“Các ngươi thật đáng chết.”
Hồ Chính Nông gầm gử. Lúc này hắn trông chẳng khác gì một con yêu thú kỳ dị, nửa người nửa gấu, lông dày to lớn nhưng lại lộ ra được các cơ bắp cuồn cuộn. Toàn bộ huyết khí đều bị hắn hút vào trong cơ thể, lực lượng căng phồng cả người lên, to lớn đến gần ba mét. Mỗi cử động nhỏ đều tạo nên vô số áp lực cho môi trường xung quanh.
“Cẩn thận, hắn dẫn động lực lượng của Huyền Chân Cảnh rồi.”
Trầm Chấn Ý đột nhiên hô lớn, đồng thời từ trong nhẫn chưa vật lấy ra một thanh kiếm, đen nhám xấu xí, thô ráp giống như rỉ sét lâu năm.
Huyền linh thuật: Tật Phong.
Trầm Chấn Y lao vút lên, thân hình chỉ trong chớp mắt đã vượt qua nền băng dày đặc đến bên Hồ Chính Nông, hai chân ghì chặt xuống nền băng, một kiếm chém xoáy lên trên.
Hồ Chính Nông hừ lạnh một cái, năm ngón tay xòe ra, hướng Trầm Chấn Y vỗ xuống một chưởng, hoàn toàn coi nhẹ công kích của Trầm Chấn Y.
Đang!!!
Tia lửa tung tóe, móng vuốt sắc lẹm của Hồ Chính Nông va chạm cùng kiếm của Trầm Chấn Y, cả hai ngưng lại trên không trung, ai cũng không thể tiến thêm nửa phần.
Ken két!!!
Trầm Chấn Y xoay kiếm một cái, cơ thể lao chéo về bên trái, lưỡi kiếm kéo dài ngang theo móng vuốt của Hồ Chính Nông, từ lưỡi kiếm bắn ra một cỗ khí thế kinh người, đưa đến huyền khí ở xung quanh bạo động, mọi vật như đang chịu đến sự cắt chém đến xơ xác.
Hồ Chính Nông lắc người một cái, một cỗ uy áp kinh khủng từ trong người hắn vọt ra, sương máu theo lỗ chân lông bốc hơi đến xung quanh, hình thành một cỗ xung lực đem Trầm Chấn Y đẩy lùi mấy mét, đồng thời sử dụng cánh tay vồ ra một trảo.
Trầm Chấn Ý cũng không kinh hoảng dễ dàng đỡ được đòn này, mượn lực lui về phía sau.
“Vốn định mượn các ngươi bày một trận, nhưng hiện tại thì đi chết đi.”
Hồ Chính Nông gầm gừ một cái, thân hình biến khỏi chỗ cũ, xuất hiện ở trước mặt Hồng Kinh Nghĩa, móng vuốt giống như năm lưỡi đao sắc nhọn ập xuống, muốn phanh thây hắn thành trăm mảnh.
Hồng Kinh Nghĩa phản ứng cực nhanh, đại kiếm nâng lên ngang hông, toàn bộ kim lôi hội tụ lên lưỡi kiếm, chém thẳng ra ngoài. Tuy rằng kiếm của Hồng Kinh Nghĩa đã chém ra trước, nhưng tốc độ lại hơi thua kém một trảo của Hồ Chính Nông, chẳng qua khoảng cách hai bên rất ngắn, cho nên không có sự chênh lệch rõ ràng.
Hồng Kinh Nghĩa có thể mở ra Lôi Vực liên tục trong một thời gian rất dài, ở trong Lôi Vực thì mọi khả năng của hắn đều được nâng cao rõ rệt, từ linh cảm cho đến tốc độ của cơ thể, Hồ Chính Nông vừa nhắm đến hắn thì hắn liền làm ra phán đoán ngay, cho nên một đòn này của Hồ Chính Nông hắn tự tin có thể tiếp được.
“Ở trước mặt ta dùng lôi điện? Đúng là chán sống!”
Hồ Chính Nông không chút ngần ngại nào mà lấy tay nắm lấy lưỡi kiếm đang tràn đầy lôi điện kia, vẻ mặt còn toát lên một chút tham lam. Kim Lôi của Hồng Kinh Nghĩa lan truyền khắp người của Hồ Chính Nông, giống như từng dòng nước đang dần bao phủ cả cơ thể.
Nhưng Hồ Chính Nông không bị tổn thương chút nào, khuôn mặt còn hơi toát ra vẻ hưởng thụ. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Hồng Kinh Nghĩa trừng mắt, lòng nghĩ không được, nhưng hắn thử mọi cách mới phát hiện ra bản thân không thể ngăn chặn huyền khí của cơ thể trào vào Hồ Chính Nông, tất cả đều bị tên đó hút lấy một cách đầy tham lam.
Pưng!!!
Một tiếng giống như dây cung rung động, thân thể của Hồ Chính Nông đột nhiên rút lui hai mét, trước ngực bị cắt ra một ta vết trắng cực kỳ mỏng nhẹ, gần như không ai có thể nhìn thấy.
Pưng! Tranh! Tranh!
Liên tục mấy tiếng rung động như thế, Hồ Chính Nông cuối cùng bị buộc phải buông ra Hồng Kinh Nghĩa, ánh mắt chuyển dời đến trên thân của Ninh Trung Kiêm.
Ninh Trung Kiên đang nắm chặt lấy Tỏa Thiên Tán của mình, ánh mắt lấp lóe, hắc khí toát ra bên ngoài, đồng thời khí thế không ngừng kéo lên cao. Hồ Chính Nông cười gian ác một cái, tán thưởng một cách đầy mỉa mai.
“Tiểu tử ngươi khá lắm, lại có thể làm rụng mấy cây lông trên người ta.”
Ninh Trung Kiên nhếch miệng, giọng nói cũng hơi khàn khàn của một thiếu niên vỡ giọng.
“Miệng chó đúng là không thể mọc được ngà voi mà.”
Hồ Chính Nông sầm mặt lại rống lớn, miệng rộng mở ra cả cơ thể như được phóng to lên mấy chục lần, muốn ăn tươi nuốt sống Ninh Trung Kiên.
“Tiểu tử, ngươi đang nói kẻ nào đó?”
Ninh Trung Kiên phẩy phẩy tay trước mũi, hơi nhăn mày nói.
“Quên mất, súc vật không hiểu tiếng người. Với lại...miệng người thối quá đấy.”
Chiếc mồm lớn giận dữ ngoạm một cái vào Ninh Trung Kiên, nhưng khi cả hai cách nhau khoảng một tấc thì cái đầu lớn lại không thể tiến thêm nữa, cơ thể giống như bị mắc vào cái gì đó.
Huyền linh thuật: Thiên Võng.
Gia trì Vô Sắc, Kiên Cố.
Thiên Võng là huyền linh thuật mà Ninh Trung Kiên đã thả ra từ đầu, dù hơi tốn huyền khí mỗi khi thi triển, nhưng nó là hàng thật giá thật chất lượng của Huyền Chân Cảnh đấy, rất khó phá được.
Đây tuy là huyền linh thuật, lại không phải huyền linh của Ninh Trung Kiên, chẳng qua hắn dùng bí pháp riêng, luyện chế Tỏa Thiên Tán có thể phát ra huyền linh thuật nà, cộng thêm hai đặc tính của huyền binh là Vô Sắc và Kiên Cố, Ninh Trung Kiên hoàn toàn chặn được Hồ Chính Nông.
Hồng Kinh Nghĩa không cam lòng chịu thiệt một miếng vừa rồi, thấy đầu của Hồ Chính Nông bị chế trụ thì bản thân đã đên bên đôi chân của hắn, đại kiếm toàn lực bổ ra một cái, muốn đem tên này chém thành hai nửa.
Keng!!!
Tia lửa tung tóe, toàn lực của Hồng Chính Nghĩa ít nhất cũng từ ba triệu năm trăm nghìn cân trở lên, lại thêm đại kiếm này là huyền binh cấp năm, thế mà một vết thương cũng không thể tạo ra được, chỉ lưu lại một vết ngấn bé xíu bằng móng tay thôi.
“Cứng quá!”
Hồng Kinh Nghĩa rút lui một cách nhanh chóng, trong lòng không khỏi âm thầm phỉ nhổ. Nếu không phải thuộc tính của hắn bị khắc chế thì cũng không đến nỗi phải bó tay bó chân thế này.
Thân thể của Hồ Chính Nông cũng đột nhiên tăng mạnh, cùng cái đầu tương xứng, lúc này thân hắn đã cao gần hai mươi mét, hóa thân thành một người khổng lồ đầy lông lá.
Hồ Chính Nông dễ dàng xé toạc Thiên Võng của Ninh Trung Kiên, móng vuốt sắc bén không gì không phá. Hồ Chính Nông nhấc chân, hướng Hồng Kinh Nghĩa nhắm đến. Vừa rồi hắn thấy nhói một cái giống như bị con kiến này cắn thì phải.
Mặc dù bị khắc chế gắt gao nhưng miễn là không tấn công thì Hồng Kinh Nghĩa vãn có thể sử dụng lôi điện chi lực tăng phúc cho mình, cho nên tốc độ của hắn không chậm chút nào, dễ dàng thoát khỏi một dẫm của Hồ Chính Nông.
Oành!!!
Mặt đất nứt ra mấy chục khe rãnh dài, đất đá lởm chởm khắp nơi. Một cước của Hồ Chính Nông còn mạnh hơn mấy người liên thủ lúc mới đầu, đem mặt đất chia cắt thành mấy vùng, tàn phá tan nát.
Ngoại trừ Triệu Linh ra thì tất cả mọi người đều lựa chọn tránh né, đối với bọn họ thì việc này hết sức dễ dàng, kể cả ngăn chặn sóng xung kích thì cũng không quá khó khăn. Triệu Linh quanh thân hắc khí dày đặc hóa thành một mảnh vực của mình, ngăn chặn toàn bộ chấn động ở bên ngoài. Nơi nàng đặt chân không có bất cứ một vật nào bị phá hủy, tât cả chìm trong hắc khí đậm đặc.
Khóe miệng của Triệu Linh cong lên một nụ cười đầy tà mị, miệng nàng khẽ lẩm bẩm.
“Trả cho ngươi.”
Huyền linh thuật: Nhật Thực.
Một luồng sức mạnh to lớn đột nhiên bùng nổ, một luồng ánh sáng vút lên len lỏi qua hắc khí dày đặc, toàn bộ sức mạnh bị vo lại thành một khối, sắc bén, trầm nặnng, lãnh lẽo băng phong. Tất cả mọi thứ hỗn độn lại sau đó bùng nổ lên một lần, hướng thẳng vào cơ thể khổng lồ của Hồ Chính Nông.
Đây là toàn bộ các lực lượng công kích mà Triệu Linh phải chịu suốt từ đầu trận đấu đến đến, lực lượng đến từ hai phía cả ta lẫn địch, tổng hợp lại liền phát ra một uy lực khó mà tưởng tượng được.
Mặt đất đóng lên một lớp băng dày mười mấy mét, lạnh lẽo cùng cực. Băng đá nứt toác ra hóa thành một đám mảnh vụn, giống như bị xốc mạnh lên không trung, từng miếng băng nhỏ gánh chịu lấy một loại kiếm ý toát ra sự sắc bén vô cùng.
Hồ Chính Nông nhấc chân, lại dẫm ra một cước, lực lượng của toàn bộ cơ thể ùn ùn hạ xuống, một cước đạp ra va chạm cùng băng phong của Triệu Linh.
Oanh!!!
Không gian giống như bị chấn đến vỡ nát, toàn bộ âm thanh chôn vùi, một luồng xung kích kinh khủng xốc lên bốn phía, đem tất cả mọi người đều thổi bay ngược về sau, các bức tường đất cũng bị mảnh băng va chạm vào, vỡ nát thành mấy vết nứt sâu, đóng lên một lớp sương lạnh.
Chấn động không biết kéo dài bao lâu, cả khu vực đều bị bao phủ lên một lớp sương lạnh lẽo do các mảnh băng vụn khắp nơi. Hồ Chính Nông đứng yên tại chỗ, từ đầu gối đổ xuống bị đóng lên một lớp băng dày, chế trụ khả năng di chuyển của hắn.
Huyền linh thuật: Nham Tương Tịnh Ngân.
Một loạt ánh sáng lóe lên trong màn sương, không khí nóng rực theo mỗi đường sáng vút đi, lao thẳng đến Hồ Chính Nông.
Rống!!!
Một con quái thú hiện ra, thân thể như lang lại như hổ, hai cánh cứng cáp dị thường, khuôn mặt quái dị mọc ra sáu mắt theo các hướng khác nhau.
Lục Nhãn Dực Lang Thú.
Không phải là huyền linh, mà là linh hải của Hồ Chính Nông, nhưng so với lúc trước có rất nhiều khác biệt. Linh hải đã chuyển sang dạng nửa trong suốt, bên trong ngập tràn khí tức hủy diệt cùng với hàng ta huyền văn chìm nổi.
Khi đoạt xá thì Hồ Chính Nông đã tự sụp đổ huyền linh của mình để đồng quy vu tận, nhưng đã ngăn lại bằng một đống huyền văn phức tạp.
Mặc dù thời gian đoạt xá chưa được bao lâu nhưng vấn đề cấp bách là phải ổn định thân thể và linh hồn nên hắn đã lợi dụng luôn năng lượng sinh ra từ việc sụp đổ huyền linh cùng với kiến thức huyền văn của mình để cải tạo linh hải thành hình dáng như thế này.
Cũng có thể gọi đó là một huyền linh giả tạo.