm chọc.
“Tiểu tử, ta ở tìm hiểu Trấn Ngục Đài chín vạn năm, chẳng lẽ còn để ngươi vượt lên hay sao, cứ ở đó mà mơ đi.”
Đường Hào không lo lắng, thong dong như thường nói.
“Nó đã từng được ta luyện hóa một lần, ngươi cũng đừng mơ ngăn cản ta.”
Quả đúng là một chút thời gian lại có ấn ký từ tay Đường Hào bay đến được viên cầu kia, biến mất không thấy. Góp nhỏ thành lớn, Đường Hào cũng không cần quan tâm thời gian, bao nhiêu lâu hắn cũng đợi được.
Cả hai đều có thể thấy Dương Thiên đến đỉnh tháp, nhưng chẳng thèm nhìn nhiều vài cái, mặc kệ Dương Thiên ở đó. Việc Dương Thiên đến được đây đã là ngoái ý muốn rồi, nhưng nghĩ lại có sự trợ giúp của Mộc Miên Chi Tâm thì cũng chẳng có gì lạ.
“Tiể tử, còn nhìn cái gì, mau động thủ luyện hóa Trấn Ngục Đài.”
Dương Thiên còn đang quan sát một chút hai người đã thấy một âm thanh truyền thẳng vào trong tai hắn, đúng là giọng nói của Thư Sách. Dương Thiên ngơ ngác nhìn quanh một chút, đáng tiếc chẳng thấy Thi Sách ở đâu cả.
“Không cần tìm, hơn nửa cơ hình chiếu này chính là ta, ngươi chỉ là kẻ điều khiển thôi.”
Thi Sách mất kiên nhẫn nói, Dương Thiên quá cẩn thận nên lúc cần ra sức lại không ra sức đúng lúc, thiếu đi mấy phần quyết đoán của kẻ làm đại sự.
Dương Thiên hơi ngẫm nghĩ lại cũng thấy đúng, dựa vào cảnh giới của hắn thì làm sao vào đây được. Có Mộc Miên Chi Tâm bảo hộ, hắn yên tâm mà tranh đoạt luyện hóa Trấn Ngục Đài rồi.
Luyện hóa bảo vật cũng chẳng có gì to tát cả, nói đúng ra là để nó nhận chủ rồi đánh lên tinh thần ấn ký của mình là được, giống như lúc luyện hóa huyền linh cũng thế. Nhưng huyền linh có ý chí của mình, sẽ chống đối thậm chí phản phệ, còn bảo vật thì không, chỉ là nó khó tiếp nhận mà thôi.
Đương nhiên có những bảo vật sinh ra linh trí thì luyện hóa nó là điều gần như không thể, chỉ để nó tự nhận chủ mà thôi. Còn ấn ký chính là đánh dấu chủ quyền, một món bảo vật chỉ có thể nhận một cái tinh thần ấn ký mà thôi, thông qua ấn ký cũng có thể phát huy ra tối đa sức mạnh của bảo vật.
Dương Thiên cũng tham gia vào cuộc tranh đoạt này, ấn ký của Dương Thiên khá đặc biệt, nó mang theo một bóng mờ hình dáng thái cực, đây đúng là do tu luyện Lưỡng Nghi Tâm Kinh tạo thành. Ấn ký này rất đặc biệt, có điều nó quá yếu so với hai bên kia, thậm chí vừa mới lan đến gần quả cầu đã bị chấn nát.
Dương Thiên không cảm thấy bất ngờ, cảnh giới của hắn quá thấp. Thư Sách cũng chỉ tạo lớp bảo hộ cho hắn chứ hắn không dùng được sức mạnh của Mộc Miên Chi Tâm, mọi chuyện vẫn phải tự lực cánh sinh.
Dương Thiên tích tụ một hồi, tốc độ hình thành ấn ký so với hia tên kia chậm hơn rất nhiều, cơ hồ kéo dài gấp ba lần. Nhưng lần này Bất Diệt Chi Tâm đã ngăn cản hắn, nửa đường đánh gãy ấn ký của Dương Thiên.
Không phải Bất Diệt Chi Tâm cố ý tiêu khiển mà một sát ý dạt dào hướng thẳng đến Dương Thiên, như muốn đem Dương Thiên băm thành trăm mảnh.
Dương Thiên không biết được là khi lưỡng nghi ấn kí vừa bay đi, quả cầu kia hơi rung nhẹ một cái giống như cộng minh. Điều này chỉ xuất hiện khi Đường Hào đánh ấn ký đi vào trong, tiếp xúc với quả cầu thôi. Chứng tỏ mức độ cộng minh của Dương Thiên cao hơn Đường Hào cả trăm lần, trong khi Đường Hào là chủ nhân cũ của Trấn Ngục đài.
Điều này để Bất Diệt Chi Tâm nổi lên sát, muốn lập tức giết chết Dương Thiên. Đồng thời kết hoạch của hắn cũng thay đổi, không còn bộ dáng thong dong nữa.
Bất Diệt Chi Tâm rú lên một tiếng rú quái dị, thanh âm xè xè như móng tay cào vào mặt bảng làm người cực kỳ khó chịu. Âm thanh này như một loại chú ngữ nào đó, nhưng tiếng của nó không thể bị tái tạo, không có tiếng vọng, cũng không có bất cứ thứ gì có thể mô phỏng được. Giống như đây là ngôn ngữ đặc hữu của Bất Diệt Chi Tâm.
Thên thể Đường Hào sáng lên, từng sợi khí đen trở nên vặn vẹo, nhanh chóng hóa lỏng thành những sợi cơ. Những sợi cơ này giống như vươn mình lên cao, nghe theo tiếng gọi của quê hương, một lòng trở về.
“Không..ngươi..làm gì..”
Đường Hào kêu lên thảm thiết, tiếng kêu như xương sống đang bị rút ra, giọng nói cũng bắt đầu khản dần. Thân thể hóa thành một vũng nước đen, vũng nước này lại bay lên, chia ra làm vô số tia nhỏ, hội tụ thành dòng uốn lượn trên không trung, sau đó hội tụ về, quấn quanh Bất Diệt Chi Tâm.
Làn da của Bất Diệt Chi Tâm không quá hòa hợp với dòng nước này mà tách biệt hoàn toàn, sau đó dòng nước bị hút vào trong cơ thể, như một cây khô tham lam hút nước.
Bất Diệt Ma Khí mà Đường Hào hút lấy cũng không phải thứ hàng tầm thường đâu, đấy là bản nguyên của Bất Diệt Chi Tâm, phần đó sẽ không bao giờ bị mất đi dù có bị phân giải đến thế nào chăng nữa, nó sẽ trở về nguyên bản, vì nó là bất diệt.
Dù Đường Hào không đi tìm Bất Diệt Chi Tâm thì hắn cũng sẽ tìm Đường Hào để lấy lại một phần sức mạnh này.
Khí thế trên người Bất Diệt Chi Tâm tăng vọt, trên lưng ẩn ẩn có giấu hiệu mọc ra hai cánh. Lúc này cảnh chỉ mới như hai khúc xương nhú lên mà thôi, không thể nhìn rõ ràng. Bất Diệt Chi Tâm đánh ra một ấn ký, ấn ký đã có nhiều khác biệt với ban đầu, sự cộng minh với viên châu cũng tăng lên không ít.
Ấn ký của Dương Thiên cũng hoàn thành, hướng viên châu bay đến. Dương Thiên thấy ấn ký của Bất Diệt Chi Tâm thì không dám bảo lưu, toàn bộ sức mạnh ồ ạt chảy vào ấn ký, làm cho bóng mờ của thái cực đồ cũng phình lớn thêm mấy lần.
“Muốn chết!”
Bất Diệt Chi Tâm quát lạnh, sức mạnh cũng tuôn ra, ấn ký của hắn cũng phải ra một ánh sáng huyền ảo, hướng ấn ký của Dương Thiên đổ ập xuống, nhất quyết sống mái.