Huyễn Thần Cướp Thiên Tịch

Chương 7: Chương 7: Chương 6




Sau khi nghe Tiểu Băng Quân thuật lại xong, Vũ chủ tử cũng không nói gì, chỉ để cho nàng chải đầu cho mình.

Đây là lần đầu tiên.

Mấy chuyện thường ngày như mặc y phục, rửa mặt chải đầu hắn xưa nay không nhờ người khác. Bởi vì không tiện, mỗi ngày hắn chỉ uống nước, cách ba bốn ngày mới ăn bát cháo, bởi vậy việc đi vệ sinh hắn cơ bản cũng không làm phiền người khác. Tiểu Băng Quân vẫn từng vì vậy mà lo lắng không thôi, về sau phát hiện thân thể hắn cũng không bị ảnh hưởng gì, lúc này mới thoáng yên lòng. Hiện tại không khỏi có chút vừa mừng vừa lo.

Theo thói quen, nàng gỡ cây lược gắn trên tóc xuống. Lúc cây lược làm bằng gỗ tử đàn trượt qua một nửa mái tóc dài khi đó, nàng mới đột nhiên phản ứng kịp bản thân lại dùng chính cây lược của mình, trong lòng không khỏi dâng lên một tư vị khó nói nên lời, cảm thấy như vậy quá mức…. quá mức vô cùng thân thiết rồi.

“Ở chỗ này, Xuân Nhi không tốt lên được.”

Tay Tiểu Băng Quân ngừng một lúc, ngón tay trắng thuần nắm giữ một lọn tóc dài, ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ, nhìn vô cùng đẹp. Một lát sau, lược lại bắt đầu trượt xuống.

“Vậy chúng ta ra ngoài… Chờ xe lăn làm xong.” Nàng nói. Nàng cũng biết là không thể tiếp tục ở lại nơi này, chân Vũ chủ tử phải tìm người chữa trị, hơn nữa chung quy cũng không thể làm phiền người khác.

“Nàng biết phải làm thế nào sao?” Vũ chủ tử nhàn nhạt hỏi. Một tàn một thương tổn, lại ở giữa núi, chỉ bằng một mình nàng muốn đem hai người mang ra ngoài, thực không phải chuyện dễ dàng gì.

Hàm răng Tiểu Băng Quân khẽ cắn môi dưới, thật sự bắt đầu suy nghĩ, trên tay cũng không dừng lại.

“Chủ tử, muốn bện thành bím sao?” Tóc dưới tay mặc dù rất dài và cực kỳ dày nhưng lại vô cùng mềm mại, cũng không khó chải.

“Uhm.”

Đạt được câu trả lời xác thực, ngón tay thon thả kia liền bắt đầu linh hoạt chuyển động.

“Buổi tối thiếp sẽ hỏi thử Vệ tiểu ca, nhìn xem có đường đi ra ngoài hay không, còn có nhà ai có ngựa…” Nói đến đây, nàng tựa hồ cũng hiểu được xác suất như vậy không quá lớn, nếu có đường có ngựa, vì sao trong thôn không ai ra ngoài, liền tự động im bặt. Qua một lúc lâu sau, mới lại tiếp tục. “Nếu thật sự không được thì nhờ người trong thôn hỗ trợ.”

Mái tóc được bện rất tốt, dùng dây vải buộc lại. Tiểu Băng Quân nhìn ra dây vải kia là do Vũ chủ tử từ trên y phục của mình xé ra, trong lòng không khỏi có chút khổ sở, hạ quyết tâm ra ngoài chuyện thứ nhất đó là mua cho hắn một bộ rễ dây cột tóc.

“Dùng cái gì hồi báo?” Vũ chủ tử từ trong tay nàng cầm lấy bím tóc kéo đến trước ngực sờ sờ, tựa hồ cực kỳ mãn nguyện, nhưng lời nói ra lại trực tiếp mà sắc bén.

Ở nơi này thì không nói gì, nếu như đưa bọn họ ra ngoài, đương nhiên phải bỏ mất mấy ngày không thể săn thú, không có lợi, người nào tình nguyện làm? Tiểu Băng Quân không khờ dại, tự nhiên hiểu rõ đạo lý trong đó, lập tức nghẹn họng, mặt đỏ lại hồng, qua một hồi lâu mới lắp bắp mà nói: “Thiếp… thiếp đi cầu… đi cầu bọn họ, hẳn là… có thể đi được.” Ba người đi tới đây vội vàng mà chật vật, không mang theo gì. Nếu không phải có Vệ Lâm, bọn họ có lẽ sẽ gặp đủ chuyện, càng không cần phải nói lấy thứ gì đó hồi báo rồi.

Nghe được lời của nàng, Vũ chủ tử bỗng nhiên nghiêng đầu, trong mắt bắn ra ánh sáng sắc bén. Tiểu Băng Quân bị hắn nhìn như vậy co rúm lại, không biết mình nói sai gì rồi.

“Cầu?” Chỉ nghe hắn chậm rãi mở miệng, ngữ khí nhu hoà, lại làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm nói không nên lời.

Tiểu Băng Quân không dám gật đầu, chỉ là trên mặt không tự giác cười đến sáng lạn, không dấu vết lui về sau một bước.

Nhìn thấy nụ cười của nàng, ánh mắt Vũ chủ tử hơi hơi dịu đi. “Qua đây.” Hắn đang ngồi trên chiếc ghế dựa bằng gỗ lim cũ kỹ bên cửa sổ, hai chân đặt trên đất, không khác gì người bình thường.

Tiểu Băng Quân trong lòng không yên, cũng không dám không nghe, đến gần chút, nhìn hắn giơ tay lên giống như muốn chạm vào mặt mình, liền theo phản xạ ngồi xổm người xuống. Tay Vũ chủ tử hạ xuống, mới nhẹ nhàng như cơn gió xuân chạm nhẹ qua khoé môi nàng, sau đó là mắt mũi.

“Cười sao có thể dễ dàng như vậy…” Gần như khẽ nói, khi cặp mắt đẹp ngay trước mắt hiện lên nghi hoặc, vẻ mặt hắn thay đổi, thản nhiên nói: “Nàng về sau muốn đi theo ta, thì không thể nói ra chữ ‘cầu’ này đối với bất luận kẻ nào. Nếu không làm được, hiện tại liền rời đi đi.”

Tiểu Băng Quân vốn cũng bởi vì động tác vô cùng thân thiết của hắn mà trong lòng áy náy, ngay sau đó liền bị lời nói không chút lưu tình nào khiến cho toàn thân lạnh lẽo.

“Thiếp.. thiếp biết rõ, chủ tử.” Nàng vẫn đang cười, ánh mắt đã có chút ảm đạm, không phải vì yêu cầu của hắn, mà là vì ngữ khí không chút nào lưu luyến kia.

Vũ chủ tử dời ánh mắt, lại rất nhanh quay trở về, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Băng Quân.

“Người của ta không cần phải cầu bất luận kẻ nào.” Hắn bồi thêm một câu, giống như giải thích lại giống như trấn an.

Chỉ là một động tác, một câu, sự khổ sở của Tiểu Băng Quân liền trở thành hư không, tâm tình giống như bầu trời xanh được cơn mưa giội rửa qua, thanh sảng mà tươi đẹp.

“Thiếp biết rõ, chủ tử.” Nàng cười mỉm, lớn tiếng trả lời. Cùng là một câu, ngữ điệu cùng tâm tình đã không hề giống nhau.

Không hiểu vì sao, Vũ chủ tử cảm thấy bản thân giống như loáng thoáng nhẹ nhàng thở ra, phục hồi tinh thần lại cảm thấy cũng không có khả năng đó. Hắn xưa nay không đặt bất luận kẻ nào cùng việc gì để ở trong lòng, giống như lần trước bị Ngôn Vệ bức đến tuyệt cảnh, trên thân thể chịu đựng đau đớn vô cùng lớn, cũng không khiến hắn cảm thấy chút kích động cùng lo lắng nào, lúc này lại làm sao có thể bởi vì nữ tử trước mắt mà cảm xúc có chút thay đổi, lại còn để ý.

“Nàng đi xuống đi.” Hắn phất phất tay, trong lòng mặc dù cảm thấy vớ vẩn, trên mặt lại không biểu lộ nửa phần.

Có lẽ, hắn nên cẩn thận suy nghĩ.

————————-

Tin tức Vệ Lâm đem về không tính là tốt, thợ mộc sẽ không làm xe lăn, bất quá hắn tặng bọn họ một đôi gậy chống.

Gậy chống cũng không phải mới làm, nhìn qua có chút tuổi đời, chỗ tay cầm trơn như đổ mỡ. Lúc đưa cây gậy tới trong tay Tiểu Băng Quân, lắp bắp nói cho nàng biết không thể làm xe lăn, vẻ mặt Vệ Lâm xấu hổ, mặc dù đây kỳ thật không hề liên quan tới hắn.

Tiểu Băng Quân đương nhiên sẽ cảm thấy thất vọng, nhưng vẫn cười hì hì cảm tạ hắn. Ngược lại là Vũ chủ tử khi cầm lấy cây gậy nói câu rất tốt, khiến cho Tiểu Băng Quân cùng Vệ Lâm đang trốn ở ngoài cửa đều cảm thấy dễ chịu chút.

Ngón tay thon dài trắng thuần nắm lấy tay cầm màu nâu sẫm, khớp xương căng thẳng, ngay sau đó ống tay áo rộng rãi trượt xuống, che khuất toàn bộ, thân thể cao to đứng lên.

Hắn đứng thoải mái, không giống như người bị tật chân dùng gậy khó khăn đứng thẳng, toàn thân cứng ngắc.

“Chủ tử.” Nhìn hắn đứng giống như người bình thường, trong mắt Tiểu Băng Quân hiện lên kinh hỉ.

Vũ chủ tử nhìn nàng một cái, ống tay áo hoạt động, người đã đẩy cửa rời đi, động tác như mây trôi nước chảy, cơ hồ muốn để cho người thấy hắn là dùng chân mà đi.

“Đi xem Xuân Nhi, nàng cũng đi cùng.” Trước lúc vượt qua thềm cửa, thân thể hắn hướng lên trên cao một chút, rồi sau đó lại vững vàng đứng lại, đồng thời nói với người ở sau lưng.

Vệ Lâm không nghĩ tới hắn đi ra, mà tốc độ lại còn nhanh như vậy, nhất thời tránh né không kịp, thiếu chút nữa tự trượt chân.

Vũ chủ tử tay phải chống gậy khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng nâng đỡ sau lưng, sau khi Vệ Lâm đứng vững lấy lại tinh thần, người khác đã không thấy.

Tiểu Băng Quân từ trong nhà vội vàng đuổi theo ra, chỉ kịp nhìn thấy vạt áo màu đen của hắn nhoáng lên tại cách vách cửa liền biến mất, còn có thanh niên mê mang ngây ngốc đứng ở nơi đó cùng với vẻ mặt sùng bái.

“Chân của hắn thật sự bị gãy sao?” Lúc đi qua bên cạnh hắn nàng nghe được hắn thì thào nói thầm.

Tiểu Băng Quân lau trán, không có trả lời. Trên thực tế nàng cũng có cảm khái này, bất quá so sánh với Vệ Lâm mà nói, nàng vui sướng nhiều hơn một ít so với khâm phục.

Xuân Cơ đã thức dậy, Vũ chủ tử lấy cây gậy chống kéo lấy một chiếc ghế cách giường vài bước. Tiểu Băng Quân liền đỡ Xuân Cơ ngồi xuống, lót đệm chăn của chính mình phía sau lưng nàng.

“Chủ tử…” Vũ chủ tử vẫn không nói gì, vui mừng của Xuân Cơ vì lần đầu gặp hắn dần dần chuyển thành bất an. Nàng đương nhiên sẽ không quên mình đã làm ra chuyện gì.

Khuỷu tay Vũ chủ tử đặt ở trên tay ghế, ngón trỏ tay phải vô thức nhẹ vỗ về tay vịn ghế, ánh mắt tĩnh như nước sâu.

“Nàng vì ta mà bị thương, nếu như muốn cái gì, có thể nói ra.” Hắn nói được nhẹ nhàng bâng quơ, cũng không nói rõ là hứa hẹn nhưng làm cho người ta cảm thấy được chỉ cần Xuân Cơ nói ra, hắn liền nhất định sẽ làm được vì nàng.

Xuân Cơ có chút mờ mịt, tựa hồ không nghe hiểu. Ngược lại Hạ Cơ đột nhiên nhớ tới ngày đó Vũ chủ tử cũng đã từng hỏi qua câu hỏi tương tự với chính mình, trong lòng không khỏi hồi hộp một phen, cảm thấy có chút không ổn.

“Chủ tử….” Nàng muốn nói lại thôi, sớm biết rằng hắn có ý tứ này, chính mình ngày đó liền không nói rồi. Hắn tính toán rõ ràng như vậy khiến cho nàng nhịn không được lo lắng có một ngày hắn sẽ đột nhiên vứt bỏ các nàng mà biến mất không thấy.

Vũ chủ tử khẽ nâng tay ngăn cản nàng tiếp tục nói hết.

Lúc này Xuân Cơ đã phục hồi lại tinh thần, trong lòng có chút chua xót, có chút mặn chát còn có chút xấu hổ, nói không nên lời là tư vị gì. Nàng không nghĩ tới hắn không chỉ không đề cập một chữ nào tới việc nàng phản bội hắn, ngược lại còn lấy ân báo oán. Chỉ là cách làm như vậy lại tinh tường nhắc nhở nàng, nàng đối với hắn, không còn có quan hệ gì.

Cắn chặt răng, nàng hơi nhếch đôi mắt đẹp nhìn về phía Tiểu Băng Quân, tìm không thấy nụ cười quyến rũ quen thuộc, thần sắc lãnh ngạnh.

“Hạ Cơ, ngươi ra ngoài đi, ta có lời muốn nói riêng với Vũ chủ tử.” Đến lúc này, nàng đã không còn tâm tư giả dối với bất luận kẻ nào.

Tiểu Băng Quân do dự, nghĩ đến nàng hẳn sẽ không, mà cũng không còn khí lực gây bất lợi đối với Vũ chủ tử, lại nhìn Vũ chủ tử, thấy hắn không có phản đối, mới ừ…. một tiếng, ra khỏi phòng. Bất quá cũng không đi xa, mà là ngồi tựa vào dưới cửa sổ, để có thể phản ứng đúng lúc đối với tình cảnh bên trong.

Vệ Lâm lại tiếp tục vặt lông gà.

Không có lương thực, món chính mỗi ngày của bọn họ là con mồi săn được cùng với rau khoai dại của vùng rừng núi. Ăn nhiều ngày, Tiểu Băng Quân có chút chịu không nổi, nhưng nàng trước giờ lại không biểu hiện ra ngoài, lúc bưng bát đều cười tít mắt, làm cho người ta cho rằng nàng cực kỳ thích ăn.

Bên trong cửa sổ truyền đến tiếng Xuân Cơ nói chuyện, nàng không cố gắng lắng tai nghe, nhưng một chữ lại không rơi rớt truyền vào trong tai.

“Ta sẽ không hối hận những chuyện đã làm.” Xuân Cơ nói, vẻ mặt vô cùng dứt khoát.

“Ừ.” Thân thể Vũ chủ tử ngả về phía sau, hai ngón tay lần lượt thay đổi, vẻ mặt tự nhiên, không đưa ra bình luận.

Xuân Cơ thấy thế, trong lòng khó chịu nói không nên lời, rốt cuộc hiểu rõ vô luận chính mình làm cái gì, hắn đều sẽ không để ở trong lòng. Trước kia có lẽ nàng không cam lòng, nhưng từ khi tại điện Thương Minh nhìn thấy dung mạo của hắn, một khắc kia liền không còn tiếp tục có loại ảo tưởng này. Hắn, vô luận là thân thể hay là cảm tình, cũng không phải là chuyện các nàng có thể hy vọng xa vời.

“Người…. người chẳng lẽ không có gì muốn hỏi ta sao?” Lần này nàng là một trong số những người chủ yếu tham gia phản loạn, đương nhiên biết rất nhiều chuyện tình cơ mật. Theo lý, hắn nên muốn có được một chút tin tức hữu dụng từ nàng, mà nàng cũng là chờ đợi như vậy. Nói vậy, trong mắt hắn nàng ít nhất vẫn còn hữu dụng.

“Không cần.”

Vũ chủ tử trả lời đạm mạc ra ngoài dự đoán, mà lại làm cho người ta cảm thấy dĩ nhiên. Xuân Cơ nhếch môi, làm lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Trong nháy mắt đó nàng lại có chút bội phục Tiểu Băng Quân, bội phục nàng có thể mọi lúc cười đến sáng lạn như vậy, làm cho người ta nhìn không ra thống khổ trong lòng.

“Người cứ như vậy không cần?” Nàng cảm thấy mỗi một chữ như hàm chứa sự chua xót khó mà thốt ra.

Vũ chủ tử không nói gì, ánh mắt xuyên qua khung cửa sổ nhìn về phía bầu trời xanh bên ngoài. Để ý? Có cái gì hắn nên để ý? Thiên hạ, hắn dễ dàng có thể đạt được, huỷ diệt nhân tộc, bất quá chỉ trong một cái nhấc tay; mọi người nôn nóng theo đuổi danh lợi đối với hắn mà nói không có bất luận ý nghĩa gì. Hắn nhìn nhân loại tàn sát lẫn nhau, ngươi tranh ta đoạt, cũng nhìn bọn hắn hiu quạnh chết đi, cuối cùng hoá thành một nắm đất vàng.

Ngón tay vô thức xoa mi tâm, hắn cảm thấy có chút mệt mỏi.

“Chẳng lẽ người cam tâm đem điện Hắc Vũ…” Xuân Cơ vốn muốn hỏi hắn sao có thể cam tâm đem điện Hắc Vũ chắp tay nhường cho người ta, hỏi hắn chẳng lẽ không muốn lấy lại thứ thuộc về mình, lại như đột nhiên hiểu ra cái gì, nhất thời nản lòng thoái chí ngừng lại.

“Về sau ta sẽ không gọi người là chủ tử.” Nàng yên lặng nhìn hắn, chậm rãi nói. “Ta hại người, lại cứu người, coi như hoà. Người cũng không cần hồi báo ta cái gì.” Trong lòng nàng biết, nói ra những lời này, quan hệ của hai người liền dừng ở đây rồi. Mặc dù đau lòng giống như muốn nứt ra, nhưng nàng lại cũng không muốn giống như trước ngây ngốc canh gác một cái bóng lưng xa xôi không cách nào chạm đến. Nàng không dám cam đoan lần sau nếu như còn có cơ hội, sẽ không thật sự giết hắn.

“Được.” Vũ chủ tử gật đầu đáp lại, không vui không giận. Không cần phải nhiều lời nữa, lấy qua gậy trượng, cánh tay dùng lực đứng lên đi ra bên ngoài.

Nhìn hắn cũng không quay đầu lại biến mất ở cửa, nước mắt vẫn cố nén của Xuân Cơ rốt cục theo hai gò má chảy xuống. Từ lúc 17 tuổi lần đầu nghe được giọng nói của hắn, nàng liền bắt đầu mơ một giấc mộng đẹp hư vô, trọn vẹn 11 năm, hiện giờ, rốt cục tỉnh mộng.

———————-

Nhìn Vũ chủ tử đi ra, Tiểu Băng Quân khẩn trương từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên váy, đi sau lưng hắn. Nhìn hắn quay về bên trong phòng ngồi trên giường, thái dương mơ hồ có mồ hôi, nàng vội vàng đi qua tiếp nhận gậy chống của hắn để ở một bên, lo lắng hỏi: “Chủ tử, chân lại đau sao?”

“Ừ.” Vũ chủ tử nghiêng người tựa vào đầu giường.

Tiểu Băng Quân không tiếp tục hỏi nhiều, thật cẩn thận giúp hắn cởi hài, sau đó đặt chân lên trên giường, chính mình lại ngồi ở cuối giường, đặt chân hắn vào trong lòng nhẹ nhàng xoa bóp. Cùng một việc làm nhiều lần tất nhiên là thuận tay.

“Những gì Xuân Nhi nói nàng đều nghe được?” Vũ chủ tử từ từ nhắm hai mắt nói.

“Dạ.” Mặt Tiểu Băng Quân có chút hồng, biết nghe lén là không tốt nhưng cũng không phủ nhận.

“Ừm, vậy nàng…”

“Thiếp đi theo chủ tử. Thiếp còn gọi người là chủ tử.” Vũ chủ tử muốn nói cái gì đó, nàng đã sốt ruột ngắt ngang lời hắn, sợ chậm một chút sẽ bị đuổi đi.

Lông mi giương lên, cặp mắt thâm thuý như trời đêm hiện lên một tia nghi hoặc, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, khẽ cười nhạt, “Ý ta là, nàng vẫn phải chăm sóc nàng ấy thật tốt, cho đến khi nàng ấy khoẻ lại.” Vũ chủ tử ôn hoà nói.

Mặt Tiểu Băng Quân trong nháy mắt đỏ vô cùng, lại cực kỳ vui mừng hắn không phải muốn đuổi nàng đi, vội vàng gật mạnh đầu đồng ý. Không thể nói rõ vì sao, nàng cảm thấy được một khắc vừa rồi chủ tử tựa hồ có chút không giống.

“Còn nữa, nàng có thể đi an bài một chút, ngày mai chúng ta liền rời khỏi đây.” Vũ chủ tử vừa nói hai tay vừa chống thân thể chuẩn bị nằm xuống.

Tiểu Băng Quân khẩn trương đứng dậy, giúp hắn kê gối đầu, khiến hắn nằm thoải mái mới tiếp tục mát xa.

“Trước khi rời đi, chúng ta đi hầm kia xem chút đi.” Hắn thật muốn nhìn, nơi này tại sao lại có pho tượng của hắn.

“Được.” Tiểu Băng Quân mặc dù kinh ngạc, cảm thấy có chút vội vàng nhưng vẫn đáp ứng.

Vũ chủ tử cũng không nói thêm gì, như là ngủ. Qua một hồi lâu, hàng mi nhíu lại kia chậm rãi giãn ra, động tác trên tay Tiểu Băng Quân nhẹ hơn, xoa bóp thêm một chút nữa mới dừng lại, nhẹ nhàng đặt chân hắn xuống, sau đó kéo chăn đắp thật kỹ.

“Vì sao nhất định phải đi theo ta?” Ngay tại lúc nàng tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, sau lưng đột nhiên truyền đến câu hỏi cực nhạt cực thấp, khiến cho động tác của nàng trong nháy mắt ngưng lại.

Sau một lúc lâu, nàng có chút cứng ngắc quay đầu lại. Vũ chủ tử vẫn đang nhắm hai mắt, vẻ mặt an tường an hoà, như là căn bản không hề nói chuyện. Nàng có chút phiền não dùng tay vặn xoắn bím tóc dài, không biết có phải không muốn trả lời hay không, mà điểm chết người chính là ngay cả nàng cũng không biết đáp án.

“Thiếp… thiếp không biết.” Sau cùng vẫn trả lời, mặc dù có nói hay không cũng thật sự không có gì khác nhau. Cuối cùng, nàng lại bổ sung một câu, “Không phải nên như vậy sao?” Một câu này nói ra, bỗng nhiên toàn thân buông lỏng, như là giải quyết một vấn đề nan giải nào đó.

Đúng vậy a, nàng đi theo hắn không phải là chuyện đương nhiên sao? Vì sao còn phải có lý do?

——————–

Nghe nói bọn họ phải đi, Vệ Lâm rõ ràng có chút không muốn, nhưng cũng biết cơ thể Xuân Cơ chỉ dựa vào nhân sâm sẽ không tốt lên được. Trong thôn không có phương tiện đi lại, cho dù có, cũng không có đường để đi, càng nghĩ cuối cùng hắn vẫn lại quyết định tìm mấy người thợ săn tự mình đưa bọn họ ra ngoài, còn về tổ phụ của chính mình liền nhờ vả hàng xóm chiếu cố trước.

Khi hắn bôn tẩu khắp nơi, an bài thoả đáng người và việc, lại mời khách, sau khi người về đã là đêm khuya.

Tiểu Băng Quân giúp đỡ thu dọn, lại hầu hạ Xuân Cơ nằm ngủ. Vũ chủ tử đã ở trong sân chờ, Vệ Lâm lại ngồi chồm hổm dưới chân tường ở phía xa, bên chân đặt hai cây đuốc tẩm dầu. Đối với việc nhà mình đột nhiên xuất hiện một căn hầm cất giấu thần tiên, hắn cũng là vô cùng tò mò. Vệ lão gia tử lại ngồi ở trên ghế trong chính nhà mình, cầm ống thuốc khẽ phun khói từ từ trong sương mù, từ cửa lớn nhìn vào giống như một cuốn tranh đã nhiễm năm tháng tang thương.

Vệ lão gia tử mang theo ba người đi tới căn phòng nhỏ để đồ ở mặt sau nhà chính, bên trong hỗn độn đặt một cái bàn dụng cụ có chút cũ nát, dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, mơ hồ giống như bóng ma.

Chỉ thị Vệ Lâm di chuyển một cái giường cũ cùng đồ này nọ, Vệ lão gia tử đi lên phía trước, cúi người dùng ống thuốc gõ gõ trên mặt đất. Phía dưới nhất thời truyền đến tiếng vọng trống rỗng.

“Nào nào nào, Tiểu Lâm tử, là chỗ này, mau chóng nâng tảng đá này lên.” Lão gia tử cười tít mắt ngoắc tay.

Vệ Lâm đứng ở một bên nhìn kỹ lại mới phát hiện đó là một khối đá dài bốn năm thước, rộng chừng ba thước, cùng bốn phía mặt đất tiếp giáp kín kẽ, ngay cả châm cũng chen vào không lọt, càng đừng nói là dùng tay.

“Nội tổ phụ, cái này không thể nâng được.” Hắn có chút khó xử, lại vẫn đang xoay người cầm lấy cái cuốc trong phòng dụng cụ. Không nghĩ tới tảng đá kia cực rắn chắc, cây cuốc vừa bổ xuống chạm vào đã bật ngược lại, ngoài việc tóe ra vài tia lửa, đúng là một chút dấu vết cũng không có, ngược lại còn làm tay Vệ Lâm bị đau.

“A ôi, cừ thật! Đồ của lão Vệ gia thật là rắn chắc!” Vệ lão gia tử run rẩy râu ha ha nở nụ cười, biểu tình trên mặt ngoại trừ kinh ngạc lại vẫn mang theo đắc ý không chút nào che giấu.

Vệ Lâm không biết nói gì, dùng tay áo lau trán, sau đó phun một ngụm nước bọt vào trong tay, chuẩn bị tiếp tục.

Vũ chủ tử ngăn cản hắn.

“Để ta.”

Vệ Lâm đối với hắn kính sợ có phần, nghe lời ngay lập tức đỡ lão gia tử đứng qua một bên.

“Chủ tử…” Trái lại Tiểu Băng Quân muốn nói lại thôi, nàng muốn nói chân hắn bất tiện.

“Hạ Nhi, nàng qua đây đỡ ta.” Vũ chủ tử thản nhiên nói.

Nói là đỡ, kỳ thật Tiểu Băng Quân bất quá trong nháy mắt thấy thân thể hơi trầm xuống, sau đó hắn liền rời khỏi tay nàng lại dùng hai cây gậy chống vững vàng đứng lên, mà tảng đá lớn trên mặt đất đã im hơi lặng tiếng trượt sang một bên, hiện ra một cái cửa động tối đen.

Không ai thấy rõ hắn làm như thế nào. Đối với chuyện này Tiểu Băng Quân nhìn quen không trách, cũng không cảm thấy bất ngờ, hai người Vệ Lâm cũng đã trừng lớn mắt, hết sức ngạc nhiên.

“Ném cây đuốc xuống.” Vũ chủ tử không cho bọn họ có nhiều thời giờ chuyển từ kinh ngạc thành sùng bái, nói với Vệ Lâm.

Vệ Lâm vừa thấy hàn quang như đêm đen trong mắt hắn không khỏi rùng mình, người lập tức tỉnh táo lại, cuống quít đốt một cây đuốc ném vào trong động.

Hầm không sâu, cây đuốc rơi trên mặt đất, bùng cháy lên, trong phạm vi ánh lửa chiếu rọi là một sàn nhà bằng phẳng đầy bụi. Có một vài con kiến rất nhanh bò qua, đảo mắt đã tản đi sạch sẽ.

Đợi không khí vẩn đục vơi bớt, Vệ Lâm mới hạ cái thang xuống, đang suy nghĩ Vũ chủ tử dựa vào gậy chống làm sao đi xuống, người nọ đã vươn người nhảy lên, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh cây đuốc.

Còn nói không phải thần tiên? Sờ sờ cái mũi, Vệ Lâm vụng trộm nhìn Tiểu Băng Quân đang lo lắng nhìn xuống, thầm nghĩ.

Đốt một cây đuốc khác, ba người còn lại cũng lục tục leo xuống.

Hầm không lớn, trống không không có gì. Mặc dù không khí trước đó thoáng mát, nhưng khi tới dưới đáy lại có thể ngửi được từng trận mùi nấm mốc. Vệ Lâm đã lấy cây đuốc trên đất lên, đưa cho Tiểu Băng Quân một cái. Dưới ánh lửa sáng ngời của cây đuốc, có thể nhìn thấy trên vách tường bên phải có một cái cửa gỗ chật hẹp. Mở cửa gỗ ra, một luồng khí lạnh đập vào mặt, ngoại trừ Vũ chủ tử ra, những người còn lại không nhịn được rùng mình một cái.

Vệ Lâm dẫn đầu đi vào, liếc mắt nhìn đến đá núi trắng xám, thế mới biết phía sau cửa gỗ thực ra là một sơn động. Gian phòng nhà hắn dựa vào núi mà xây, đào đất làm hầm đào ra một sơn động tựa hồ cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, trái lại trong động này có gì cũng có chút khiến người tò mò rồi.

Động kia lúc ban đầu còn hẹp dài, đi không quá nửa nén nhang liền càng ngày càng rộng rãi, dần dần có thể nhìn thấy một chút thạch nhũ dày đặc buông xuống cao thấp không đều.

“Tiểu Lâm tử, mau nhìn cái kia… giống hay không giống tóc người?” Dọc theo đường đi không ai nói chuyện, không khí có vẻ có chút nặng nề, Vệ lão gia tử hiển nhiên có chút chịu không nổi, bắt đầu lải nhải.

Vệ Lâm quả thực nhìn theo phương hướng ông chỉ, lọt vào tầm mắt chính là một cột đá tinh tế dài nhỏ giống như thác nước, ánh lửa chiếu không ra, hình bóng lay động, nghĩ đến so sánh của ông, không khỏi ớn lạnh.

“Tổ phụ, nào có tóc nào lại thô như thế.” Mặc kệ giống hay không, ở chỗ thế này vẫn nên phủ quyết là tốt nhất.

“Tiểu oa nhi tử biết cái gì, nếu núi này là hình người lớn như vậy, tóc thô như thế có cái gì lạ đâu.” Lão gia tử cười mắng, kỳ thật không phải thật sự để ý giống hay không, chỉ là nghĩ muốn nghe tiếng người. Vừa lên tiếng tự nhiên không thể lại tiếp tục bắt đầu trầm mặc, vì thế phát huy sức tưởng tượng của chính mình. “Ngươi xem mặt trên kia, nổi lên giống ót người….. Nói đến tóc này à, lão nhân nhớ tới một chuyện xưa.”

“Lão nhân gia, chuyện xưa gì vậy?” Vẫn trầm mặc không nói, nghe tới chuyện xưa, Tiểu Băng Quân lập tức thấy hứng thú.

Vệ lão gia tử vuốt vuốt chòm râu, ha ha cười, tiếng cười già nua vang vọng trong động, làm cho người ta trong lòng không hiểu nổi lên một cơn khí lạnh.

“Chuyện xưa này vẫn là do tổ phụ ta kể. Nói là, có một tên thợ săn gọi là A Tam, mỗi ngày trời chưa sáng liền vào núi săn thú, mãi đến khi mặt trời xuống núi mới về nhà. Có một ngày, A Tam vì truy bắt một con hươu mà lạc đường, tối rồi vẫn còn đi loanh quanh trong rừng. Hắn đi mãi đi mãi — tựa như chúng ta đi vậy, đi đến không nhìn thấy sao trên trời lại vẫn không ra ngoài được. Không biết qua bao lâu, giống như thấy một đốm đèn rốt cuộc xuất hiện ở mực nước đen kịt phía trước. A Tam mừng đến phát điên, khẩn trương chạy tới đó, tưởng rằng gặp được hộ gia đình nào.”

“Như vậy thì thật tốt.” Tiểu Băng Quân nhịn không được vì thợ săn kia nhẹ nhàng thở ra, cười nói.

Không nghĩ lão gia tử lại khoát tay áo, bởi vì Vũ chủ tử rất cao, nàng cũng không thấy được.

“Kia nào có hộ gia đình nào chứ, đi đến vùng phụ cận mới nhìn thấy một người mang theo một cái đèn lồng giấy trắng.”

Tiểu Băng Quân a một tiếng, hoàn toàn để lộ sự bất ngờ của nàng, mà Vệ lão gia tử hiển nhiên bị phản ứng của nàng lấy lòng, chậm chạp nói tiếp.

“Người kia mặc toàn thân áo trắng, tóc dài đen sẫm buông xuống tới eo, đi đường giống như bay, liếc mắt một cái liền biết là một vị cô nương. Một cô nương gia đêm hôm khuya khoắc đi lại trong rừng sâu núi thẳm, A Tam mặc dù cảm thấy có chút cổ quái, nhưng vẫn thật cao hứng như vậy, vội vàng gọi nàng lại, tính hỏi đường. Vị cô nương kia nghe có người gọi, liền đứng lại, từ từ xoay người lại….” Nói đến đây, lão gia tử ngừng lại.

“Sau đó a?” Tiểu Băng Quân trừng mắt nhìn, kỳ quái, làm thế nào ông không tiếp tục kể nữa.

“Các ngươi đoán xem dáng dấp vị cô nương kia như thế nào?” Vệ lão gia tử ha ha cười, bàn tay gỡ xuống tẩu thuốc ở thắt lưng, sau đó mồi lửa từ cây đuốc của Vệ Lâm châm lấy nhả khói ra.

Tảng đá dưới chân bắt đầu chúi xuống, Vệ Lâm đi ở phía trước, vừa dẫn đường vừa muốn đề phòng tổ phụ của mình ngã sấp xuống, bởi vậy cũng không quá chú ý lão gia tử đang nói cái gì. Vũ chủ tử trước sau vẫn là bộ dáng cao chót vót bất động lạnh nhạt, tuỳ ý gió táp mưa sa, cũng không biết nghe được hay không. Chỉ có Tiểu Băng Quân là cực kỳ phối hợp nghe, được hỏi, quả thật suy nghĩ nửa ngày.

“Tất nhiên là bộ dáng cực đẹp.” Nàng từ nhỏ tiếp thu đều là các loại văn hoá thiên thần thánh nữ soi sáng, cho dù là nghe chuyện xưa phần lớn đều như vậy, bởi vậy mà tự nhiên suy nghĩ theo hướng đó. Trong lòng nàng, cho dù là chuyện xưa về yêu tinh kỳ quái trên núi, người ở bên trong cũng là đáng yêu.

Vệ lão gia tử say mê rít một hơi thuốc, lại ha ha cười vài tiếng, mới nói ra đáp án.

“Đó là cực đẹp………. Ha ha, cô nương kia xoay người lại, cũng vẫn lại là một mái tóc cực đẹp a.”

Vệ Lâm vốn là câu có câu không nghe được, nghe đến đây thiếu chút nữa không cười nổi, mà lại cảm thấy có chút xấu hổ. Tổ phụ của hắn tuổi tác lớn như vậy lại vẫn thích doạ người.

“Hả? A…” Tiểu Băng Quân qua một lúc lâu sau mới có chút trì độn phát ra thanh âm nghi vấn, tiếp theo lập tức phản ứng kịp, tay run lên, cây đuốc thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.

Trong động lại trở về sự yên tĩnh lúc đầu, chỉ còn lại tiếng bước chân của mọi người giống như giẫm ở trong lòng vậy. Không biết có phải bị ảnh hưởng tâm lý hay không, nàng vậy mà lại cảm thấy được cột đá kia càng nhìn càng giống tóc người, theo một góc độ khác, liền giống như một đầu người đang từ từ tiến tới hướng bọn họ. Nàng nhất thời bị sợ hãi, lại hoảng hốt cảm thấy sau lưng có người thổi khí lạnh tới, dưới chân không khỏi bước nhanh hơn, tay nhẹ nhàng túm chặt ống tay áo phía trước của Vũ chủ tử.

Vũ chủ tử như có chút cảm giác, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lại vẫn đang kiên cường nở nụ cười của nàng, thân hình khẽ ngừng lại.

“Nàng đi phía trước.” Hắn thản nhiên nói.

Bị con ngươi đen bóng của hắn nhìn, sợ hãi trong lòng Tiểu Băng Quân nhất thời tiêu tán hơn phân nửa, nhưng cũng không dám tiếp tục đi ở phía sau, vội vàng gật gật đầu, vượt qua hắn giơ cây đuốc đi ở phía trước chiếu sáng. Không biết là bởi vì có Vũ chủ tử ngăn cản, hay là vì nghĩ đến hắn ở phía sau, cái loại cảm giác ớn lạnh làm người ta sởn gai ốc sau lưng vậy mà đã không còn.

“Nơi này của lão nhân còn có chuyện xưa…” Đại khái là cảm thấy được tất cả mọi người trở lại bình thường, Vệ lão gia tử lại cười tít mắt mở miệng.

Tiểu Băng Quân vừa mới thở ra, nghe vậy trái tim lại không khỏi rung lên, rất muốn nói không thích nghe, nhưng lại không muốn thất lễ làm mất hứng của lão gia tử.

“Tổ phụ, đến nơi rồi.” Vừa đúng lúc này, Vệ Lâm ở phía trước đột nhiên nói, bất ngờ mà kịp thời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.