Huyễn Thần Cướp Thiên Tịch

Chương 20: Chương 20: Chương 19




Miễn cưỡng lấp đầy bao tử, lại bóc một cục tuyết ngậm uống vài ngụm, cả người mới dần dần tỉnh lại.

Chiếc tất trên chân rốt cuộc tan ra, nàng thật cẩn thận cởi bỏ, dùng khăn tay lau sạch sẽ máu loãng trong lòng bàn chân, thay đổi tất sạch sẽ mới mang hài vải bông vào. Ấm áp truyền vào, gan bàn chân liền cảm giác được đau đớn giống như bị lửa thiêu, làm cho người ta cơ hồ hoài nghi ngày mai còn có thể đi được nữa hay không.

Một khắc kia, Tiểu Băng Quân đột nhiên nhớ tới vẻ mặt chuyên chú lúc trước khi Thiên Mạch rịt thuốc băng bó chân cho nàng, mà lúc này cũng chỉ có một người một mình, trong lòng không khỏi vừa ấm áp vừa chua xót, ánh mắt liền có chút mơ hồ.

Nếu như hắn biết mình như vậy, có thể hay không… có thể có một chút… hay không

Về sau cẩn thận một chút, nếu như lại tiếp tục để mình bị thương, nơi này của ta không cần nàng hầu hạ nữa rồi.

Nàng vốn đang ảo tưởng hắn có thể sẽ có chút đau lòng, trong đầu lại lập tức hiện lên lời nói ngày đó khi mình không cẩn thận bưng trà bị phỏng, trong lòng cả kinh, theo bản năng cuộn chân giấu dưới mông, thầm nghĩ tuyệt đối không thể cho hắn biết. Đồng thời, loáng thoáng giống như có phần nắm bắt được nguyên nhân lần này hắn bỏ lại chính mình, chỉ là vẫn không thể chắc chắn được.

Giơ mu bàn tay lên dụi dụi mắt, xoa đi chua xót bên trong, sau đó lật bàn tay vẫn luôn đau đớn lại nhìn nhìn. Lúc này mới chú ý tới hai tay không chỉ bị lạnh cóng tới sưng đỏ, trong lòng bàn tay non mềm còn bị rất nhiều vụn gỗ đâm, trách không được khẽ đụng đã đau, tất nhiên là bị đâm trúng lúc bắt đầu di chuyển lục tìm củi gỗ khi đó.

Da đầu run lên, nàng liền để ở trước lửa dùng móng tay gảy ra những vụn gỗ có thể rút ra, còn lại liền dùng châm mảnh lấy ra. Lúc đau đến mức không biết làm cách nào liền bắt mình nghĩ tới bộ dáng xa lạ tức giận của Thiên khi đó.

Hắn nói nàng không biết đau tiếc tính mạng chính mình, ta làm sao thay nàng yêu quý nó. Hắn nói cút thật xa. Hắn phất tay đập bể ngọn đèn lên tường…..

Ngoài động tuyết rơi trên mặt đất tạo ra tiếng vang, giữa đồng trống không người chung quanh có vẻ rõ ràng dị thường, gió gào rít thổi qua, giống như quỷ thần đang gào khóc.

Tiểu Băng Quân rụt thân thể vào bên trong, lấy hết tâm tình đào bới ở mặt trên, không dám nhìn ngoài động. Mãi đến khi cảm thấy được khói trong động ngày một dày đặc, hun đến người không mở mắt ra được, nàng mới rõ ràng phát hiện cửa động cơ hồ bị tuyết rơi chặn lại. Vội vàng bò qua đào tuyết lên, lộ ra một thông đạo đủ cho một người ra vào, tuyết bị đào lên chất đống ở hai bên cửa ra.

Đợi khói dày đặc trong động tiêu tán bớt, nàng mới quay vào trong. Không biết có phải là ảo giác hay không, tại lúc xoay người khi đó nhìn thấy một bóng dáng đứng ở trên mỏm núi đá, cẩn thận nhìn lại lại không thấy cái gì cả, trong lòng không khỏi sợ hãi, rụt rè.

Ánh mắt đều bị hun khói đến hoa đi. Kìm nén sợ hãi, nàng lắc đầu, tự nói với mình, nhưng mà tốc độ bò vào trong động lại càng lúc càng nhanh, giống như sau lưng có thứ gì đó đuổi theo vậy.

Nếu Kha Thất biết bởi vì chính mình nhất thời sơ suất mà dẫn tới hiểu lầm như vậy, không biết sẽ áy náy hay sẽ cười không ngừng được.

Vì phòng ngừa tuyết lớn che lại cửa động, lại thường thường nhớ tới bóng đen nhìn thấy trước đó, Tiểu Băng Quân không dám nằm ngủ, chỉ ngồi ngủ gật, thường cách một lúc liền bắt đầu thêm chút củi vào trong đống lửa, cũng đào tuyết đọng trước cửa động ra. May mà trời giá rét, dã thú ra ngoài kiếm ăn ít dần, nếu không một đêm này chỉ sợ sẽ càng thêm gian nan.

Rất không dễ dàng đợi tới lúc ánh rạng đông xuyên qua cửa động, nàng dập lửa, cất kỹ vớ giày đã hong khô, vác bao quần áo bắt đầu một ngày lộ trình mới.

Có được giáo huấn ngày trước, mặc dù thân thể đau đớn mà mỏi mệt, trong lòng lại kiên định hơn rất nhiều so với lúc đầu. Dùng khăn mềm bao lấy bàn tay bị thương, cầm một cây gỗ rắn chắc nhặt được ở trên đường, vừa thử thăm dò con đường phía trước để tránh lặp lại tình cảnh hôm qua.

Đi ước chừng gần cả canh giờ, con đường phía trước dần dần gập ghềnh hơn, bốn phía cây rừng cũng càng ngày càng dày, càng về sau cơ hồ phải dùng cả tay lẫn chân. Nếu không phải theo lời chủ nhà nơi đó sớm biết đi tới thị trấn sẽ phải trải qua một đoạn đường không dễ đi như vậy, Tiểu Băng Quân chỉ sợ sắp bắt đầu hoài nghi chính mình có phải đi nhầm hướng hay không. Nàng thật sự không cách nào tưởng tượng được xe ngựa làm sao di chuyển trên đoạn đường như vậy.

Ngay lúc sắp tới đỉnh núi, ở chỗ ngoặt, lại là một mặt vách núi đen sâu vạn trượng, mà đường đi thì sát vách hiểm trở, kéo thẳng một đường xuống dưới.

Tiểu Băng Quân dặm đáy giày tuyết trước, sau đó tận lực tựa vào vách núi thật cẩn thận đi qua, lúc đi trên đường khi đó, bỗng nhiên nhìn thấy cách vách núi đen vài bước bên cạnh có một dấu bánh xe ngắn, trong lòng không khỏi bất ngờ.

Dấu đường kia bị một khối đá lật ngược lên che lại, bởi vậy không bị tuyết xóa mất, xung quanh dấu vết cỏ khô nghiêng ngả đứt đoạn, có phần bị bẻ vụn, giống như, giống như….

Tiểu Băng Quân không tự chủ được gắt gao ôm ngực, không để cho bản thân nghĩ thêm, mở to mắt tiếp tục chạy đi, nhưng mà trong lúc bất giác đã có thêm suy nghĩ.

Rất không dễ dàng đi qua đoạn đường nguy hiểm kia, ngay tại lúc sắp bước trên đường bằng phẳng, đột nhiên nhìn thấy phía trước dưới một vách núi lõm có hai người vây quanh đống lửa nướng một con chim trĩ, mùi thịt từ xa có thể ngửi được.

Đi tới hơn một ngày rốt cục có thể nhìn thấy người, tâm tình nàng không khỏi rung lên, đi qua hỏi thăm bọn họ tin tức Thiên Mạch.

Đó là hai nam nhân tráng niên, lưng đeo kiếm, mặc áo khoác da dê thật dày, một người mặt như đồng cổ, một người có vẻ nhã nhặn hơn chút, nhưng đều là vẻ mặt phong trần. Nhìn thấy Tiểu Băng Quân, hai người đều ngẩn ra, hiển nhiên không cách nào tưởng tượng được một cô nương yểu điệu không hề có võ công cũng dám một thân một mình hành tẩu tại nơi sơn dã vào lúc này.

Nghe được nàng hỏi, trong ánh mắt hai người lộ ra dị sắc, theo bản năng nhìn về hướng vách núi đen.

Ngực Tiểu Băng Quân căng thẳng.

“Hai người…. hai người có thể nghĩ cho kỹ, hai chân hắn không tiện, tóc rất dài, bộ dáng… bộ dáng…” Trước khi bọn họ mở miệng, nàng không khỏi lại nhấn mạnh.

“Bộ dáng giống như thần tiên.” Người mặt đồng cổ kia tiếp lời, lắc lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận. “Bộ dáng vị công tử kia thật sự chói mắt, chỉ cần liếc mắt một cái sẽ không quên.”

Tiểu Băng Quân cắn cắn môi, sắc mặt hơi có chút trắng bệch, lại vẫn ôm một tia hy vọng hỏi: “Hắn đi qua đây bao lâu rồi? Có nói là muốn đi đâu không?”

Vị có khuôn mặt nhã nhặn kia có vẻ cẩn thận, nhìn thấy tay nàng nắm gậy gộc hơi hơi run rẩy, vội nháy mắt với đồng bạn, để cho hắn đừng nói chân tướng gặp chuyện không may, chính mình lại cướp lời mở miệng trước đổi đề tài.

“Không biết cô nương cùng vị công tử kia có quan hệ gì?”

“Ta là thê tử của hắn.” Tiểu Băng Quân có chút mất tập trung đáp lời, ánh mắt lại vẫn gắt gao nhìn chằm chằm đại hán mặt đồng cổ, chờ hắn trả lời.

Mặt đồng cổ bị nhìn liền tránh mắt đi, có chút không đành lòng chỉ chỉ vách núi đen phía dưới, “Ngã xuống rồi.” Ngừng một chút lại bổ sung thêm, “Cả chiếc xe ngựa đều rơi xuống, bên trong còn có vài người khác cùng một chút hàng hoá. Huynh đệ chúng ta ở chỗ này chờ người đi thị trấn tìm kiếm vài người lão luyện tới vớt…..” Vớt cái gì, không nói đã rõ.

Thân thể Tiểu Băng Quân nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa ngã quỵ.

“Không… không thể nào…” Nàng thì thầm, ngay tại nam tử có vẻ mặt nhã nhặn kia đang suy nghĩ có nên đứng dậy đỡ nàng, nàng đột nhiên xoay người chạy ra phía ngoài, lao xuống dưới chân núi như một kẻ điên.

Hai người trở tay không kịp, đều có chút há hốc mồm.

“Không phải bảo huynh đừng nói sao?” Người có vẻ mặt nhã nhặn nhịn không được trách cứ đồng bạn lanh mồm lanh miệng.

“Chẳng lẽ muốn một cô nương mang bộ dáng thiên tiên như nàng đi khắp nơi tìm một người đã không tồn tại sao? Kia không phải là hại người ư?” Mặt đồng cổ tức giận đáp lời.

Người mang vẻ mặt nhã nhặn không đáp lại, chỉ có thể lo lắng nhìn phương hướng Tiểu Băng Quân rời đi, do dự một chút, vẫn không có đuổi theo.

Tại lúc Tiểu Băng Quân chạy xuống núi, Kha Thất ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó nghe được bọn họ nói chuyện không tiếp tục đuổi theo, mà từ trong lòng lấy ra hai cái găng tay tơ vàng mặt tay thô ráp đầu ngón tay có khảm sắt nhọn đeo vào, rồi sau đó vươn người nhảy xuống vách núi đen.

Trong lòng nàng, trên đời này không có ai quan trọng hơn so với Thiên Mạch. Nàng tuyệt không tin hắn dễ dàng chết như vậy, nàng muốn dò xét tra rõ ràng.

Vách núi mặc dù dốc đứng, nhưng cũng không phải là thẳng đứng như bị chém gọt, vẫn có độ dốc nhất định. Thêm nữa vài mỏm núi đá cùng cây cối nhô ra, đối với Kha Thất quen leo núi Việt Lĩnh mà nói không hề khó khăn.

Tìm gần cả canh giờ tới đáy vực, phía dưới là cánh rừng dày đặc, mọc đầy cây tùng cao lớn xanh ngắt. Có thể thấy, có vài nhánh tùng sát vách núi có dấu vết bị gãy rõ, mà dưới tàng cây của mấy nhánh đó là một cái thùng xe ngựa lật ngã.

Vòng xe ngựa bị gãy đứt, từ một chỗ cao như vậy rơi xuống, cho dù được nhánh cây cản lại, kết quả như vậy vẫn như cũ làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc. Trên thực tế, nàng sớm chuẩn bị tốt tâm lý tìm thấy mảnh vụn của xe ngựa.

Bên trong xe ngựa không có thi thể, tìm lần trong phạm vi cho phép, ngoại trừ rải rác vài vết máu cùng dấu chân cùng với cái đầu ngựa rơi nát nhừ, không tìm thấy những vật khác. Đây là bởi vì có cây tùng che, mới không để cho tuyết vùi lấp dấu vết.

Kha Thất thấy thế, trong lòng ước chừng có vài phần hiểu rõ, lúc này mới nhớ tới từ lúc nghe được Thiên Mạch gặp chuyện không may sau liền quên mất Tiểu Băng Quân, không khỏi thầm kêu hỏng bét, cũng không tiếp tục đuổi theo dấu tích của những người bị rơi xuống dốc núi còn sót lại, khẩn trương vươn người quay lại đường cũ.

Nhưng mà trên núi không bằng dưới dốc núi, tuyết bay tán loạn rất nhanh liền che mất dấu vết của người, chỉ có thể dựa vào việc xem xét kỹ lưỡng mấy bụi cây cùng với hòn đá nhỏ để truy tung tích, đến lúc này liền mất rất nhiều thời gian, trong khoảng thời gian ngắn lại không cách nào đuổi theo.

————————

Chợt nghe đến tin dữ, trong đầu Tiểu Băng Quân hỗn loạn, không cách nào nghĩ được gì, duy nhất biết chính là cho dù sống hay chết, chính mình phải tìm được hắn. May mắn nàng vẫn còn một chút thanh tỉnh, không giống Kha Thất trực tiếp nhảy từ trên vách núi đen xuống, mà là té chạy tới chân núi, sau đó vội đến mức không chọn đường mà muốn xuống ngay sườn núi. Nhưng mà nơi đây dãy núi lên xuống trùng điệp không phải đứng lẻ loi một mình, thêm nữa cỏ cây mọc thành bụi, nàng đi vào rừng không bao lâu sau liền bị lạc phương hướng.

Bất luận đi như thế nào, cảnh vật trước mắt đều không khác nhau lắm. Cây tùng, giống như vĩnh viễn cũng không có tận cùng…

Vòng tới vòng lui thật lâu sau, Tiểu Băng Quân rốt cục từ trong sự hoảng loạn khi nghe tin tức Thiên Mạch rơi xuống dốc núi mà bình tĩnh lại, chịu đựng bàng hoàng khắp lòng dừng lại suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lấy ra chuỷ thủ khắc một dấu mũi tên ở cây tùng bên cạnh. Vừa đi vừa lưu ký hiệu, lúc sau cho dù bốn phía cảnh vật vẫn giống như cũ, nhưng không nhìn thấy dấu mũi tên, biểu hiện nàng không quay về lối cũ. Mặc dù như vậy, mãi cho đến khi trời tối đen, nàng vẫn không tìm được phía dưới vách núi đen.

Lúc rừng rậm rơi vào một mảng tối đen, cho dù không nguyện ý, Tiểu Băng Quân cũng không thể không dừng lại. Ở tại chỗ đào tuyết lên, đào ra một mảnh đất trống sạch sẽ, lại đào tuyết tìm gốc tùng lá tùng, nàng vốn muốn nhóm lửa. Nhưng mà mồi lửa thổi hai lần vẫn không cháy, bi thương vẫn đang đè nén đột nhiên ập tới, trong lòng nàng đau thương vô cùng, mồi lửa rơi ở một bên, người lại run rẩy cuộn mình trên đất, vô lực dựa vào thân cây thô ráp bên cạnh.

Hắn mất, nàng phải làm sao bây giờ? Cho tới giờ khắc này, trong bóng đêm rét lạnh tại đây, nàng rốt cục không cách nào trốn tránh vấn đề này nữa.

Hạ Nhi, phải vĩnh viễn tiếp tục cười. Trong tai đột nhiên vang lên lời hắn nói, một lần kia dưới nước Thương Minh cung, lúc hắn để cho nàng một mình chạy trốn đã nói như vậy.

Chỉ cần không khóc, sẽ không có phân ly. Thời điểm đó nàng kiên định tin tưởng như vậy, cho nên cùng hắn còn có Khố Kỳ Nhi rốt cục tìm ra được đường sống.

Bây giờ… bây giờ hắn bỏ lại nàng cùng Tiểu Thất rời đi, nàng mặc dù rơi lệ, nhưng đây không tính, kia không tính, đó là bởi vì nàng bị ngã đau thôi. Cho nên, chỉ cần nàng không khóc, chỉ cần nàng cười, nàng liền còn có thể nhìn thấy hắn khoẻ mạnh ở nơi đó chờ nàng.

Chủ tử…. Ngón tay thâm sâu cắm vào trong bùn đất bên cạnh, Tiểu Băng Quân cắn môi dưới, nuốt tiếng nức nở vào trong, ngay cả mùi máu tươi tràn ngập trong miệng cũng không phát giác.

Liền trong một khắc kia, nàng rốt cục hiểu rõ vì sao Thiên Mạch nói nàng đã lựa chọn rời đi.

Hắn nếu như đối nàng hữu tình thì khi hắn trơ mắt nhìn chính mình ở trước mặt hắn mất đi tính mạng, nỗi đau đớn như khoét tim gan nàng hôm nay đã cảm nhận được sẽ gấp trăm ngàn lần. Chính mình nói vẫn luôn muốn cùng hắn, mà lại bởi vì sợ liên luỵ hắn mà dễ dàng buông tay, vậy về sau cũng có thể vì những nguyên nhân khác bỏ quên hắn mà đi. Nàng chỉ biết chính mình không thẹn không ray rứt, lại thường không nghĩ cho hắn. Khó trách hắn thà để Kha Thất đùn đẩy, cũng không muốn gặp lại nàng.

Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng này lại vừa hối hận vừa đau, cơ hồ không thở nổi. Nhưng mà, mặc dù là như vậy, nàng cũng không để cho bản thân rơi xuống một giọt lệ. Chỉ vì trong lòng nàng thuỷ chung có một tia hy vọng mỏng manh như thế, một đời này nàng không cần rơi lệ.

Trong lúc tinh thần nàng hoảng sợ, trong mũi mơ hồ ngửi được một cỗ mùi xạ hương quen thuộc, ngực không khỏi chấn động, thân thể không khỏi chậm rãi ngồi thẳng dậy, miễn cưỡng tập trung tinh thần muốn cẩn thận cảm nhận xem có phải là ảo giác của chính mình hay không.

Một tiếng cành cây khô bị đứt gãy vang lên, thanh âm kia cực nhỏ, ước chừng là bởi vì ở khá xa, nếu không phải nàng vừa lúc tập trung chú ý, chỉ sợ sẽ bỏ sót.

Không cách nào nghĩ nhiều nữa, tay nàng giống như có ý thức của nó vội vàng mà bối rối mò mẫn cây mồi lửa bị rơi trên đất, cũng không dễ dàng tìm được, cũng nhóm lửa cho đống củi đã đắp ở mặt trên, bốn phía lại một mảnh yên tĩnh làm cho người ta cơ hồ hoài nghi kỳ thật là tiếng gió thổi đứt nhánh cây.

Ngọn lửa liếm láp cỏ tranh, rất nhanh cành tùng trên đất cũng nhuốm lửa. Ánh lửa sáng ngời xuyên thủng rừng tùng giống như mãi mãi tồn tại ám tịch trong đó, vây tròn lấy nơi đất trống Tiểu Băng Quan đang ở, bên ngoài ánh lửa vẫn là bóng tối không ngừng.

Tiểu Băng Quân mờ mịt nhìn chung quanh, muốn tìm kiếm ra nơi phát ra thanh âm đó.

Nhưng mà, không có gì cả. Chỉ trừ bỏ….

Nàng đột nhiên đứng lên, cực lực xuyên qua cơn gió lạnh lướt thân mà bắt giữ lấy mùi xạ hương nhàn nhạt kia.

Không sai. Chính là hương vị này, còn có mùi máu tươi như có như không.

Xác định không phải bản thân gặp ảo giác, nàng rốt cuộc ngồi không yên, ngồi chồm hổm rút một nhánh cây tùng bén lửa, lại nhóm thêm hai gốc nữa, sau đó gộp chung lại bắt đầu tìm kiếm.

Cành tùng cháy tạo ra mùi nhựa dày đặc, lập tức liền chôn vùi hương khí vốn không rõ ràng. Tiểu Băng Quân có mấy lần muốn ném xuống nhưng vẫn nhịn xuống cách làm không sáng suốt này.

Dạo qua một vòng quanh đống lửa, ngay tại lúc nàng quyết định đơn giản tìm lần lượt bốn phía, đột nhiên lại ngửi thấy cỗ xạ hương bị mùi tùng cháy che dấu kia, tinh thần không khỏi rung lên, liền tìm theo bên kia.

Đi tới phương hướng kia, hương vị càng nồng liệt. Điều này để cho nàng biết bản thân đã tìm đúng hướng.

Ước chừng đi được một nén hương, một gốc cây già mấy người mới ôm hết ngã chặn đường. Tiểu Băng Quân đang muốn đi vòng qua, cành tùng trong tay đã tắt ngúm một cây, sau đó lại một cây, chỉ còn sót lại một gốc cây thô ráp mặt trên còn lách tách ngọn lửa đang muốn tắt, không cách nào chiếu sáng được.

Quay đầu, đã nhìn không thấy đống lửa khi đó, hơn nữa cho dù thấy được, nàng cũng không tính toán cứ như vậy quay về.

Lấy ra mồi lửa ở trên người, thổi cháy, ngay tại lúc Tiểu Băng Quân chuẩn bị đi sang bên cạnh chỗ rễ cây, khoé mắt đột nhiên liếc thấy dưới rễ cây hình như có một cái động.

Chần chờ xong, nàng khom lưng đi xuống, thật cẩn thận dùng mồi lửa chiếu rọi bên trong.

Ánh lửa cùng bóng tối lần lượt thay đổi, mơ hồ tựa như có một cái gì khổng lồ nằm úp sấp ở bên trong.

Nén xuống sợ hãi và khẩn trương trong lòng, Tiểu Băng Quân trầm ngâm nhìn lại, không ngờ lại chạm phải một con ngươi tối đen thâm thúy, cảm giác quen thuộc kia khiến cho lòng nàng co rút, nhưng mà chờ nàng thấy rõ chủ nhân cặp mắt kia, cả kinh khiến cho mồi lửa trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Đó là một con sói!

Một con sói khổng lồ màu đen!

Cùng lúc thấy rõ vật kia, Tiểu Băng Quân không tự giác rút lui vài bước, bản năng cầu sinh khiến cho nàng quay người co cẳng chạy.

Chạy trốn trong gió lớn, mồi lửa rơi trên đất tắt ngúm, trước mắt nàng một mảng bóng tối, hai chân cũng không dám dừng lại. Tâm thần không yên, thêm nữa không cách nào nhìn thấy, chạy không tới hai bước liền vấp phải cây đại thụ, ước chừng là thế chạy quá mạnh, trực tiếp làm nàng té ngã mấy bước rồi ngồi bịch xuống đất.

Cú va chạm này thật khiến người tỉnh táo lại, cũng làm người ta nhớ lại những hồi ức trước đây không dám nghĩ tới. Nàng lại nghĩ tới Thiên Mạch, trong lòng buồn bã.

Một chút hi vọng ôm lấy trước đây giờ đã vỡ tan, hương vị kia hẳn là trên người con sói trong gốc cây phát ra, mà không phải người nàng mong chờ kia.

Sở dĩ khẳng định như vậy là vì trí nhớ của nàng khắc sâu đối với con sói này. Mặc dù chỉ gặp qua một lần, nhưng một lần này đã khiến cho nàng nhiều năm luôn bị ám ảnh.

Một năm nọ, nàng mới vào điện Hắc Vũ, chủ tử nói để cho nàng dựa vào bản lĩnh. Vì thế nàng một mình một người vượt qua xà động, qua hoang mạc. Ngay lúc giữa hoang mạc kia, nàng gặp con sói đen khổng lồ bị đống đá đè lên. Trên người con sói cũng tản ra mùi xạ hương giống chủ tử, chỉ là nồng liệt hơn một chút. Nàng nghĩ muốn cứu nó, nó lại cắn nàng. Mặc dù sau này nàng cũng không có phát hiện ra vết cắn trên cổ, nhưng một màn kia lại đủ để cho nàng cả đời khó quên.

Con sói trong hốc cây cùng con sói kia đều có hình thể vĩ đại, bộ lông vừa đen vừa dài, cùng với ánh mắt tương đồng. Duy nhất không giống chính là con sói dưới đống đá đã từng gầm thét uy hiếp nàng, mà con trước mắt lại không có.

Lui một bước mà nói, cho dù chúng nó không phải cùng một con sói, ít nhất cũng cùng chủng tộc, lại khác hẳn với chủng sói hoang dã phổ thông.

Trong lòng chớp loé ý niệm này, Tiểu Băng Quân ngồi tại chỗ, không tiếp tục nhúc nhích.

Suy nghĩ tới con sói đen giữa hoang mạc, cực kỳ tự nhiên lại nghĩ tới khi mới quen Thiên Mạch. Mặc dù chỉ là ít ỏi vài câu đối thoại, mặc dù ngay cả mặt mũi cũng không thấy, trong lúc nhớ lại lại thấy không còn gì tốt đẹp hơn thế.

Nếu để hắn được bình an vô sự, đó là để cho nàng cả đời cùng hắn ở chung như vậy, nàng cũng vui vẻ chấp nhận. Nàng ngẩng đầu nhìn lên vòm trời, lại chỉ nhìn thấy một mảng tối đen bị nhánh cây che khuất, ở khoảng cách không xa con sói đen trong lòng lại không một chút sợ hãi.

Mà kỳ quái chính là, nàng ngồi yên rất lâu, cả người cơ hồ đã đông cứng, con sói kia cũng không đuổi theo. Theo lý thuyết, dưới tình huống mùa đông thiếu đồ ăn, nó nhìn thấy người chắc sẽ không bỏ qua mới đúng.

Chẳng lẽ…. Tiểu Băng Quân đột nhiên nhớ tới mùi máu tươi như có như không kia, theo bản năng suy đoán.

Có lẽ bởi vì nó cùng Thiên Mạch có mùi tương đồng, có lẽ là bởi vì trong cung điện dưới nước kia bên cạnh người có bộ dáng giống như Thiên Mạch kia có một bức tượng sói lớn cơ hồ giống như con sói đen này, có lẽ chỉ là một sự kích động trong lòng, cho dù là nguyên nhân gì, tóm lại Tiểu Băng Quân nâng bàn tay lạnh cứng lên, một lần nữa thổi cây mồi lửa, sau đó bò dậy tập tễnh đi đến hướng gốc cây già cách đó không xa.

Con sói đen vẫn ở tại chỗ, nhìn thấy nàng quay lại, không khỏi ngẩng đầu, trong con ngươi bình tĩnh hiện lên một tia kinh ngạc, lại bị ánh sáng ảm đạm bốn phía che giấu.

Tiểu Băng Quân ngồi chồm hổm ở ngoài động trong chốc lát, do dự một hồi, sau cùng nhưng vẫn bò đi vào.

Nếu vào lúc này, con sói kia bổ nhào qua, nàng biết chính mình ngay cả một chút cơ hội đào thoát cũng không có.

Con sói cũng không nhúc nhích, vẫn lẳng lặng nằm úp sấp tại chỗ nhìn nàng, trong mắt không có địch ý, trong cổ họng cũng không phát xuất tiếng gầm thét đe doạ, chỉ là thân thể vốn cuộn mình thoáng duỗi thẳng.

Tiểu Băng Quân chậm rãi tiếp sát, lúc ánh lửa hoàn toàn chiếu sáng toàn thân con sói đen, nàng kinh ngạc phát hiện nó lộ ra hai vết thương lớn thậm chí dài hơn hai thước trên mé cẳng chân trái đang thò ra, đủ sâu để thấy xương, xem ra vô cùng dữ tợn. Máu tựa hồ đã ngừng, lộ ra bắp thịt trắng xanh. Mà ở dưới thân nó còn có thể thấy vết máu màu đỏ sậm, tưởng tượng tới khi vừa bị thương tất nhiên chảy không ít máu.

Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhìn đến miệng vết thương khi đó, Tiểu Băng Quân vẫn bị hù sợ, ngốc tại chỗ một hồi lâu mới tỉnh lại.

“Ngươi…” Há mồm, nàng muốn nói chút gì, nhưng lại không biết nên nói gì thì tốt với một con sói, vì thế lại yên lặng, nhìn thoáng qua cây mồi lửa sắp hết, đặt bao quần áo trên lưng xuống xoay người bò ra bên ngoài.

Ở bên ngoài gốc cây chọn ra một số cành quả cỏ tùng khô, sau đó đặt tại một chỗ cách con sói hoang và cửa động một khoảng, nhóm một đống lửa.

Toàn bộ quá trình, con sói đen cũng không có bày tỏ ý tứ phản đối gì.

Ngọn lửa chiếu sáng một gốc cây không gọi là to, Tiểu Băng Quân ngồi chồm hổm ở nơi đó yên lặng nhìn con sói đen bị thương, nhất thời lại nghĩ không ra phải làm thế nào mới tốt. Nhìn một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy chân trước của nó tựa hồ cũng có gì không ổn, góc gập lại quá mức lạ thường.

“Cái kia…” Nàng thăm dò đến gần vài bước về hướng bên kia, “Ta giúp ngươi băng bó vết thương một chút được không?” Ngoại trừ cái này, nàng không biết bản thân còn có thể làm gì. Tại nơi trời băng đất tuyết này, muốn đi đâu tìm thảo dược để chữa thương chứ? Huống chi nàng lại hoàn toàn không biết gì về thảo dược cả.

Con sói lớn lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt trong suốt mà yên lặng, giống như một cái đàm sâu thẳm, cực kỳ giống con ngươi đen nàng đã nhìn quen.

Nghĩ tới con ngươi của chủ nhân, Tiểu Băng Quân chỉ cảm thấy trong lòng một trận đau đớn, không tự chủ được cắn môi dưới. Đau đớn thức tỉnh thần chí, nàng chậm rãi nhả răng ra, lộ ra nụ cười sáng lạn.

“Ta tới nơi này là vì tìm chủ tử nhà ta.” Nàng vừa nói, vừa quay người lại lấy từ trong bọc quần áo một kiện áo mềm mại sạch sẽ, sau đó cầm bò tới sói lớn. “Bọn họ nói người rơi xuống núi, ta biết người tất nhiên còn sống….” Nói đến đây, nàng lại cười, thanh âm có chút nghẹn ngào.

Dừng chốc lát mới lại tiếp tục nói: “Đại Lang, ngươi có thể đã nhìn thấy người? Bộ dáng của người rất đẹp, là người đẹp nhất đẹp nhất khắp thiên hạ…”

Khi nói chuyện, người đã đi tới bên cạnh con sói đen. Không giống con sói gặp được 10 năm trước kia, con sói này đối với sự tiếp cận của nàng cực kỳ ôn hoà, vì thế lá gan của nàng cũng bắt đầu lớn lên.

Song khi nàng gấp áo xong muốn đặt lên đùi con sói, con sói đen lại đột nhiên quay đầu lại cắn tay áo nàng, không cho nàng đụng miệng vết thương.

Tiểu Băng Quân cả kinh, trái tim thiếu chút nữa vọt qua khỏi yết hầu, qua một lúc lâu sau thấy nó không có động tác khác mới từ từ trầm tĩnh lại.

“Ta không có ác ý…. ta chỉ là muốn băng bó vết thương cho ngươi một chút.” Nàng không dám cứng rắn kéo tay áo từ trong miệng nó ra, chỉ có thể dịu dàng giải thích, “Thời tiết quá lạnh, miệng vết thương để lộ ra bên ngoài chỉ sợ sẽ bị thương tổn do giá rét.”

Sói đen lẳng lặng nhìn nàng một hồi, sau đó buông miệng ra, lại cũng không phải đồng ý để cho nàng băng bó, mà là cong người liếm vết thương.

Bởi vì ở gần, mùi xạ hương trên người nó có vẻ đặc nồng hơn, tựa như lúc Thiên Mạch ngâm mình trong suối nước nóng phát ra khi đó. Cùng mùi máu tươi hoà cùng một chỗ khiến cho Tiểu Băng Quân không khỏi sản sinh liên tưởng không tốt.

Yết hầu nàng nghẹn ngào một phen, mới cười nói: “Không băng bó thì không băng bó, đợi sáng mai bình minh, ta đi xem có thể tìm được chút thảo dược hay không.” Khi nói chuyện, ánh mắt đảo qua chân trước của con sói đen, không khỏi chấn động.

Bàn chân trước kia quả nhiên có vấn đề, lúc con sói đen cong người liếm chân sau là dựa vào cẳng chân bên phải, mà cẳng chân bên trái lại cong đến kỳ lạ, như là… như là gãy rồi.

“Chân trước của ngươi….” Nàng lúng ta lúng túng mở miệng, không tự giác tới gần chút, muốn nhìn rõ ràng hơn một chút.

Nhận thấy được ý đồ của nàng, con sói đen quay người lại, lại khôi phục tư thế nằm úp sấp lúc đầu.

Tiểu Băng Quân ngơ ngác ngồi chồm hổm trước mặt nó, lại một lần nữa cảm thấy mình vô lực.

“Ta sờ sờ được không?” Nàng có chút do dự, một là sợ nó tấn công, sau lại nghĩ đến, nếu thật sự gãy, chính mình tựa hồ cũng không biết phải làm sao bây giờ.

Con sói đen nhìn bộ dáng nàng thật cẩn thận mà lại nóng lòng muốn thử, trong con ngươi đen lộ ra một tia bất đắc dĩ, giật giật thân thể, ngồi dậy, bộ lông rậm đen tuyền theo động tác của nó trượt xuống, ở trong ánh lửa sáng bóng động lòng người.

Một khắc lúc nó bắt đầu đứng dậy kia, Tiểu Băng Quân liền ngừng thở lo lắng đề phòng nhìn, mãi đến khi nó dừng lại.

Con sói lớn ngồi so với Tiểu Băng Quân quỳ trên mặt đất cao hơn phân nửa thân người, một nỗi áp lực cường đại cũng theo đó đến. Nàng không khỏi ưỡn thẳng lưng, lại vẫn cảm thấy được bản thân quá mức nhỏ yếu ở trước mặt nó.

Đối mặt với chân phải có chút dị dạng của nó hoàn toàn để lộ trước mặt mình, nàng thở sâu, đè xuống suy nghĩ muốn lui về sau, thong thả vươn tay, đồng thời lưu ý ánh mắt của nó. Thấy ánh mắt nó bình tĩnh ôn hoà, không có bộ dáng không vui, lúc này mới nhẹ nhàng mà đặt tay lên cái chân kia.

Cẳng chân kia nghiêng nghiêng chống đỡ, ở vị trí dưới gối có một góc bén nổi lên, cơ hồ muốn thủng da ra ngoài. Cho dù Tiểu Băng Quân đối với y thuật dốt đặc cán mai cũng biết xương kia quả thật là gãy rồi. Nghĩ đến chính mình chỉ bị té ngã xước da đã đau đến rơi nước mắt, giống nó như vậy không biết phải thế nào, nàng chỉ là ngẫm lại liền cảm thấy được trái tim bắt đầu co rút, không hiểu vì sao lại bắt đầu khổ sở.

Sợ đụng chạm nhiều một chút cũng sẽ tăng thêm thống khổ cho nó, nàng thu tay lại, mày cau chặt, nghĩ tới phải làm sao mới có thể giúp nó.

Nàng sẽ không bó xương, sẽ không giúp nó giảm bớt đau đớn, cũng không có dược trị thương…. Dược? Tiểu Băng Quân đột nhiên xoay người bò tới cạnh đống lửa. Nàng lúc này mới nhớ tới lúc Tiểu Thất chuẩn bị hành lý cho nàng, có nhét vào cho nàng một lọ thuốc. Nàng nhớ rõ Tiểu Thất nhắc với nàng, cho dù bị thương tổn gì, ăn cái này chung quy sẽ không sao, cho dù không có tác dụng, cũng sẽ không có hại. Đại để là Tiểu Thất lo lắng nàng lẫn lộn, mới cho một loại dược không cần phân biệt như vậy.

Tìm trong bao đồ một hồi lâu, bỏ qua một bên những ống trúc hại người, mới tìm được bình sứ màu xanh biếc giấu ở tận cùng bên trong. Nhưng mà lúc vặn nút lọ dược, nàng lại buồn rầu rồi. Phải ăn mấy viên đây?

Quay đầu nhìn hình thể vĩ đại của con sói đen, nàng cắn cắn môi, đem toàn bộ thuốc đổ vào trong tay khẽ đếm. Viên thuốc màu đen to cỡ đầu ngón tay út, tản ra mùi thuốc nồng đặc, tổng cộng có mười viên.

Nàng vốn tính cho con sói lớn ăn hết, nghĩ nghĩ, lại đổ vào năm viên. Ngày mai nàng phải tiếp tục tìm Thiên Mạch, lỡ như hắn cũng bị thương, một chút dược cũng không có vậy phải làm cái gì bây giờ?

“Ngoan, ăn cái này. Uống thuốc rồi thương tổn sẽ tốt thôi.” Trở lại trước mặt con sói đen, nàng mở bàn tay đưa qua, ôn nhu khuyên bảo, giống như nó có thể nghe hiểu được.

Con sói đen nhìn nàng một cái, vậy mà thực sự cúi đầu duỗi lưỡi đem viên thuốc cuốn vào trong miệng, ngay cả do dự một chút cũng không có.

Cảm giác lòng bàn tay bị lưỡi ấm nóng của nó đảo qua, tâm Tiểu Băng Quân lập tức trở nên mềm mại vô cùng, nhịn không được vươn tay sờ soạng lông mao trên lưng sói.

Nuốt dược xuống, con sói đen lại lần nữa nằm sấp xuống, cũng không có kháng cự nàng vuốt ve.

“Ngươi làm sao có thể bị thương nghiêm trọng như vậy?” Tiểu Băng Quân bởi vì nó nhu thuận mà cảm giác đau lòng tăng gấp bội, không khỏi hạ thấp trán vô cùng thân thiết dán trên đầu nó, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về đường cong tao nhã rắn chắc kia trên lưng, thì thào thấp giọng hỏi.

Trả lời nàng đương nhiên là sự im lặng vô tận.

—————————

Làm sao có thể bị thương nghiêm trọng như vậy……

Trong tiếng hít thở chậm chạp nhẹ nhàng đều đặn, con sói đen ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân kề sát mình chẳng biết từ lúc nào đã ngủ say. Trên khuôn mặt mỹ lệ không chút phòng bị nhiễm một tầng mỏi mệt trắng xanh, trên da thịt vốn dĩ oánh bạch như ngọc có nhiều vết thương, sợi tóc hỗn độn, có vẻ chật vật không chịu nổi, xem ra chịu không ít khổ cực.

Đi tới gần, nó duỗi lưỡi liếm vết thương trên đôi môi bị cắn thật sâu, sau đó là những chỗ bị trầy da khác. Mãi đến khi không nhìn ra chút dấu vết nào, nó mới giật giật thân thể, thật cẩn thận vòng quanh nữ nhân trong lòng, dùng chính bộ lông rậm ấm áp của mình che rét lạnh cho nàng.

Lúc này đống lửa sớm tắt, chỉ còn lại tro tàn lúc sáng lúc tối trong bóng đêm, lại cũng không thể sản sinh ra một tia nhiệt độ.

Dược kia đối với thương tổn của hắn không có tác dụng gì nhiều, mà trên thực tế hắn cũng không cần dược vật, bất quá là không muốn nàng sốt ruột, cho nên mới miễn cưỡng nuốt vào. Lúc này dược hiệu phát tác, vết thương truyền đến cảm giác nóng bỏng, để cho hắn cảm thấy càng không thoải mái so với trước.

Ngươi làm sao có thể bị thương nghiêm trọng như vậy? Nhớ tới câu hỏi của nàng, trong lòng hắn không khỏi thở dài, ánh mắt hướng về cửa động không có một tia sáng.

Hắn bất quá là muốn giữ cho thùng xe không bị ngã hỏng thôi, lại quên đi hai chân của mình không tiện, lực va chạm lớn như vậy từ trên cao rơi xuống, mặc dù lấy sức lực của hắn cũng có chút cật lực. Mà có vẻ không gặp may chính là, trên đường có một tảng đá nhọn nhô ra làm bị thương chân hắn, thiếu chút nữa hại hắn kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ.

Sau khi bình an rơi xuống đất, đối mặt với ánh mắt kinh quái kính sợ của mấy người kia, hắn liền biết chính mình không cách nào cùng bọn họ đi một đường, vì thế lúc bóng đêm phủ xuống liền khôi phục lại bản thể yên lặng rời khỏi bọn họ. Bởi vì bị thương nặng, hắn không cách nào đi quá xa được, lại không nghĩ muốn gặp lại những người đó, vì thế tìm được chỗ hốc cây khuất này để dưỡng thương.

Thân thể hắn có năng lực tự lành, chỉ là lần này bị thương quá nặng, phải cần tới mấy ngày. Duy nhất khiến cho hắn đau đầu chính là, xương cốt nơi tay trái với sức lực một bên tay của hắn khó mà đứng lại được, chỉ có thể chờ đợi cơ hội.

Nhưng mà hắn chẳng thể nghĩ tới, nàng sẽ xuất hiện, mà còn lẻ loi một mình.

Nghĩ đến cảnh nàng đột nhiên xuất hiện ngoài động khi đó, hắn chỉ cảm thấy trái tim một trận mềm nhũn, không khỏi nghiêng đầu sang chỗ khác, cái mũi cọ xát trên mặt nàng.

Nàng vậy mà vẫn còn tìm đến đây.

Hắn không thể không thừa nhận, lúc thấy nàng bị chính mình doạ sợ tới mức xoay người kinh hoàng bỏ chạy khi đó, cảm xúc có lúc suy sụp, cho dù biết rõ đó kỳ thật là phản ứng bình thường của con người. Không thể nói rõ là oán trách, chỉ là có chút cô đơn cùng bất đắc dĩ. Bởi vậy, lúc nàng ngây ngốc quay lại, rõ ràng sợ hãi lại vẫn kiên trì nhích lại gần mình khi đó, nàng tất nhiên sẽ không tin tưởng, thời điểm kia hắn kỳ thật cũng thật cẩn thận, sợ lại doạ nàng sợ tới mức xoay người bỏ chạy lần nữa.

Miệng vết thương giống như lửa thiêu, hắn giật giật thân thể, nghe được nàng nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, không khỏi cứng đờ, lại chậm rãi khôi phục nguyên trạng.

“Chủ tử… chớ đi.. chớ đi….” Tiểu Băng Quân đang ngủ bất an nói lời vô nghĩa, tay vung vài lần trong không trung, tựa hồ muốn bắt giữ cái gì.

Nàng bị sợ hãi.

Nó dùng cái mũi chạm tay nàng, mặc cho nàng bắt lấy lỗ tai gắt gao ôm lấy đầu mình vào trong ngực, sau đó lại rơi vào trong mộng thâm trầm mà bất an.

Tư thế này với nó mà nói có chút không thoải mái, nhưng lúc mùi thơm cơ thể của nữ nhân đã lâu không gặp xông vào trong mũi khi đó, nó lại dần dần trầm tĩnh lại, cũng đi vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.