Huyễn Thần Cướp Thiên Tịch

Chương 19: Chương 19: Chương 18




Trong tuyết mang theo mưa bụi bay lả tả, ẩm ướt và lặng yên, nhưng mà vào lúc chiều xuống cây mai lại phủ thêm một lớp băng mỏng.

Tiểu Băng Quân cầm đèn, ngơ ngác nhìn nụ hoa kết băng, lập tức không biết làm sao.

Hoa sẽ không nở. Hoa không có cách nào nở….

Chậm rãi ngồi xổm xuống, ngón tay đông cứng vô ý thức vẽ ở trên tuyết, ngọn đèn mờ nhạt chiếu xuống, một nét chữ kỳ quái xuất hiện, lại bị một nét chữ tương tự như thế thay thế, cuối cùng lại đều bị tuyết rơi tán loạn chôn vùi.

Tuyết rơi, đêm càng trở nên rét lạnh thêm, trong mũi một trận ngứa ngáy, nàng không khỏi nhảy mũi hai cái, vì thế lấy khăn tay ra lau mũi, lại gập lại chỉnh tề ngay ngắn bỏ vào trong ngực.

Cúi đầu, nhìn chữ viết bị tuyết chôn vùi cơ hồ nhìn không ra là chữ gì, thất thần trong chốc lát, rồi sau đó khoé môi khẽ hiện nụ cười, vươn tay tính toán viết lại theo đường nét chữ kia một lần nữa. Tuyết ngừng rơi, lại càng hiện rõ hơn, nếu như quay lại, lại là vui vẻ hơn người.

Mạch. Mạch. Mạch…. Mạch…. Nghịch? Nghịch!

Nàng rõ ràng nghĩ đến, chữ nàng viết không chỉ là Mạch mà còn có nghĩa là ‘nghịch’. Trong ngôn ngữ Băng tộc, cách viết hai chữ này kỳ thật là một dạng.

Nghịch.

Mẫu thân nói, muốn khống chế được trái tim một người nam nhân, nhất định phải học được cách vận dụng thoả đáng chữ ‘nghịch’ này. Luôn luôn ôn nhu thuận theo rất nhanh sẽ khiến cho bọn họ chán ghét.

Nhưng mà, nàng muốn đối tốt với hắn, không muốn khiến hắn phiền não. Mẫu thân uổng công dạy mất rồi.

Nghịch.

Bất quá thỉnh thoảng tuỳ hứng cũng là được cho phép đi. Hắn đã không cần nàng nữa, nàng có thuận theo cũng không còn thấy hắn nữa rồi.

Nghịch. Nghịch….

A, bọn họ là ngược dòng mà lên, nghịch lưu… nghịch lưu!

Tiểu Băng Quân kinh hoảng đứng lên, bởi vì quá vội, ở trong tuyết ngồi chồm hổm rất lâu chân đã trở nên vừa cương vừa cứng, lảo đảo một cái, đạp đổ ngọn đèn bên cạnh. Ngọn đèn ngã ở trên mặt tuyết, dầu vẩy trên đất, ngọn lửa phừng phực hai cái, tắt ngúm.

Bất chấp ngọn đèn, nàng bắt buộc mình tỉnh táo lại, đem toàn bộ sự kiện nghĩ một cách triệt để, sợ quên chỗ nào.

Vì sao mới thoát khỏi những người đó, hắn lại quay trở về? Trước hắn muốn đi tái ngoại, là vì giúp nàng tìm kiếm Luyến Nhi, nhưng buổi sáng trước khi rời đi lại nói việc này Tiểu Thất sẽ đi làm, như thế hắn đi lên phương Bắc là muốn đi đâu? Hắn vô ý đoạt lại điện Hắc Vũ, đương nhiên cũng không nghĩ muốn tham dự vào trong cuộc tranh đấu giữa những người đó, vậy đi về đó là… là…

Càng nghĩ nàng càng cảm thấy sợ hãi, hai tay run rẩy đến không cách nào khống chế.

Hắn là vì dẫn dắt lực chú ý của những người đó rời đi.

Bởi vì nàng vô dụng, cho nên mới không thể không làm như vậy phải không.

Cho dù không cần nàng, lại vẫn lo lắng cho an nguy của nàng….

Nghĩ đến đây, Tiểu Băng Quân rốt cuộc đứng không nổi, cà thọt chạy ra ngoài phòng, mãi đến ngã một cái trong đất mới phản ứng kịp bản thân đang làm cái gì. Vì thế xoa xoa đầu gối cùng cằm bị đau do ngã, lại khập khiễng đi về.

Miệng có mùi máu tươi, ước chừng là đầu lưỡi bị đụng trúng chỗ nào. Đi vào nhà bếp, múc nước súc miệng. Nước băng lãnh vừa vào miệng, răng nanh đầu lưỡi đều đông lạnh đến vô cảm, toàn thân giống như là tìm không ra một tia ấm áp.

Nhóm lửa, nấu nước, ngâm thân thể vào trong nước ấm áp, mãi đến khi từ từ ấm lại.

Hâm lại nồi canh buổi sáng Kha Thất lưu lại cho nóng, ăn đại một bữa, sau đó quay vào trong phòng nằm xuống liền ngủ. Nàng rất rõ ràng, trong thời tiết như vậy, không chuẩn bị cho thật tốt mà lỗ mãng đi tìm người, chỉ sợ người còn chưa tìm được, chính mình đã bị đông chết trước ở trên đường.

Nhưng mà, nàng không nghĩ tới một lần nằm xuống này, vậy mà sẽ thiếu chút nữa rốt cuộc không dậy nổi.

Thân thể nàng vốn vẫn cực kỳ suy yếu, lại ở trong tuyết một ngày, thêm nữa cảm xúc lên xuống quá lớn, trước vẫn gắng gượng ngược lại không có việc gì, vừa nằm xuống liền bắt đầu phát tác. Trong mơ màng chỉ cảm thấy toàn thân giống như lửa thiêu, liền ngay cả hô hấp cũng là khí nóng, đầu đau muốn nứt.

Đêm trước còn có Kha Thất chăm sóc, hiện tại lại chỉ còn có một mình nàng, sốt này vừa bắt đầu giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ, càng cháy càng mạnh, rất khó khống chế.

Trong mơ hồ, nàng biết nếu cứ tiếp tục như vậy hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, ý nghĩ muốn sống khiến cho nàng ra sức vùng vẫy suy nghĩ muốn tỉnh táo lại, nhưng mà mí mắt nặng như trì không thể mở ra, ngực giống như bị một cục đá đè nặng, mỗi hơi thở đều phải dùng hết toàn bộ sức lực.

Nàng lại vẫn không muốn chết, nàng còn muốn gặp lại chủ tử, còn muốn gặp lại Luyến Nhi… Còn có thành trì trắng tinh giống như thánh vực kia….

Bên tai vang lên tiếng hồng hộc như kéo ống bễ, trong đêm yên tĩnh, trong tiếng tuyết rơi lên nóc nhà, rõ ràng mà tịch mịch.

“….Không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười, biết được thống khổ của ta, chàng có thể tới hay không… Không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười, biết được thống khổ của ta, chàng có thể tới hay không…”

Là ai đang ca hát? Kia giống như tiếng ngâm xướng cứng cỏi mà ấm áp lặp đi lặp lại tới từ viễn cổ…

Tiểu Băng Quân chỉ cảm thấy thân thể chấn động, cả người tựa như tránh thoát gông cùm xiềng xích, nháy mắt trở nên nhẹ vô cùng, như lông vũ tung bay lên trên, không hề gặp trở ngại mà xuyên qua vách tường, theo cung viện nở đầy hoa lê trắng tinh trong trí nhớ mà bay đi.

Ngay tại lúc sắp bay ra sân khi đó, một tiếng nổ rất nhỏ dẫn tới sự chú ý của nàng, quay đầu, chỉ thấy mai bị đóng băng trên cây kia, một đoá hoa mai đỏ tươi vươn ra ngoài miếng băng mỏng, như ngọn lửa trong trời tuyết tán loạn, nở rộ trong đêm tối thâm trầm u ám, nhuỵ hoa màu vàng từ đoá hoa thong thả giãn ra.

Hoa nở rồi!

Nàng vui sướng bay lại, thật cẩn thận lấy tay nắm giữ, lại chưa chạm đến đoá hoa.

Tiếng ngâm xướng thư hoãn mà ưu thương vẫn tiếp tục vang lên, lại càng ngày càng xa xôi, cuối cùng biến thành một sự tồn tại mơ hồ khó có thể nắm bắt.

Cúi đầu, Tiểu Băng Quân quý trọng hôn đoá hoa, khi nhìn thấy môi mình cùng đoá hoa chồng lên nhau khi đó cũng không có quá nhiều kinh ngạc. Ngay tại thời khắc quay đầu kia, nàng đã biết chính mình đã rời khỏi thân thể, giống như những ngày của mười năm trước vậy.

Tám tuổi khi đó mắc bệnh nặng, giống như hôm nay vậy tới hung mãnh mà nhanh chóng, ngay tại lúc ngự y bó tay chịu trói, tất cả mọi người nhận định nàng sẽ phải chết không thể nghi ngờ, nàng rơi vào giấc ngủ say vĩnh cửu. Ngoại trừ Luyến Nhi, không ai biết buổi tối nàng sẽ tỉnh, cũng không ai biết nàng cũng không phải ngủ, mà là không quay về được thân thể, chỉ có thể dạo chơi khắp nơi.

Tạm thời là không thể quay về, hơn nữa cũng không làm được gì. Nàng biết, bởi vậy cũng không phải lo lắng lắm, thuận theo đương nhiên tốt rồi.

Đã có một đoá hoa mai có thể phá băng nở rộ, những nụ mai còn lại trên cây tất nhiên cũng sẽ lục tục nở ra, là lúc nàng đi tìm chủ tử.

Nhìn cảnh tuyết rơi dày đặc, nàng thu hồi ánh mắt, ngọt ngào cười với sức sống mãnh liệt của cây mai già trong lặng im.

“Ta không thể ở cùng ngươi, ta muốn đi tìm người.”

Nói xong, thân thể nhẹ nhàng bay ra bên ngoài tường viện, theo con sông mà lên. Một đường kia, tiếng ngâm xướng trầm thấp làm bạn suốt đường, giống như mẫu thân dịu dàng mà ưu thương kêu gọi cùng an ủi.

Hiện tại, cho dù là bóng tối, hay là rét lạnh, lại không cách nào tiếp tục ngăn cản nàng.

———————

Càng đi về phía Bắc, thời tiết càng lạnh, nước sông đã bị đóng băng, rất nhiều con thuyền bị đọng lại trên đường. Tiểu Băng Quân thẳng một đường cẩn thận tìm kiếm, rốt cuộc ở địa phương cách thôn chài 4, 5 dặm thấy được con thuyền nhỏ quen thuộc. Thuyền nhỏ dựa vào bờ, bên trên không có một bóng người.

Trên bờ là một mảng hoang dã, rừng cây rải rác lác đác dưới rặng núi đen ngòm, lá cây đều đã rụng sạch, nhìn qua hiu quạnh mà hoang vắng. Mà ngay tại rừng cây thâm sâu, mơ hồ có thể thấy được ánh đèn mờ nhạt.

Tiểu Băng Quân bay qua, phát hiện là một cái thôn hoang vắng. Thôn xóm bình thường có ít người bởi vì con sông đóng băng mà lập tức trở nên náo nhiệt, nhiều khách thương lữ nhân bị ép dừng chân xuống thuyền đến nơi đây tá túc, chờ đợi thời tiết ấm lại, con sông tan tuyết.

Bởi vì ngủ không được, có người liền đơn giản tán gẫu bên lò sưởi đêm, tính toán gắng gượng tới bình minh.

Tiểu Băng Quân tìm kiếm từng hộ từng hộ, ven đường gặp được chó nhà người ta, liền dẫn tới một trận tiếng chó sủa. Nàng trước kia nhìn quen, cũng không để ý.

Sau đó, tại đại đường một căn nhà ngói xanh thấy được Kha Thất. Nàng đang cùng mấy vị khách giang hồ ngồi vây quanh bên cạnh lò sưởi, vừa uống rượu vừa ba hoa khoác lác, thần tình vui vẻ cười, hiển nhiên tâm tình cũng không bởi vì trở ngại nửa đường mà bị ảnh hưởng.

Nhìn thấy nàng, Tiểu Băng Quân không khỏi mỉm cười, bay nhẹ nhàng qua nhẹ đụng đụng vào gương mặt nhỏ nhắn có chút say kia.

“Tiểu Thất, chủ tử đâu?” Nàng hỏi, lại biết không người có thể nghe được, không khỏi hơi có chút đau buồn. “Ngươi ngoan ngoãn, đừng uống nhiều quá.” Xem nhẹ cảm xúc khiến người ta không thoải mái kia, nàng sờ sờ đầu Kha Thất, sau đó bay qua phòng khác.

Ngay tại lúc nàng bay vào gian sương phòng Thiên Mạch ở khi đó, người vốn dĩ nhắm hai mắt tựa hồ đã ngủ say đột nhiên mở mắt, ánh mắt lạnh lùng trong bóng đêm thong thả di động, giống như đang tìm cái gì.

“Chủ tử!” Nhìn thấy hắn, Tiểu Băng Quân vui mừng bổ nhào tới, lại cách hắn hai bước chân chạm phải một dòng khí dày đặc sắc bén như đao kiếm không khỏi co rúm lại, vội vàng lui về phía sau, không nghĩ tới lại lui qua vách tường, bay ra bên ngoài.

Nàng không rõ đã xảy ra chuyện gì, trước kia dạo chơi khắp nơi chưa từng gặp phải loại tình huống này, có lẽ… có lẽ chỉ là ảo giác.

Mặc dù nghĩ như vậy lại vẫn cảm thấy được có chút uỷ khuất, bất mãn bĩu môi, mới lấy lại hết dũng khí tiến vào phòng.

Thiên Mạch đã khoác áo ngồi dậy, lại không đốt đèn, như là đang chờ cái gì.

“Hạ Nhi?” Ngay tại lúc Tiểu Băng Quân bay vào kia, hắn đột nhiên trầm thấp gọi.

Tiểu Băng Quân lập tức che miệng, che lại tiếng kinh hô thốt ra, mặc dù biết rõ không người có thể nghe được.

Hắn nhìn thấy nàng rồi hả? Hắn… hắn có thể nhìn thấy nàng? Nếu nàng hiện tại không phải hồn thể, chỉ sợ đã bị cả kinh ngã sấp xuống.

“Là nàng phải không, Hạ Nhi?” Thiên Mạch tiếp tục nói, ánh mắt yên lặng nhìn về phương hướng Tiểu Băng Quân đứng, tựa như đang nhìn nàng. Nhưng mà lời hắn nói ra lại để cho nàng biết hắn kỳ thật không thấy được. Có lẽ hắn chỉ là cảm giác được… cảm giác được sự tồn tại của nàng.

Cho dù là vậy, đã đủ vừa lòng, Tiểu Băng Quân mừng rỡ như điên.

“Là thiếp! Là thiếp! Chủ tử, là thiếp!” Nàng liên tiếp đáp lời, rất muốn bổ nhào tới ôm hắn hôn nhẹ hắn, nhưng mà lại sợ dòng khí quanh thân hắn, chỉ có thể đứng tại chỗ, tâm ngứa khó nhịn.

“Hạ Nhi…” Thiên Mạch hiển nhiên không có nghe thấy lời của nàng, rũ mắt xuống không biết suy nghĩ cái gì, một lát sau thở dài một tiếng, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn về phía đại đường.

“Tiểu Thất, qua đây!” Thanh âm của hắn không lớn, tựa như lúc bình thường nói chuyện cùng người ta.

Kha Thất lại ngay sau một khắc như con mèo đẩy cửa vào, giống như nàng vẫn luôn ở ngoài cửa vậy.

“Gia, làm sao vậy?” Vừa cầm đèn nàng vừa hỏi Thiên Mạch.

Biểu tình Thiên Mạch mặc dù bình tĩnh, sắc mặt lại có chút tái nhợt, “Ngươi mau trở về, Hạ Nhi đã xảy ra chuyện.”

Tay Kha Thất run lên, quay đầu có chút không hiểu nhìn về phía hắn, “Gia, người… người gặp ác mộng rồi hả?” Nếu không phải vì lý do này, hắn lại làm sao có thể nửa đêm nói ra lời nói khiến người ta giật mình như vậy.

“Không phải… Ngươi khẩn trương đi!” Thiên Mạch nhíu mày thúc giục, cũng chưa nói nguyên nhân. Hắn thân là Huyễn Lang tộc, có thể cảm ứng rất nhiều loại cảm ứng con người không cảm nhận được, lời này muốn hắn làm thế nào giải thích.

Kha Thất a… một tiếng, không cần phải nhiều lời nữa, thân hình chớp loé biến mất ở ngoài cửa, cửa cùng một thời gian im lặng đóng lại.

Thiên Mạch đối diện căn phòng không một bóng người, sau một lúc lâu trầm mặc, mới chậm rãi nói: “Nàng không thích đau tiếc tính mạng chính mình, ta làm sao thay nàng yêu quý nó? Hiện giờ như vậy, đi theo bên cạnh ta có tác dụng gì chứ?” Liên tục hai câu hỏi, nói đến phần sau ước chừng là chạm đến sợi dây trong lòng người nào đó, sắc mặt của hắn nhất thời nghiêm như sương lạnh, xoay mình vung tay hất chiếc đèn dầu đang cháy phiêu diêu văng vào bức tường, trong phòng nháy mắt rơi vào trong bóng tối.

“Cút! Cút cho thật xa!” Sau đó là hai tiếng quát chói tai mang theo tức giận mãnh liệt, cùng với sự đau lòng thâm trầm khôn kể.

Theo tiếng bạo hét của hắn, Tiểu Băng Quân cảm nhận được một dòng khí mạnh mẽ tuôn qua, hất nàng ra ngoài phòng, bay vào trong bóng đêm tăm tối bát ngát.

Nguy rồi, lại trêu chọc hắn tức giận! Trước lúc rơi vào trong bóng đêm bất tận, nàng bất an hiện lên ý niệm này.

————————————-

Cảm giác trầm trọng khiến người ta không thở nổi lại truyền đến, Tiểu Băng Quân không khỏi rên rỉ ra tiếng, thật sự không thích cảm giác giống như bị cưỡng chế nén vào trong lồng sắt nhỏ hẹp này.

“A tỷ? A tỷ?” Bên tai truyền đến tiếng Kha Thất chần chờ khẽ gọi.

Đầu Tiểu Băng Quân đau muốn nứt ra, một hồi lâu mới miễn cưỡng chống đỡ mí mắt nặng trịch, ánh vào trong con ngươi là một khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng mà mỏi mệt.

“Người rốt cục thức dậy rồi!” Kha Thất như trút được gánh nặng, rồi sau đó lại có chút lo lắng, đưa tay vẫy vẫy ở trước mặt nàng, “A tỷ, người vẫn nhận ra ta chứ?”

Mặc dù thân thể không khoẻ, Tiểu Băng Quân vẫn bị bộ dáng nơm nớp lo sợ của nàng chọc bật cười, mở miệng nghĩ muốn đáp lại, lại phát không ra tiếng.

“Có thể cười thì tốt rồi.” Kha Thất thở ra. “Người sốt cao ba ngày, vẫn liên tục không hạ sốt, may mắn không sốt tới hồ đồ… Không phải lo lắng, tĩnh dưỡng vài ngày cho thật tốt liền có thể nói chuyện rồi.”

Tiểu Băng Quân trừng mắt nhìn, hồi tưởng lại chuyện bản thân ly hồn, có chút ngoài ý muốn đã vậy bây giờ còn quá dễ dàng trở về. Có điều đây không phải trọng điểm, trọng điểm là chủ tử giống như tức giận, cực kỳ nghiêm trọng.

Trong lòng không yên, nàng lại giống như trước đây mỗi một lần như vậy, đem chuyện tình quái dị phát sinh khi ở cùng một chỗ với Thiên Mạch vứt sau đầu. Không thèm nghĩ nữa vì sao có thể ở trong một cái nháy mắt từ núi Thiên Khuyết đi tới thôn Vệ gia ở cách nhau thiên lý; không thèm nghĩ tới rõ ràng bị cắn, lại vì sao không thấy miệng vết thương; không thèm nghĩ tới bị cắt đứt yết hầu sẽ phải chết không thể nghi ngờ, bản thân lại vì sao bình yên vô sự; càng không thèm nghĩ hắn vì sao có thể biết được hồn thể của nàng tồn tại, cùng với dòng khí vây quanh hắn là cái gì, làm sao có thể đưa nàng trở về thân thể.

Nàng không cần những thứ này, điều nàng để ý duy nhất chính là, hắn có còn gặp nàng hay không.

“May mắn gia dự đoán được người gặp chuyện, để cho ta chạy về trong đêm, nếu không sự tình liền không xong rồi.” Kha Thất năm ngày liên tục không nghỉ ngơi, đó là cho dù tinh lực của nàng tốt cũng có chút ăn không tiêu, vừa nói vừa ngáp dài, cuối cùng, lại vẫn thần bí kề sát vào, “A tỷ, xem ra gia vẫn nhớ mong người lắm nha, chẳng thế thì làm sao có thể biết….”

Tiểu Băng Quân chỉ đang chuyên tâm nghe Kha Thất nói chuyện, trong mũi đột nhiên ngửi được mùi xạ hương quen thuộc, mặc dù nhạt, nhưng đối với người để tâm như nàng mà nói thì lại tỏ tường như đốt đèn trong đêm, trong lòng không khỏi chấn động, bất chấp thân thể hư nhuyễn, nghiêng người xuống giường, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới cạnh cửa.

Kha Thất bị nàng làm hoảng sợ, lời còn lại lập tức ế trụ, vội vàng theo sát phía sau.

Cật lực kéo cửa ra, một cỗ gió lạnh thổi tới, Tiểu Băng Quân không khỏi rùng mình một cái.

Vẫn là ban đêm. Ban đêm khô ráo không có tuyết. Đêm trống vắng, mái tường sân tuyết dưới bầu trời u ám nhiễm một vầng sáng xanh nhợt nhạt, hoa mai lẳng lặng nở rộ trong góc vườn, mùi thơm khẽ truyền. Một miếng vá treo ở phía bên kia, chậm rãi đong đưa trong gió.

Không ai. Không có người kia.

Gió đêm thổi mạnh, làm tuyết đọng bay lên, cũng thổi vào mái tóc của nữ tử y phục đơn bạc không ngừng động ở phía sau.

“A tỷ, người tìm cái gì?” Kha Thất ở phía sau kiễng chân lên, tò mò nhìn bốn phía chung quanh.

Gió mang theo một chút hương vị còn sót lại thổi không còn bóng dáng, Tiểu Băng Quân chưa từ bỏ ý định lại nhìn lướt qua sân một vòng, ngay cả góc khuất nhất cũng không buông tha, lại không tìm thấy gì. Hai tròng mắt vốn dĩ bởi vì chứa chan hy vọng mà sáng trong nhất thời ảm đạm, thân thể gượng đỡ mà dậy giờ đã mềm nhũn muốn ngã về sau.

May mắn Kha Thất ở phía sau, khó khăn tiếp được nàng.

“A tỷ, có chuyện gì để cho ta đi làm là được, người hiện tại không thể tiếp tục chịu lạnh.” Vừa ôm Tiểu Băng Quân trở về phòng, Kha Thất vừa mất hứng cằn nhằn. Trước khi xoay người, ánh mắt ngừng lại ở dấu chân nhợt nhạt giống như của loài chó ở trong sân kia, trong lòng dâng lên một chút nghi hoặc. Không có nghe nói ở gần đây có sói lớn!

Trong lòng nhớ lại chuyện tình, trên tay lại giúp Tiểu Băng Quân kéo chăn, lại dịch góc chăn, ngay tại lúc nàng muốn nâng người lên, đột nhiên bị cái tay ôn nhuyễn kéo trụ.

‘Thực xin lỗi.’ Tiểu Băng Quân nhìn nàng im lặng nói, trong ánh mắt đen sẫm tràn đầy sự áy náy, còn có ảm đạm không cách nào nói rõ.

Nhìn ra ý tứ của nàng, Kha Thất đột nhiên ngại ngùng, gãi gãi đầu, mở to mắt có chút không được tự nhiên nói: “Không có gì. Người là thê tử của gia, lại là a tỷ của ta nha.”

Nghe được lời của nàng, Tiểu Băng Quân không khỏi lộ ra nụ cười nhợt nhạt, chỉ là biểu tình lại khó nén được phiền muộn.

Thê tử…. Mặc dù trước cũng nghe Thiên Mạch chính miệng thừa nhận nàng là nội tử của hắn, nhưng mà nàng lại thuỷ chung không có cảm giác thân là thê tử của hắn. Ví như thực xem nàng là thê tử, lại như thế nào dễ dàng bỏ xuống như vậy?

Nhận thấy cảm xúc của nàng tụt xuống, Kha Thất nghĩ đến một đêm kia chạy về nơi đây, nhìn thấy nàng lẻ loi một người nằm ở trên giường không ai hay biết, trong lòng không khỏi mềm nhũn, không khỏi bật thốt lên nói: “A tỷ, đợi người khoẻ, ta dẫn người đi tìm gia.”

Tiểu Băng Quân cả kinh, cho rằng bản thân nghe lầm, mãi đến khi nhìn thấy Kha Thất khẳng định gật đầu, mới lộ ra tươi cười vui mừng.

Lời ra khỏi miệng, Kha Thất vốn dĩ còn có chút ảo não, lo lắng bản thân phá huỷ chuyện của chủ tử, lại lập tức bị tươi cười trên khuôn mặt u buồn mỹ lệ kia thổi bay sạch sẽ một chút hối hận nhạt nhẽo, càng cảm thấy kiên định quyết định của bản thân là chính xác.

“Gia đang ở chỗ cách đây nửa ngày đường thủy đợi ta.” Nàng nói, “Người đừng lo lắng, an tâm nghỉ ngơi, chẳng thế thì làm sao đi xa được?”

Tiểu Băng Quân cong mắt mà cười, dùng khẩu hình nói được.

Kha Thất yên lòng, đến nhà bếp hâm cháo trắng, đút nàng ăn, chờ nàng nằm ngủ, bản thân mới nằm nghiêng ở bên cạnh. Mấy ngày qua rốt cục có thể an tâm ngủ một giấc.

Không biết có phải ngủ được lâu lắm hay không, hay là do vừa mới ăn xong, Tiểu Băng Quân nghe hô hấp người bên cạnh dần dần trầm, đã có chút ngủ không được.

Nàng nghĩ đến thân thể chính mình không tính là kiên cường, nghĩ đến ngay cả tự bảo vệ mình cũng không thể, vốn dĩ bởi vì có thể đi tìm Thiên Mạch mà ngực tràn đầy vui sướng không khỏi giảm một chút, lại giảm thêm chút, sau đó bị thay thế bằng nỗi bất an nói không thành lời.

Trực tiếp nghỉ dưỡng năm ngày, Tiểu Băng Quân mới tính là hoàn toàn khoẻ trở lại. Khi đó thời tiết không những không chuyển ấm, ngược lại càng thêm rét lạnh, mặt sông đóng băng dày đến đủ để người đi đường.

Một ngày này chưa đổ tuyết, Kha Thất mang theo Tiểu Băng Quân thi triển khinh công vượt núi xuyên rừng chạy tới thôn hoang vắng cách mấy chục dặm. Trên đường hai người đều có tâm tư, nói chuyện với nhau cũng không nhiều.

Kha Thất nghĩ chính là, đợi cho tới nơi, chẳng qua chính mình đùn đẩy người liền đi, qua vài tháng một năm hai năm lại đi gặp gia, khi đó hắn phỏng chừng sớm quên chuyện nhỏ như vậy rồi.

Tiểu Băng Quân thì lại nghĩ, lần này cho dù hắn tức giận lạnh lùng như thế nào, bản thân đều muốn đi theo mới tốt, không thể lại bị hù doạ dừng lại, ngơ ngác mặc hắn bỏ lại.

Nhưng mà, ngàn nghĩ vạn nghĩ hai người đều không nghĩ tới, đợi các nàng thiên tân vạn khổ đi tới nơi, Thiên Mạch không ngờ đã một mình rời đi.

“Vị công tử kia đi mấy ngày rồi, đi theo một đội khách thương.” Chủ nhà nói, sau đó lấy ra một phong thơ, “Đây là hắn lưu lại.”

Lấy ra giấy viết thư, mặt trên chỉ có hai chữ.

‘Chớ tìm.’

Ngơ ngẩn một hồi nhìn chữ viết quen thuộc kia, lại ngẩng đầu mờ mịt nhìn Kha Thất, Tiểu Băng Quân chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, không thể nghĩ được gì.

Kha Thất cũng có chút há hốc mồm, nàng làm sao quên chính mình là do một tay hắn nuôi dưỡng. Nếu bàn về cố tình làm bậy, hành tích mơ hồ trình độ không kềm chế được, bản thân nàng có thúc ngựa cũng đuổi không kịp. Nói vậy, hắn cũng là liệu được mình sẽ mềm lòng mang a tỷ đến đây rồi.

Gãi gãi đầu, nàng cười gượng mấy tiếng, nhất thời không nói được gì.

Nhìn đến bộ dạng của nàng, Tiểu Băng Quân lấy lại tinh thần, cũng không lại làm khó nàng, cúi đầu xuống cẩn thận cất kỹ giấy viết thư.

Kha Thất đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, nhịn không được nói: “Chúng ta hiện tại liền đuổi theo hắn, tuyết rơi đã nhiều ngày, hắn lại hành động không tiện, tất nhiên đi không xa.”

Tiểu Băng Quân cúi thấp đầu lắc lắc, ngay tại lúc Kha Thất cho rằng nàng khóc, nàng lại ngẩng đầu tươi cười sáng lạn.

“Tự ta đi.”

Kha Thất ngạc nhiên, liền nghe nàng nói tiếp: “Ngươi không thể vẫn cùng ta. Nếu ta ngay cả một mình đi tìm người cũng không làm được, như thế trước kia nói những lời muốn vĩnh viễn ở cùng người cũng bất quá là nói hão đi.”

“Nhưng mà…” Người căn bản không có năng lực bảo hộ chính mình. Kha Thất muốn phản bác, lại nhìn thấy trong nụ cười mỹ lệ kia bao hàm sự quật cường thì dừng lại.

“Ta biết.” Tiểu Băng Quân mím môi yếu ớt cười, con ngươi đen lấp lánh lóe lên ngạo khí của riêng nàng, “Không phải tất cả mọi người đều có võ công, nhưng bọn họ vẫn sống rất tốt, vẫn đi khắp trời Nam biển Bắc.” Nói đến đây, nàng trầm mặc một phen, lại bổ sung một câu, “Yên tâm, ta sẽ khoẻ mạnh.”

Trong nháy mắt đó, Kha Thất giống như nhìn thấy một dây hoa tầm gửi yếu đuối leo lên cây đại thụ biến thành một gốc cỏ nhỏ vừa nảy mầm, mặc dù vẫn có chút nhút nhát, cũng đã làm cho người ta cảm thấy nó ẩn chứa sức sống mãnh liệt cùng với khả năng dẻo dai.

“Nơi này của ta có vài món đồ, người cầm đi.” Nàng không ngăn trở nữa, mà từ trên người lấy ra mấy cái ống trúc nhét vào trong lòng Tiểu Băng Quân, nhìn thấy nàng co rúm một phen, vội nói: “Đừng sợ, đều là chút bột phấn. Không chết người được, bất quá cũng không cần giải dược, qua một thời gian thì tốt rồi.”

Nếu không phải bản thân sợ trùng xà vật, Tiểu Băng Quân liền cũng không chối từ, đều đã thu nhận, dù sao người nào cũng không thể bảo chứng sẽ không gặp người có mưu đồ khác, mà lần này bên người nàng không ai có tài cán vì nàng xuất đầu.

Chuyện trước mắt, nàng muốn nhanh chóng ra đi. Kha Thất vốn đang nghĩ chỉ cho nàng một chút kinh nghiệm tìm người cùng với cách phòng tránh hoạ, nghĩ nghĩ cuối cùng từ bỏ, chỉ là chuẩn bị một chút lương khô ngân lượng cùng vật dụng cần thiết, hỏi rõ phương hướng khách thương rời đi, sau đó cùng nàng làm bạn rời khỏi hộ gia đình kia.

Tiểu Băng Quân cũng không để cho Kha Thất đưa quá xa, trước lúc rời thôn, liền tách nàng ra. Nàng đương nhiên không biết Kha Thất cũng không rời đi, mà là vẫn núp ở một chỗ bí mật gần đó đi theo nàng, mãi đến khi xác định nàng thật sự an toàn không ngại xong mới lặng lẽ mà đi.

————————–

Chủ nhà nói những khách thương này có xe ngựa, ước chừng đi tới thị trấn cách thôn hoang vắng trăm dặm. Từ thôn hoang vắng đến thị trấn có đường, mặc dù không tính bằng phẳng, nhưng miễn cưỡng có thể đi xe ngựa. Mà đối với Tiểu Băng Quân mà nói, quan trọng nhất là không đi lạc đường.

Trên đường phủ một tầng tuyết đọng thật dày, mấy ngày đổ tuyết lớn liên tục, sớm xóa hết dấu vết của người đi trước. Tiểu Băng Quân bước cao bước thấp đi theo con đường mòn khó thấy được, không khí rét lạnh tràn vào trong phổi, đông lạnh lồng ngực đến đau đớn. Đập vào mắt có thể thấy được đều là một mảnh tuyết trắng, thỉnh thoảng có thể thấy được những mỏm núi đen lộ ra cùng với thân cây trụi lủi, cũng có một hai con chim sẻ nhảy ở trên mặt tuyết, trở thành vật sống duy nhất có thể nhìn thấy trên trời đất ngoại trừ nàng.

Tiểu Băng Quân không phải lần đầu tiên dựa vào hai chân đi đường xa, lần trước cùng người thôn Vệ gia rời núi, đi theo mấy thợ săn thân thủ thoăn thoắt trèo đèo lội suối, lúc ấy thật sự cật lực, lại vẫn mài phá hai chân, cuối cùng kiên trì đi tiếp. Khi đó cách mấy tháng lại đi, mặc dù một mình một người, cũng không phải sợ hãi đến thế.

Nơi xa trăm dặm, với tốc độ của nàng, ước chừng sẽ đi mất hai ba ngày. Trong lòng nàng đánh giá tính toán, sau đó vừa đi vừa bắt đầu kế hoạch nghỉ trọ buổi tối.

Nếu gặp được hộ gia đình thì còn tốt, có thể xin ở nhờ. Nếu không có, cái kia có thể ở trong đất hoang nghỉ ngơi một đêm. Thời tiết như vậy….

Nàng gãi gãi đầu, sau đó rõ ràng tỉnh ngộ đây là thói quen của Kha Thất, không khỏi mỉm cười.

Vì để không gây chú ý với mọi người, Kha Thất đã đem chiếc áo khoác da chồn nàng mặc ở Sở gia đổi với chủ nhà áo bông quần bông, cùng với hai đôi hài vải bằng bông mới, mặc dù mặc lên người nhìn mập mạp khó coi, nhưng dễ dàng đi lại.

Bởi vì dùng hết tinh lực ứng phó với nguy hiểm không cách nào biết trước trên đường cùng với chuyện nghỉ đêm, thời gian nghĩ tới Thiên Mạch đã ít đi rất nhiều, cho dù là nhớ tới, cũng không có khổ sở vì bị bỏ lại, chỉ còn lại tưởng niệm cùng chờ mong vô cùng.

Biết chính mình đi chậm, số lần Tiểu Băng Quân nghỉ ngơi cũng không nhiều, chỉ vào lúc thật sự không bước nổi nữa mới nghỉ một chút, bám chặt vào khối tuyết dưới đáy giày để tránh bị ngã.

Nhưng mà bất luận nàng liều mạng đi như thế nào, đều nhìn không thấy một dấu chân, cái loại cảm giác một mình một người đưa thân vào nơi trời băng đất tuyết khiến cho nàng cơ hồ cảm thấy bản thân bị trời cao vứt bỏ rồi.

Quá ngọ, trời bắt đầu đổ tuyết. Trong lòng nàng không khỏi kêu hỏng bét, bắt đầu vừa đi vừa tìm kiếm nơi có thể dung thân.

Tuyết càng lúc càng lớn, dần dần sương mù che mờ tầm mắt, nàng thật không dám tiếp tục đi, lo lắng bị lạc phương hướng. Nhưng nếu không đi, đứng ngốc tại chỗ cũng chỉ có một con đường chết. Bất đắc dĩ, chỉ có thể cắn răng tiếp tục đi về phía trước, trong lòng cầu nguyện tuyết sớm dừng lại.

Mà Kha Thất im hơi lặng tiếng đi sau lưng nàng nhìn thấy bóng dáng lúc ẩn lúc hiện nhưng không có dừng lại của nàng, không khỏi có chút sốt ruột, vội vàng đến gần chút, để ngừa nàng giẫm lên hố sâu phía dưới tuyết.

Nào biết ghét của nào trời trao của nấy, ngay tại lúc nàng nghĩ nên như thế nào dụ Tiểu Băng Quân tới một nơi an toàn phòng tránh tuyết khi đó, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng ‘ui’, bóng dáng mặc áo bông mập mạp kia lập tức lùn đi một đoạn. Nàng chấn động, nhịn không được muốn phi thân đến phía trước, lại đột nhiên nhớ tới tình cảnh lúc trước bảy tuổi bản thân bị Thiên Mạch ném vào tùng lâm dã thú thường lui tới, độc trùng dầy đặc, vội vàng nhịn xuống sự kích động kia.

Sau đó liền nhìn thấy cái bóng dáng kia nhúc nha nhúc nhích, cuối cùng khôi phục lại độ cao ban đầu, xem ra không có gì trở ngại. Trong lòng nàng chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên cảm thấy gia phải đưa quyết định như vậy, cũng nhất định không dễ dàng, có thể thấy được bây giờ thật sự tức giận…. ước chừng lại vẫn bị kinh sợ.

Nói ra, nếu như rơi vào hiểm cảnh không nghĩ muốn liên luỵ người ngoài liền tự sát, vậy thì nàng sớm không biết đã chết bao nhiêu lần rồi. Bởi vậy ngày ấy lúc Tiểu Băng Quân liều lĩnh dưới vết đao nhảy xuống nước, trái tim nàng cơ hồ ngừng đập, cùng sau khi tỉnh lại cũng là có chút tức giận, dù sao theo ý nàng, sự tình còn chưa có hỏng bét đến mức như vậy.

Bất luận dưới tình huống gì, cho dù là ở vào trong tuyệt cảnh nhìn không thấy một tia hy vọng, cũng không thể xem thường bỏ cuộc. Bởi vì ngươi vĩnh viễn cũng không cách nào biết trước ngay sau một khắc, sự tình sẽ có chuyển cơ gì. Đây là gia đã dạy các nàng.

Chính là bởi vì vậy, vài năm trước lão đại vì cứu nam nhân của nàng, lấy mệnh đổi mệnh, thiếu chút nữa cứu không được. Thời điểm kia nàng vừa lúc có mặt, tận mắt thấy lão đại sau khi khỏi hẳn bị gia giáo huấn thê thảm như thế nào.

“Hắn không phải đồ ngốc.” Hắn nói. “Hắn so với ngươi sẽ thống khổ gấp mười gấp trăm lần.”

Cho nên, bây giờ cách làm của a tỷ chọc giận hắn, thật sự là trong dự kiến. Sờ sờ cái mũi, Kha Thất dựa lưng vào một cây già, nhìn bóng dáng cách đó không xa ngồi xuống đổi giày, trong mắt hiện lên ý cười hứng thú.

Mà có thể để cho gia hiển lộ cảm xúc, a tỷ kỳ thật cũng không đơn giản nha.

—————————-

Tiểu Băng Quân hụt chân, cả người rơi thẳng xuống dưới, không chờ nàng phản ứng kịp, thế rơi đã ngừng, nhưng rét lạnh thấu xương lại lập tức bao quanh hai chân nàng.

Hoá ra dưới tầng tuyết trắng là một hồ nước, bởi vì mấy ngày đổ tuyết liên tục, bị che ở bên dưới, vậy mà chỉ kết một tầng băng mỏng. May mà không tính là sâu, nếu không Kha Thất muốn không ra mặt cũng không được.

Rất không dễ dàng từ trong hố đứng lên, vừa tiếp xúc với không khí rét lạnh, vớ giày cùng với quần bông dính nước lập tức đông lạnh, vừa lạnh lại vừa cứng, dưới đầu gối đông lạnh tới tê tê. Chỉ đi tới hai bước, Tiểu Băng Quân đã có chút chịu không nổi. Đành phải ngồi xuống ngay tại chỗ, từ trong bao quần áo lấy ra một đôi vải hài bông khác, sau đó cởi cả giày và quần vải bị đông cứng lại, lại không gỡ được tất đã sớm dính vào da, liền cứ như vậy đi giày khô vào. Nghĩ ngợi, cầm chiếc giày đã thay lên trên tay.

Không dám tiếp tục đi đường, bốn mắt nàng nhìn quanh, chú ý tới bốn phía đều là tảng đá thấp bé lởm chởm cùng với bụi gai bụi cây trong đất tuyết, cũng có vài cây rụng sạch lá. Trầm ngâm trong khoảnh khắc, kéo hai chân đã không còn tri giác đi về phía nhiều núi đá, hy vọng có thể tìm được một nơi có thể tránh gió tuyết. Nhưng mà đi chưa được mấy bước, lại bị vấp ngã, ngã úp sấp trên mặt tuyết, giày trong tay bay ra ngoài.

May mà tuyết dày, thêm nữa ăn mặc không ít, cũng không đau như thế, lúc đứng lên liếc mắt một cái liền nhìn thấy dưới tảng đá to cách đó vài bước có một cái động đen tuyền, bị băng rũ xuống cùng với cỏ khô phủ tuyết trắng che lại, đứng căn bản nhìn không tới.

Không ôm ấp hy vọng quá lớn, nhưng mà nàng vẫn nhặt hài lên đi tới, phủi tuyết đọng cỏ hoang nhìn thoáng qua, phát hiện bên trong mặc dù không đủ cao, nhưng coi như rộng mở, hoàn toàn có thể chứa được bốn năm người, chính yếu là đầy đủ khô ráo.

Không tiếp tục nghĩ nhiều, đưa tay bẻ băng nhũ treo trên tảng đá, khom lưng chui vào, trút được gánh nợ, lại bò trở ra. Nàng mặc dù không thông thế sự, nhưng cũng biết cứ như vậy ở trong động một đêm, ngày mai nhất định đông chết, huống chi lúc trước vẫn ở cùng nhóm thợ săn trong thôn Vệ gia ở nơi hoang dã trong mấy ngày, trong lúc mắt thấy tai nghe ít nhiều vẫn học được một ít đạo lý sinh tồn.

Trở ra động, chưa đi được mấy bước, lại bị vấp ngã, cùng một thời gian trong tai truyền đến tiếng ‘rắc rắc’ vỡ vụn. Bởi vì chỗ đứng hiện tại cao nên liền lăn thẳng xuống hai vòng mới dừng lại, rơi tới mặt xám mày tro, thiếu chút nữa lại lọt vào trong hố nước, không biết nên là may mắn hay là ảo não, đơn giản quay đầu nhìn lại là thứ gì đó.

Lại mới phát hiện thực ra là một gốc cây khô, bởi vì lúc trước bị tuyết che phủ cho nên không chú ý tới, bị nàng vấp qua vấp lại hai lần, tuyết trên mặt đã rớt ra, lộ ra thân cây màu nâu đen. Đại khái là đã mục nát, bên trong đã trống rỗng, chỉ còn lại một xác cây mỏng nhạt bên ngoài, lần va chạm sau của nàng làm cho khúc giữa bị vỡ vụn ra, lộ ra tâm gỗ trống rỗng.

Tiểu Băng Quân còn đang rầu rĩ đi đâu tìm củi gỗ có thể đốt, thấy thế không khỏi ai nha một tiếng hoan hô, vội vàng gom xác vỏ gỗ khô lại, ôm trở về hang. Sau đó lại trở ra muốn kéo thân cây còn lại về, chỉ là phần còn lại của thân cây kia vẫn bị tuyết chôn vùi, mặc dù mục nát nhưng dù sao cũng là đại thụ, với chút khí lực của nàng căn bản không thể lay động.

Giằng co hồi lâu, sau cùng chỉ là dùng chuỷ thủ Kha Thất đưa cho nàng cắt mấy cái vỏ cây nhỏ, người cũng đã mệt đến mức thở hồng hộc, không thể không từ bỏ. Nhưng điều này cũng nhắc nhở nàng, có lẽ có thể ở dưới tuyết tìm kiếm một ít nhánh cây khô.

Không dám lãng phí thời gian trên cây đại thụ kia, nàng bắt đầu lấy tay cào tuyết gần đó, ở phía dưới tìm kiếm vật có thể đốt. Tuyết dày đặc trên đất, rơi xuống tóc cùng vai nàng một tầng thật dày, bị chấn động rớt xuống lại phủ lên, mà lạnh đến không còn tri giác, nàng vẫn đang cắn răng mãi cho đến khi thu thập đầy đủ củi cùng với cỏ khô đốt cho một đêm.

Củi khô dưới tuyết bị đóng băng, nhưng lại vẫn khô ráo, nàng dùng vật khô ráo đánh lửa trước hết, đặt những thứ làm ấm dự phòng để qua bên cạnh.

Tại lúc ngọn lửa bùng cháy, Tiểu Băng Quân rốt cục nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới cảm giác được toàn thân lạnh đến phát đau, nhất là tay với chân.

Đặt đôi hài đóng băng cạnh đống lửa, lại cởi hài trên chân đặt cùng một chỗ để hong khô, nàng lui về sau, rời xa ngọn lửa một chút, lúc này mới nhìn lòng bàn chân bị vụn băng làm thương tổn mà nhiễm lên một tầng phấn hồng trên băng tất, nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, cũng không có biện pháp, chỉ có thể đợi băng trên tất tự tan ra.

Ước chừng đã ấm lại, tay lại vừa ngứa vừa đau, nàng chịu đựng không gãi, từ trong bọc quần áo lấy ra một cái bánh bắt đầu từ từ ăn.

Lửa ‘tách tách’ nhảy động, chỉ chốc lát sau liền sưởi ấm thạch động không tính quá lớn. Tiểu Băng Quân dựa vào thạch bích, vừa lao lực nuốt bánh mì khô cứng, vừa kiềm chế cảm giác không khoẻ trên người truyền đến. Sau khi an tâm vì đã giải quyết được việc ngủ đêm lúc đầu, tiếp theo chính là cô tịch không cách nào nói rõ.

Loại cảm giác này không phải chưa từng có, sau khi Luyến Nhi gả cho quốc vương nước Ma Lan, mỗi đêm nàng tỉnh lại đối mặt là cảm giác đáng sợ này, giống như chỉ còn lại có một mình mình giữa thiên địa. Trong mười năm ở điện Hắc Vũ, mặc dù mỗi ngày cười nói xinh đẹp, lại luôn luôn giống người ngoài cuộc tịch liêu cùng mờ mịt.

Lúc này hồi tưởng lại, nàng mới rõ ràng tỉnh ngộ bản thân cùng Thiên Mạch trong lúc đó, kỳ thật không phải nàng bồi hắn mà là hắn cùng nàng. Cố ý muốn đi theo này nọ là vì thuỷ chung tin tưởng vững chắc chỉ cần người kia nguyện ý, hắn sẽ vĩnh viễn ở nơi đó, giống núi to không cách nào lay được. Mặc dù là hiện tại sau khi bị hắn bỏ lại, ý nghĩ này của nàng cũng không có chút mảy may thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.