Ninh gia, một trong mười đại gia tộc. Nếu nói gia tộc khác thì có thể có người không không biết chứ nhắc đến Ninh gia thì cả đại lục này cũng không khỏi run lên một cái.
Đây là thế gia nổi trội nhất của mười ẩn thế gia tộc, mà nổi tiếng lại theo hướng không mấy tốt đẹp. Hơn bốn trăm năm trước có một chiếc Thập Phương Lệnh xuất thế, nguyên do thì không được ghi chép rõ ràng, chỉ biết Thập Phương Lệnh đó mang chữ “Ninh”, đồng thời mệnh lệnh là tru diệt một người.
Càn Lang Thái Tử Trần Vô Nhai.
Năm đó không rõ người phát lệnh là ai, nhưng Thập Phương Lệnh vừa ra, lại không phải ai cũng hưởng ứng, uy vọng của thập đại gia tộc bị hạ thấp một cách nghiêm trọng.
Nguyên nhân không phải vì Thập Phương Lệnh xuống giá, mà bởi vì Trần Vô Nhai quá được lòng dân, một nửa thiên hạ nợ ân tình của hắn, đặc biệt là các đại môn phái. Thủ đoạn của Trần Vô Nhai rất nhiều, thậm chí khống chế mấy thế lực sát thủ, cộng thêm thế nước của Càn Lang đang lên, cho nên các phương cũng không có động tĩnh quá lớn.
Chẳng qua phái ra mấy người, qua quýt làm cho qua chuyện. Trần Vô Nhai tu vi lại không yếu, huyền phủ cảnh nhị trọng đỉnh phong, tương lai tấn thăng Vương Giả là chuyện trong tầm tay, cho nên sau ba tháng mà hắn vẫn chưa bị giết chết.
Chuyện này khiến cho Ninh gia giậm tím mặt, lập tức xuất động vệ binh, mười mấy người huyền phủ cảnh tiến về Càn Lang Vương Triều, ở trong Càn Lang Vương Cung ra tay với Trần Vô Nhai.
Càn Lang Quốc Vương giận mà không thể làm gì, chỉ đành trơ mắt nhìn người khác đánh trọng thương con trai mình, chật vật tháo chạy khỏi chính nhà của mình. Cuộc truy sát kéo dài cả đếm, đánh xuyên mấy vạn dặm đồi núi. Trần Vô Nhai muốn tiến vào cấm địa cầu một đường sinh cơ, đáng tiếc hắn còn cách cấm địa quá xa, không thể đào thoát được, cuối cùng vẫn lạc.
Thân thể bị mười bốn mũi giáo đóng đinh xuống mặt đất, đầu lâu bị cắt bỏ, treo ở trước cổng Vương Đô của Càn Lang.
Chuyện đến đó còn chưa kết thúc, Càn Lang Quốc Vương không dám gỡ đầu lâu xuống, tổ chức tang lễ chỉ dám lấy quần áo tượng trưng. Nhưng ai ngờ Ninh gia nhỏ mọn đến vậy, xuất động một vị Vương giả trong tang lễ dùng một chưởng đánh nát một nửa vương cung, toàn bộ người tham gia tang lễ chết sạch, đến cả Càn Lang Quốc Vương cũng không thể sống xót.
Sau đó, vị Vương Giả kia càng ác liệt hơn, một hơi diệt môn tám đại môn phái, hai tổ chức sát thủ, đồ diệt bảy thành, mấy chục vị từng giúp qua Trần Vô Nhai, tổng cộng mấy triệu người đều bị giết sạch chỉ trong vòng một ngày.
Cho nên cái tên Ninh gia này tuyết đối vang vọng toàn Đông Nam Vực, hung danh ngập trời.
Từ lời nói của Ninh Trung Kiên cũng có thể nhận ra sự bá đạo rõ ràng, hung tính ngập trời cùng với sát ý lẫm nhiên, quả thật phù hợp với tác phong của Ninh gia.
Hiện tại có tất cả bảy người, ba người theo Thập Phương Lệnh vây công một người, chỉ còn lại Dương Thiên và Triệu Linh đứng ở thế trung lập. Mà theo khí thế của ba người xem ra nếu Dương Thiên cùng Triệu Linh phản kháng thì lập tức cùng vây giết luôn.
Dương Thiên không biết kẻ bị vây giết là ai nhưng hắn đoán là đồng bọn của tên Lôi Kiếm Đại Tiên kia, cho nên hắn cũng không ngại ra tay, chẳng qua không thích bị người khác ép buộc như thế.
Triệu Linh không nhìn rõ căn nguyên được như Dương Thiên, nhưng nàng cơ trí linh động hơn nhiều. Đầu tiên là Trầm Chấn Y kia không tiếc tổn hao Thập Phương Lệnh đến để vây giết tên này, đó là một chuyến làm ăn không có lãi nhưng người kia vẫn làm, chắc hẳn phải có lý do nào đó chứ.
Lại thêm Ninh Trung Kiên vừa nhìn thấy Hồ Chính Nông liền nổi làm ra tư thế phòng thủ, trong đó ẩn chứa bất ngờ lẫn kiêng dè, không phù hợp với tác phong của Ninh gia một chút nào. Sau đó giống như suy nghĩ kỹ rồi mới nhảy ra chiến đấu, hẳn là có nắm chắc ở trong lòng.
Cuối cùng là những lời mà Trầm Chấn Y nói ra, khả năng đó là sự thật lên đến tám mươi phần trăm. Như thế nàng cần phải ra tay rồi, chỉ cần ra sức nhập bọn một chút là được, vẫn nên đề phòng Hồ Chính Nông là tốt nhất. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Nghĩ thông suốt rồi, Triệu Linh cũng không chần chờ nữa, thân thể lướt đi nhẹ nhàng trên không trung, hắc khí tuôn ra bốn phía, hình thành một xoáy tròn bao quanh mười lăm mét quanh cơ thể, thôn phệ hết tất cả mọi thứ tiến vào trong khu vực này.
Huyền linh thuật: Hắc Vực.
Huyền linh thuật: Lôi Vực
Huyền linh thuật: Thiên Võng.
Hư linh pháp, huyền linh thuật: Bách Mục Băng Quang.
Huyền linh thuật: Vũ Ý Di Chủng. Thập chủng nhất kiếm.
Một đám người huyền khí lấp lóe, huyền linh thuật bay đầy trời, mỗi cái đều phát ra khí thế kinh khủng, vô hạn tiếp cận đến bức tường của huyền chân cảnh, mỗi một đòn đều có thể phá hủy khu vực rộng mấy trăm mét, thế mà đám người này dám tùy ý phóng thích ra ngoài, cũng không sợ ngộ thương đến những người khác. Thật sự điên hết chỗ nói.
Hồ Chính Nông hừ lạnh một cái, vốn còn định lợi dụng đám người này để khôi phục thực lực, nào ngờ lại bị ép đến bước đường này. Linh hồn hắn chẳng sợ công kích như thế, nhưng mà thân thể này thì không được rồi, chỉ là phàm thân thôi làm sao chống đối được đòn này. Hắn lại vừa mới đoạt xá xong, tạm thời không thể đoạt xá được nữa, thân thể này mà bị hủy là hắn xong đời luôn đấy.
Huyết khí quanh người của Hồ Chính Nông bốc lên cuồn cuộn, che lấp hết thân thể dưới làn sương máu, linh hồn của hắn phát ra một cỗ ba động kỳ di, cưỡng éo huyêt khí này hình thành một vòng xoáy quanh thân, bảo hộ lấy thân thể, hơn nữa sự sắp xếp này còn có sự tính toán kín kẽ, tường xoáy vô cùng kinh cố.
Oanh! Oanh! Oanh!
Liên tiếp các tiếng nổ lớn vang lên, đất đá phá nát dâng lên một lớp bụi mù mịt, khuôn viên trăm mét quanh Hồ Chính Nông đều bị thổi bay trong chớp mắt, đào ra một cái hố lớn, nhiệt độ lạnh lẽo cùng cực.
Trên không trung, lôi điện vẫn còn nổ đôm đốp, kim sắc tràn ngập hết không gian, len lỏi trong từng đám bụi, tán loạn không có định hướng.
Dương Thiên đứng ở vách tường xa nhìn lại, toàn bộ đều bị bao phủ bởi một đám mây bụi lớn, không thể nhìn rõ bên trong. Khu vực này cũng không qua lớn nên công kích kia đã va phải hai bên mặt tường đất, tường đất bị đánh sau vào hơn ba mét, nhưng đang chậm rãi khép lại.
“Gầm!!!”
Từ trung tâm của mây bụi, một tiếng gầm lớn vang vọng, cuồng phong nổi lên cuốn sạch bụi bẩn. Hồ Chính Nông đứng ở giữa đám người, nửa thân trên để trần lộ ra cơ bắp to lớn.
Từ thân thể của hắn mọc ra một lớp lông nhọn, đỏ hung hung tanh hôi rợn người. Khuôn mặt của Hồ Chính Nông bắt đầu biến dạng, khuôn miệng hơi dài ra, răng trở nên bén nhọn. Ngón tay ngắn lại, lộ ra những chiếc móng dài cả tấc, lạnh lẽo như sắt thép.
Trên người hắn có một chút vết xây xát đang nhanh chóng khép lại, một luồng khí tức kỳ bí khó tả lan truyền toàn thân, nhanh chóng khôi phục cho Hồ Chính Nông vào thời kỳ đỉnh phong.
“Là hắn!”
Dương Thiên sầm mặt lại, khí thế trên người bùng lên, đoản kiếm lập tức xuất hiện trong tay, toàn bộ huyền khí căng đầy huyền mạch, bộc phát ra chiến lực mạnh nhất của mình. Bở vì cỗ lực lượng này quá quen thuộc với hắn.
Cách đây không lâu còn vừa mới đại chiến một trận mà, dù hiện tại Hồ Chính Nông yếu hơn một vạn lần thì cỗ lực lượng kia vẫn đặc trưng như thế, âm u quỷ dị, u ấm tĩnh mịch vừa có tử vong vừa có sinh cơ.
Không phải Lôi Kiếm Đại Tiên thì có thể là ai?
“Rốt cục là có chuyện gì?”
Dương Thiên truy hỏi Bất Diệt Chi Tâm, nhưng Bất Diệt Chi Tâm hết sức lười nhác nói.
“Chia sẻ thị giác một chút, ta không trông thấy bên ngoài.”
Dương Thiên bán tính bán nghi nhưng thời gian đang gấp gáp nên không đắn đo xem Bất Diệt Chi Tâm nói thật hay nói dối nữa, ý niệm vừa động, trong linh hải liền diễn hóa ra hình ảnh mà mắt nhìn thấy.
Bất Diệt Chi Tâm xem xong thì nhún vai nói.
“Tự bạo Thần Cốt, chém Tiên Hồn rồi, không cói gì đáng uy hiếp người cả, ngươi muốn làm gì thì làm.”
Ý tứ của Bất Diệt Chi Tâm rất rõ ràng, đó là Dương Thiên không cần kiêng kỵ tên này, muốn giải quyết sao cũng được cả. Dương Thiên tạm tin lời này, khóe miệng hơi nâng lên nói.
“Ồ, ra vậy. Vậy chúng ta tính toán thỏa thuận một chút nhỉ?”
Bất Diệt Chi Tâm yên lặng, giống như lâm vào ngủ say, không thèm trả lời Dương Thiên. Dương Thiên hừ một cái, Hỗn Độn Châu rục rịch chuyển động, hơn nữa Trấn Ngục Đài cũng nổi lên lôi quang, kéo Bất Diệt Chi Tâm lên cao.
“Cầm lấy đi, đừng làm phiền ta nghỉ ngơi.”
Bất Diệt Chi Tâm hừ một tiếng, hai luồng hắc khí bắn đến trước mặt Dương Thiên, lở lửng trong không trung, một cái bao bọ một đoạn cây đen xì, một cái bao bọc một viên huyền linh châu. Cả hai đều rất nhỏ, giống như cho người tí hon dùng vậy.
Dương Thiên đang định cho Bất Diệt Chi Tâm một trận thì một cỗ tin tức chậm rãi tiếp cận hắn, Dương Thiên có thể phát giác được là do Bất Diệt Chi Tâm truyền đến, dung lượng không lớn liền lựa chọn tiếp nhận.
Hóa ra là một môn ấn pháp kỳ lạ, có thể đem hai vật này ra khỏi linh hải rồi mở khóa.
Dương Thiên hừ một cái, làm theo ấn pháp, cả vật thể lẫn ý thức đều nhanh chóng biến mất khỏi linh hải, Hỗn Độn Châu yên ổn về vị trí cũ.