Huyễn Thần Cướp Thiên Tịch

Chương 8: Chương 8: Chương 7




Giống như không biết sự tồn tại của hầm, Vệ Lâm cũng vẫn không biết bên trong gò núi nhỏ sau lưng nhà mình lại chứa đựng Càn Khôn. Trong lòng núi vĩ đại, vách núi được mài qua, đá dài thô ráp cùng với bốn chậu than làm bằng đá được sắp xếp ở bốn phía, làm cho người ta giống như tiến vào một chỗ mà thời đại trước dân chúng dùng để cung phụng thần thánh. Bởi vì ánh sáng từ cây đuốc có hạn, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng đen cao lớn đứng sừng sững ở trên đài cao, cũng không thể thật sự nhìn rõ.

Vệ Lâm thử đem cây đuốc kề sát một trong bốn chậu than, căn bản vốn không ôm ấp hy vọng gì, lại không nghĩ rằng cây đuốc vừa nghiêng vào chậu than vậy mà lại đốt lên được. Hắn ngẩn ngơ, rồi sau đó mừng rỡ, tiếp tục đi thắp những chậu than khác. Tiểu Băng Quân thấy thế, vội vàng bắt chước theo. Trong chốc lát, trong lòng núi đã trở nên sáng tỏ.

Ánh lửa chiếu rọi có thể nhìn thấy mặt đất vốn không hề bằng phẳng được ma xát trở nên bóng loáng, không khó tưởng tượng được ít nhiều năm trước từng bị vô số người giẫm đạp qua, hình ảnh đầu tiên chính là trên vách núi đá lồ lộ lại vẽ đầy hình ảnh màu đỏ sậm. Có điều những thứ này cũng chưa thu hút được sự chú ý của mọi người, ánh mắt bọn họ đồng thời rơi vào pho tượng trên đài cao kia.

Trên đài cao là pho tượng hình người, cao gấp ba bốn lần so với chiều cao người bình thường. Tóc dài chấm đất, ngũ quan sắc sảo, ống tay áo đung đưa giống như đang di chuyển. Tay nghề điêu khắc tuy vụng về thô kệch, nhưng ánh mắt hơi hơi nhìn xuống lại tản mát ra sự thiêng liêng uy nghi khiến người muốn cúi đầu cúng bái.

Trong mắt Vũ chủ tử chớp loé ám quang, nhớ không nổi ngoại trừ trong thánh điện của chính mình, khi nào lại bị người điêu khắc để cung phụng. Pho tượng trước mắt hiển nhiên không thể sánh kịp với kỹ thuật điêu khắc của người trong tộc, có điều vẫn có thể nhìn ra có vài chỗ tương tự hắn. Hoặc là, tâm tư hắn hơi đổi, hoặc là trong nhân loại kỳ thật từng xuất hiện một người có dung mạo gần giống hắn?

Ý nghĩ như vậy chỉ lóe lên liền bị hắn bỏ đi, quay đầu nhìn bức hoạ trên tường.

Đập vào mắt, ở mặt trên chính là một đám người quấn bằng váy da thú, cầm vũ khí đơn giản. Tiếp tục nhìn xuống, kỳ thật đích thị đang miêu tả một chuyện xưa.

Kể rằng nhân loại đánh cá săn bắn, trải qua những ngày tháng yên ổn tường hoà. Có một ngày, một con quái vật khổng lồ có sừng có cánh từ trên trời bay xuống, cướp đoạt lương thực của con người. Con người đoàn kết cùng đối kháng quái vật, thương vong vô cùng nghiêm trọng. Ngay tại lúc rơi vào tuyệt vọng, một người nam nhân trong tay cầm cự kiếm xuất hiện, một mình chiến đấu với quái vật, sau cùng giết chết quái vật, khiến cho con người lại an cư lạc nghiệp. Dưới sự đồng tâm hiệp lực của con người, tạo ra pho tượng nam nhân để cung phụng giống như thần.

Vũ chủ tử yên lặng nhìn bức bích hoạ nam nhân cùng quái vật đọ sức, trong đầu mơ hồ hiện lên hình ảnh tương tự, trong trí nhớ tại thời gian xa xôi kia, hình như từng có một sự kiện như vậy.

Từ sau khi Huyễn lang tộc bị diệt, thế sự xoay vần mấy độ, nhân loại cũng nhiều lần chìm nổi. Hắn kinh lịch qua rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện đã nhớ không nổi rồi.

“Chủ tử.” Bên cạnh truyền đến tiếng gọi ôn hoà của Tiểu Băng Quân.

Vũ chủ tử từ trong hồi ức lẫn lộn hồi phục lại tinh thần, quay mặt, nhìn thấy nàng muốn nói lại thôi, trong mắt tràn đầy tò mò. Mà Vệ Lâm hai chân lại hơi cong lên, một bộ dáng tuỳ thời có thể quỳ xuống. Chân mày khẽ nhúc nhích, một loại cảm giác cực kỳ quái dị dâng lên trong lòng.

“Có từng gặp qua thần tiên hai chân không thể đi không?” Hắn nhàn nhạt hỏi. Quá khứ đối với hắn mà nói không là gì, tự nhiên hắn cũng không muốn cho bọn họ biết. Trong mắt nhân loại sau khi anh dũng vô địch chiến đấu, nam nhân trong bức hoạ cũng từng thụ thương nhuốm máu, hấp hối.

Bất quá ngắn ngủn một câu, chân Vệ Lâm trong nháy mắt đứng thẳng lại, trong lòng mới vừa nảy sinh hoài nghi liền bị đè ép xuống. Đúng vậy a, người trước mắt nếu thực là thần tiên, liền không cần chính mình giúp đỡ rồi.

Tiểu Băng Quân cũng không nghĩ như vậy, chỉ vì nàng tận mắt thấy, hơn nữa cũng từng cầm qua thanh kiếm kia. Thanh kiếm cùng áo giáp hiện giờ vẫn đặt ở trên giường nàng, nàng vẫn không tìm được nơi thích hợp để ném xuống. Chỉ là nhìn bức tranh cùng pho tượng này thật lâu rồi, nàng thật cũng không hoài nghi người đó là Vũ chủ tử, ngược lại nhớ tới đích thị là giống người trong điện ở dưới nước kia.

“Mệt rồi, về thôi.” Quét qua một vòng, Vũ chủ tử đại khái cũng hiểu rõ tác dụng của huyệt động này, mất hết chút hứng thú.

Ánh mắt Vệ lão gia tử không tốt, đang cầm ống điếu thuốc treo bên vách núi, một bộ dạng chậm rãi đi lại xem, vẻ mặt vô cùng chuyên chú, giống như muốn nghiên cứu ra cái gì từ trong đó, không nghe thấy lời Vũ chủ tử.

Vũ chủ tử cũng không thèm để ý, xoay người đi ra ngoài. Tiểu Băng Quân vội vàng lên tiếng chào hỏi Vệ Lâm, nhanh chóng đi theo sau đó. Vệ Lâm phải đợi lão gia tử, không cùng bọn họ cùng đi.

“Tiểu Lâm tử a, qua đây, qua đây.” Giấu trong không gian rộng lớn chỉ có tiếng lửa cháy, rộng đến độ làm cho người ta cảm thấy một loại áp lực nói không nên lời. Vệ lão gia tử như là đột nhiên nhớ tới còn có những người khác, quay đầu, lại nhìn đến trong động chỉ còn tôn tử của mình đứng ngơ ngác tại chỗ nhìn pho tượng trên đài cao, không biết suy nghĩ cái gì.

Vệ Lâm nghe được, hoàn hồn đi tới.

“Tiểu Lâm tử, ngươi xem vị này rõ ràng là vị trong nhà kia…” Vệ lão gia tử dùng ống điều chỉ chỉ vào bức tranh nam nhân kia chiến đấu với quái vật, híp mắt nói, “Ngươi xem biểu tình cùng thần thái này, quả thực là giống nhau như đúc a.”

Vệ Lâm vốn tính phản bác, lại nhìn lại một lần nữa. Người trong tranh cho dù đang trong hoàn cảnh chém giết thảm thiết vẫn mang biểu tình ung dung đạm mạc như cũ, thật sự là quá quen thuộc. Trong khoảng thời gian này, hắn luôn luôn nhìn thấy trên người Vũ chủ tử. Nếu là trùng hợp, cũng không tránh khỏi quá trùng hợp đi.

Lắc lắc đầu, hắn cảm thấy toàn bộ chuyện này đã vượt qua khả năng lý giải của hắn.

“Tiểu Lâm tử à, ngươi lần này đi theo bọn họ ra ngoài, cũng đừng trở về nữa.” Vệ lão gia tử đột nhiên nói, ý tứ trong lời nói khiến cho tâm Vệ Lâm phát lạnh.

“Nội tổ phụ…..”

Vệ lão gia tử không tiếp tục xem bức bích hoạ mà đi đến bậc thềm đá trên đài cao ngồi xuống, hung hăng rít một hơi thuốc.

“Những năm sau này, ngươi đừng giống ta và phụ thân ngươi như vậy, cả đời đều chôn ở trong núi này, bên ngoài như thế nào cũng không biết.” Ông chậm rãi nói, trong mắt có phiền muộn, vì chính mình cũng vì tôn tử của chính mình. Từ sau khi mấy vị khách nhân kia tới, ông không ít lần nhìn thấy tôn tử nhìn đường chân trời ngẩn người, trong mắt có thấp thỏm cùng khát vọng.

Vệ Lâm ngồi xuống bên cạnh lão gia tử, không nói gì.

Tiểu Băng Quân đi theo sau lưng Vũ chủ tử rời khỏi hầm, nhìn hắn trở về phòng, không chút suy nghĩ liền muốn đi theo.

“Nàng đi nghỉ ngơi đi.” Vũ chủ tử đẩy cửa ra, không có đi vào ngay lập tức.

Tiểu Băng Quân dừng một chút, không hề muốn cứ như vậy rời đi.

“Chủ tử.” Nàng chần chờ gọi một tiếng, cảm thấy phải nói chút gì đó.

Vũ chủ tử khẽ nghiêng người, nửa bên mặt ẩn trong bóng đêm, cả người nhìn qua có chút mơ hồ, mơ hồ đến khiến người ta không hiểu cảm thấy có chút tịch mịch.

Tiểu Băng Quân biết hắn đang đợi mình nói, không dám nghĩ nhiều, bước nhanh tới trước.

“Chủ tử, thiếp đốt đèn giúp người.”

Vũ chủ từ ừ, lui sang bên cạnh một bước để nàng đi vào trước.

Thắp sáng ngọn đèn xong, Tiểu Băng Quân đem cây đuốc nhúng vào lu nước trong sân, lại xoay người lại. Vũ chủ tử cũng không có nằm ngủ mà đứng bên giường đưa lưng về phía cửa, tựa hồ đang suy tư gì đó. Bóng lưng thẳng tắp cao ngất dưới ánh đèn lờ mờ, to lớn tựa hồ có thể chống đỡ trời đất, mà lại mơ hồ để lộ ra một nỗi thê lương khó tả.

Tiểu Băng Quân đứng ở cửa, không thể nói rõ vì sao lại đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.

“Chủ tử, Tiểu Băng Quân sẽ vẫn ở bên người.” Nàng bật thốt lên nói, rồi sau đó tim có chút đập mạnh và loạn nhịp. Nói như vậy… nghĩ như vậy đương nhiên là không sai, chỉ là… chỉ là đột ngột nói ra một câu như vậy, giống như có chút quái dị.

Không biết có phải là lời của nàng nói có tác dụng, hay là Vũ chủ tử tự mình hồi thần lại, thân hình cứng ngắc của hắn khẽ động đậy, người đã ngồi ở trên giường.

“Sẽ là bao lâu?” Hắn thấp giọng hỏi, mặt hướng nhìn nàng, ánh mắt lại giống như xuyên thấu qua nàng nhìn đến một nơi xa xôi nào đó.

Tiểu Băng Quân nghệt mặt, biết rõ hắn nhìn không phải là mình, lại vẫn cảm thấy tay chân không biết nên để đâu.

“Sẽ… sẽ là một đời một kiếp.” Nàng cong đôi mắt đẹp lên, không biết vì sao rõ ràng là vì khẩn trương lại nở nụ cười, lúc nói đến một đời một kiếp lại mang theo chút ngọt ngào.

Không biết có nghe thấy lời nàng không, Vũ chủ tử dời ánh mắt, không tiếp tục dây dưa với đề tài này nữa.

“Đi ngủ đi.” Hắn thản nhiên nói, nói xong, xoay người cởi hài của mình.

Tiểu Băng Quân thấy thế, khẩn trương xông về phía trước giúp hắn, sau đó lại vì hắn cởi ngoại bào, đắp kín chăn.

“Chủ tử, thiếp nói thật đấy.” Vốn muốn lui ra ngoài, bóng dáng cúi xuống lại đứng lại, nhìn người đã khép mắt kia, Tiểu Băng Quân nhịn không được nói.

Vũ chủ tử nằm nghiêng, vẻ mặt bình tĩnh tường hoà, một hồi lâu mới khẽ ừ một tiếng, rồi sau đó lại trở về trầm mặc, giống như là ngủ.

Tiểu Băng Quân im lặng thở dài, trong lòng không hiểu sao có chút mất mát, xoay người thổi tắt ngọn đèn trên bàn, sau đó đi ra ngoài.

Cửa ‘két’ một tiếng đóng lại, Vũ chủ tử vốn đã ngủ mở mắt ra, trong bóng đêm một đôi con ngươi thanh hàn hiện lên thần sắc đăm chiêu, lại lập tức bị ý tứ châm biếm nhàn nhạt thay thế.

Một đời một kiếp…. Một đời một kiếp của nhân loại có bao nhiêu lâu?

Đã từng, Thương Ngự không phải từng nói qua, người nữ tử kia nguyện ý cùng hắn một đời một kiếp ư? Nữ nhân kia lúc nói câu nói đó, không phải cũng thật tâm sao.

Sáng sớm hôm sau, hai cái kiệu bằng dây mây nâng Vũ chủ tử cùng Xuân Cơ rời khỏi thôn Vệ gia. Vệ lão gia tử đi lên núi Lương, nhìn bóng dáng bọn họ lúc ẩn lúc hiện ở trong rừng, hút thuốc xong nhả ra vài vệt khói.

Một nhóm 8 người hướng về phía mặt trời mọc mà đi, ngày đi đêm nghỉ, mấy ngày vô sự. Bởi vì cây rừng tươi tốt, đòi hỏi phải có một nhóm mở đường một nhóm đi trước, Tiểu Băng Quân còn có thể miễn cưỡng bắt kịp. Không ai biết khi nào thì có thể ra ngoài, nhưng vẫn luôn đi về cùng một hướng.

Một ngày nọ, bầu trời đặc biệt tối đen bất thường, mây u ám kéo tới, dường như tuỳ lúc có thể đổ mưa to. Mọi người không dám tiếp tục đi, tìm kiếm một sơn động để ngủ lại. Kiệu dây mây được thay phiên nâng, mà người không nâng kiệu liền phụ trách mở đường, đồng thời thuận tay đánh bắt một ít con mồi tươi mới cùng với tìm kiếm củi để nhóm lửa.

Một người thợ săn tên Vệ Võ nhóm lửa lên, Tiểu Băng Quân đổ ra chút nước từ trong bình bằng đất mang theo, đem hai cái nhân sâm phơi khô rửa sạch để vào, sau đó đặt ở trên lửa bắt đầu nấu. Đây là chuyện đầu tiên mỗi ngày khi nghỉ chân nàng làm, tất cả đã thành thói quen của mọi người rồi.

Vệ Lâm cùng thợ săn Vệ Thành kia ra ngoài chặt củi dùng cho buổi tối, còn lại Vệ Cánh cùng Vệ Thiên đi tới con suối gần đó giết thịt tẩy rửa con mồi cũng như hứng nước vào trong túi. Một ngày này thu hoạch không nhỏ, săn được một con hươu bào, trong lúc vô ý lại đào được một gốc cây nhân sâm.

Bát canh nấu xong đưa Xuân Cơ uống, hươu bào tẩm muối nướng trên lửa, hương vị lan toả ra xa, đưa tới tiếng kêu gào của dã thú. Vệ Lâm cùng Vệ Thành ra ngoài tìm củi vẫn chưa trở về.

Bọn Vệ Võ nhíu mi lại, liên tiếp nhìn phía cửa động, mãi đến khi mưa bắt đầu ào ào trút xuống mặt đất.

“Ta đi tìm bọn hắn.” Vệ Cánh đứng phắt dậy, nắm cung tên lên nói.

Vệ Võ cùng Vệ Thiên nhìn nhau, sau đó Vệ Thiên ở lại bảo vệ ba người Vũ chủ tử, Vệ Võ cùng Vệ Cánh cùng nhau đi tìm hai người Vệ Lâm.

Tiểu Băng Quân có chút bất an, khập khiễng đi tới bên cạnh cửa động nhìn ra bên ngoài. Bóng đêm u tối, mưa ẩm ướt ập xuống đất trời, tại nơi hoang sơn dã lĩnh này làm cho người ta cảm thấy một sự cô tịch cùng nhỏ bé nói không nên lời. Có hạt mưa rơi trên mặt, cái lạnh lan vào người. Nàng sợ run cả người, có chút mờ mịt quay người lại.

Vũ chủ tử ngồi tựa vào bên cạnh vách núi, ánh lửa chiếu rọi xuống, sắc mặt khẽ trở nên trắng.

Tiểu Băng Quân đi qua, đem chân hắn đặt ở trong lòng, bắt đầu xoa bóp, không có chú ý tới vẻ mặt khó đoán của Xuân Cơ nhìn bọn họ. Trải qua quãng thời gian ở chung này, nàng đã có thể tuỳ lúc nhìn ra từ trong những biến hoá rất nhỏ trên mặt hắn để phát giác ra hắn không khoẻ.

“Chủ tử, Vệ tiểu ca bọn họ….” Nàng nhẹ nhàng nói, chưa nói xong liền ngừng lại, nhắm mắt, không biết suy nghĩ gì nữa.

Bàn tay trong ống tay áo rộng của Vũ chủ tử gắt gao nắm chặt mặt đất, nếu không phải có người ngoài ở đây, hắn chỉ sợ đã khống chế không nổi bắt đầu run rẩy.

“Hôm nay là ngày mấy?” Thật lâu sau, hắn chậm rãi hỏi.

Động tác trên tay Tiểu Băng Quân dừng lại, không trả lời ngày “Hình như…. Không nhớ rõ, chủ tử.”

“Hôm qua có trăng, vừa tròn vừa lớn, hôm nay không phải 15 thì là 16.” Đang lật hươu bào, Vệ Thiên nói xen vào, nói xong, hướng ngoài động đen tuyền nhìn thoáng qua, lẩm bẩm, “Vệ lão tam bọn họ chẳng lẽ tìm không ra đường….” Vệ lão tam là Vệ Thành, sở dĩ không nghĩ tới phương diện gặp phải nguy hiểm là vì Vệ Thiên xưa nay biết với thân thủ của Vệ Lâm, Vệ Thành, cho dù có gặp phải dã thú hung mãnh cũng có thể ứng phó được.

“15…” Vũ chủ tử không tiếng động thở dài, nhắm mắt ngửa đầu tựa vào vách núi băng lãnh, vậy là cái cằm hoàn mỹ như quý tộc kia liền lộ ra.

Tiểu Băng Quân giương mắt nhìn, không khỏi có chút xuất thần. Đúng lúc này, một tiếng sói xuyên thấu qua tiếng mưa rơi loáng thoáng truyền tới, không lâu sau, lại là một tiếng khác.

“Hỏng bét, chẳng lẽ là bầy sói?” Vệ Thiên quá sợ hãi, vứt hươu bào xuống liền chạy ra hướng cửa động.

Bầy sói…. Tiểu Băng Quân cứng đờ.

Giống như xác minh suy đoán của Vệ Thiên, tiếng sói gào hú hỗn loạn lại truyền tới.

Mặt Vệ Thiên đã trắng bệch, trở lại bên cạnh đống lửa, lấy hươu bào đã nướng đến cháy sém trên đống lửa ra, lại cầm cung tên của mình lên, sờ sờ đao săn trên lưng, đi ra ngoài đồng thời cấp bách dặn dò Tiểu Băng Quân. “Băng Quân cô nương, Vệ lão tam bọn hắn có khả năng gặp phiền toái, ta phải đi tiếp ứng bọn họ. Cô dời đống lửa tới cửa động, đợi chúng ta trở về…..” Nói đến đây, hắn dừng lại, đổi lời, “Trước khi bình minh tới ngàn vạn lần đừng để cho lửa tắt.” Nói xong, xoay người vọt vào trong màn mưa.

“Chủ tử….” Tay xoa bóp đùi Vũ chủ tử của Tiểu Băng Quân không khỏi căng thẳng, có chút không biết làm sao.

“Là bầy sói.” Vũ chủ tử không có mở mắt, thở dài nói.

“Làm sao bây giờ, chủ tử, áo giáp cùng kiếm đều không có.” Tiểu Băng Quân mờ mịt mà lo sợ nghi hoặc thì thào. Khi nghe tới việc Vệ Lâm bọn họ gặp nguy hiểm, nàng đầu tiên liền nghĩ tới áo giáp có thể giúp Vũ chủ tử đứng lên, nhưng thứ kia đã bị nàng chôn ở một nơi bí ẩn nào đó ở trên đường, lúc này muốn dùng cũng tìm không kịp.

Giống như cùng địch nhân đọ sức, tiếng sói gầm thét một tiếng lại một tiếng không ngừng truyền đến, trong đêm tối càng ngày càng rõ ràng, không biết có phải do ảo giác, trong lúc đó mơ hồ lại xen lẫn tiếng người rống giận.

“Nàng muốn cứu bọn họ?” Trong bầu không khí vắng vẻ bao phủ bởi sự bất an, Vũ chủ tử nhàn nhạt hỏi.

“Đương nhiên là muốn.” Tiểu Băng Quân không chút do dự gật đầu. Không nói đến mấy thợ săn này là vì bọn họ mới gặp tình cảnh nguy hiểm, cho dù chỉ đơn thuần là người không quen biết cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ bị sói ăn.

Nghe vậy, Vũ chủ tử mở mắt ra, lạnh lùng nhìn nàng nói, “Nếu phải dùng mạng của nàng để đổi, nàng có nguyện ý?”

Bây giờ đến lượt Tiểu Băng Quân há miệng thở dốc, không trả lời ngay. Xuân Cơ ở một bên trong mắt tràn ra ý cười nhạo nhàn nhạt.

Tiểu Băng Quân mím môi, khoé môi lúm đồng tiền hãm sâu, trong đêm lạnh tiếng sói tru giống như búa tạ hết lần này tới lần khác gõ vào trong lòng nàng. Một hồi lâu, nàng mới có chút thẹn thùng mở miệng thì thào. “Thiếp… thiếp cũng nguyện ý, nhưng mà…. nhưng mà thiếp không nỡ xa chủ tử.” Mặc dù chỉ là giả thiết, nhưng đối với nàng mà nói vẫn là một cái quyết định khó xử. Lấy mạng của bản thân đổi lấy tính mạng của bốn người, nàng đương nhiên hiểu đạo lý trong đó, nhưng nàng cũng chưa từng quên, chính mình muốn ở cùng Vũ chủ tử một đời một kiếp. Nếu hắn không có ai ở cùng, tất nhiên sẽ… tất nhiên sẽ cực kỳ cô đơn.

Nàng vừa nói xong, Xuân Cơ ngạc nhiên. Một cảm giác không thể nói rõ là bội phục hay là ghen tị từ đáy lòng dâng lên, khiến cho thần sắc của nàng trở nên âm u, nhưng đôi mắt đẹp lại gắt gao nhìn chằm chằm Vũ chủ tử, muốn biết phản ứng của hắn.

Vũ chủ tử lại giống như thờ ơ, thần sắc không có tí ti biến hoá, chỉ đem bàn tay hướng về phía Tiểu Băng Quân.

“Qua đây đỡ ta.”

Tiểu Băng Quân không biết hắn muốn làm gì, nghiêng người qua nắm lấy cái tay kia, vừa muốn dùng sức, bất ngờ không phòng bị bị một lực đạo mạnh mẽ kéo bổ nhào vào trên người hắn. Ngay sau đó, cổ bỗng nhiên đau đớn, bị cắn thật mạnh.

Lại… lại cắn? Sau khi cả kinh xong, nàng mới phản ứng kịp là chuyện gì xảy ra, không biết làm sao lại thấy có chút bất đắc dĩ. Đây là lần thứ hai hắn cắn nàng, nhưng mà nàng giống như đã tập thành thói quen rồi.

“Chủ tử….” Nàng muốn nói chút gì, nhưng vừa mới mở miệng lại cảm thấy đầu óc có chút nặng trĩu, một lát sau đã mê mang rơi vào trong bóng tối.

Vũ chủ tử giống như không nhìn thấy ánh mắt kinh dị của Xuân Cơ, chất lỏng nóng bỏng vào miệng khiến cho toàn thân hắn ấm áp. Nguyên bản huyết dịch lạnh lẽo đọng lại trong tận xương tuỷ dần dần dịu đi, mãi đến khi cảm giác cứng ngắc đau đớn co rút nơi hai chân biến mất, hắn mới buông miệng ra, mềm nhẹ liếm qua cần cổ tuyết trắng bị chính mình cắn nát kia, nhìn nó thần kỳ khép lại, sau đó giương mắt lạnh lùng nhìn về phía Xuân Cơ.

“Ngươi cũng ngủ một lát đi.” Hắn vung tay áo, thản nhiên nói.

Xuân Cơ chưa kịp phản ứng đã bị điểm trúng huyệt ngủ.

Vũ chủ tử đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Băng Quân, ôm nàng nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh Xuân Cơ, sau đó lấy gậy trượng vươn người đứng dậy, hướng cửa động mà đi. Trường bào màu đen ở sau người buông thõng như những gợn sóng di động, ánh lửa chiếu rọi nửa người.

——————-

Vệ Lâm chú ý tới chân Tiểu Băng Quân càng ngày càng cà thọt, cũng nhìn thấy nàng ở khe suối dùng nước rửa sạch tất dính máu, bởi vậy lúc đi tìm củi cùng Vệ Thành đặc biệt chú ý một chút xem có thảo dược có thể giảm đau không. Bất tri bất giác liền đi xa sơn động ngủ qua đêm một chút, mãi đến khi bóng tối hoàn toàn phủ xuống mới phản ứng kịp.

Hai người bọn họ là thợ săn lão làng quanh năm di chuyển trong rừng núi, không hề lo lắng bị lạc phương hướng. Nhưng mà tại lúc bọn hắn lưng cõng củi chặt được trở về, ngoài ý muốn đụng phải một bầy sói, cùng với một vài người xa lạ bị bầy sói vây công. Hai người trời sanh tính tình thuần phác, không cách nào gặp chết không cứu, thêm nữa sói lại có tính đề phòng cao, cuối cùng cũng bị liên luỵ không cách nào thoát thân.

Một đêm này bầy sói ngoài ý muốn táo bạo, hoàn toàn không có sự dè dặt cùng xảo quyệt ngày thường, từng bước từng bước hung hãn không sợ chết nhào tới, không cho người bất luận cơ hội nghỉ ngơi.

Vệ Lâm cùng Vệ Thành cùng mấy người không quen biết tụ cùng một chỗ, dựa lưng vào nhau ngăn cản sói công kích. Tên dùng hết liền đổi thành đao săn, không ai biết lúc nào thì đổ mưa, chỉ biết máu sói cùng máu người bắn tung toé trên mặt đất, làm cho người ta cảm thấy một loại thị huyết điên cuồng rất nhanh tràn ngập trong không khí.

Vệ Cánh cùng Vệ Võ đến đây. Sau đó là Vệ Thiên.

Mà sói giết mãi cũng không hết, nhiều đến nỗi làm cho người ta tuyệt vọng.

Hét thảm một tiếng, có người vì chịu không nổi cái chết vây quanh và không khí thảm thiết cùng với tình huống quỷ dị bị bầy sói lần lượt lao tới mà xuống tinh thần, nổi điên chạy ra khỏi đám người, vọt vào trong bầy sói, nháy mắt bị xé thành từng mảnh.

Mọi người vốn đang dần cảm thấy vô lực lại còn đang liều chết chống cự, tâm bắt đầu trầm xuống, động tác chỉ chậm chạp như vậy, lại có người bị cắn trúng. May mắn phản ứng của Vệ Lâm cực kỳ nhanh, một đao bổ tới, cứu người nọ ra khỏi miệng sói. Người nọ tìm được đường sống trong chỗ chết, cảm kích cười cười với Vệ Lâm, nhưng mà bọn họ đều biết, đây bất quá chỉ kéo dài thêm chút thời gian mà thôi.

Rơi vào trong bụng sói, tựa hồ đã là kết cục định trước. Đối với thợ săn Vệ gia quanh năm gặp phải các loại dã thú hung mãnh lúc này trong lòng suy nghĩ cũng chỉ là chống được lúc nào hay lúc ấy, đối với việc còn sống không ôm ấp chút hy vọng nào.

Mưa còn đang rơi xuống, không lớn, nhưng tí tách rơi, giống như hơi lạnh thẩm thấu vào lòng người.

Đột nhiên một tiếng sói tru dài xuyên thấu sương mù huyết tinh cùng cái chết, lọt vào trong tai mọi người. Người lẫn sói đang ở trong cục diện tử chiến đồng thời cảm thấy một cơn áp bách vô hình mà cường đại, không tự chủ được dừng lại.

Không khí trong chốc lát ngưng trệ, rồi sau đó đám sói như là đột nhiên phản ứng kịp, đồng thời xoay người hướng về cùng một hướng bắt đầu tru lên đáp trả. Trong lúc này tiếng sói tru rung động trời đất, kinh tâm động phách.

Đám người Vệ Lâm chết lặng nhìn một màn này, mặc dù có được một chút thời gian nghỉ ngơi, trong lòng lại không có chút vui sướng. Theo tiếng tru kia nghe ra được, tình cảnh bọn hắn không chỉ không có chút nào chuyển biến tốt đẹp, ngược lại sẽ càng gian nan.

Có lẽ tiếng sói tru mang theo lực uy hiếp quá lớn, mưa vậy mà ngừng lại, mây đen tản ra, có ánh sáng rõ ràng, một vòng trăng tròn xuất hiện giữa hai đỉnh núi, cánh rừng nhấp nhô giống như in vào trong mắt người. Có gió thổi tới, bí mật mang theo hương vị mưa tươi mát cùng với bùn đất, còn có mùi máu tanh nồng đậm không tiêu tan.

Ánh sáng lọt vào trong tầm mắt khiến cho mọi người đang trong tình trạng kiệt sức cảm thấy một đường sống mỏng manh, tinh thần không khỏi rung lên, trong lòng lại tràn ngập ý chí chiến đấu. Không có ai muốn chết, cho dù là trong tuyệt cảnh cũng cần phải tận lực một lần mới cam tâm.

Lại là một tiếng sói tru, giữa tiếng bầy sói gào rú vẫn rõ ràng như cũ truyền tới, mang theo khí phách cùng lực uy hiếp khiến người sợ hãi.

Một màn khiến người bất ngờ xuất hiện rồi. Vốn dĩ bầy sói nóng nảy bất an sau tiếng hú dài mang theo khí thế hào hùng vậy mà đồng thời gập chân trước lại, quỳ xuống. Núi rừng mênh mông trở về yên tĩnh, tĩnh đến mức quỷ dị, trong đêm tiếng chim cùng côn trùng đều không có.

Đám người Vệ Lâm không biết đã xảy ra chuyện gì, lại đều không tự chủ được đè thấp hô hấp, như là sợ bất thình lình quấy nhiễu bầu không khí thần thánh.

Sau đó, bọn hắn thấy được nó.

Nó tao nhã mà lười biếng nện bước xuất hiện dưới ánh trăng, xa xa đứng ngẩng đầu trước bầy sói. Bộ lông rậm màu đen bị gió nhẹ nhàng phất động, con ngươi lạnh lùng mà cao ngạo giống như ngôi sao trong đêm lạnh, bễ nghễ nhìn nhân loại chật vật không chịu nổi, cao quý giống như quân vương.

Có mùi xạ hương nồng đậm lẫn trong gió đêm ướt át, làm phai nhạt mùi máu cùng hơi thở của thần chết, tô vẽ ra tàn ảnh phồn hoa thời viễn cổ.

Lúc Tiểu Băng Quân tỉnh lại, cảm thấy cảm giác đau đớn nóng rát mấy ngày qua bởi vì bị ma sát ở lòng bàn chân truyền đến từng cơn mát rượi, mở mắt ra, ánh lửa tiến vào khoé mắt, bên tai có tiếng nói chuyện lầm rầm được tận lực đè thấp.

Chân bị một bàn tay ấm áp nắm, sau đó được vải dệt mềm mại quấn chặt. Tầm mắt di chuyển, nàng thấy được vẻ mặt đạm mạc mà trầm tĩnh của Vũ chủ tử. Thời gian giống như đảo ngược, lại trở về buổi chiều kia lúc nàng tỉnh lại ở nhà Vệ Lâm. Tim nàng có chút đập mạnh và loạn nhịp, rồi sau đó đột nhiên vọt người ngồi dậy, muốn thu chân lại không dám, cười đến có chút xấu hổ.

“Chủ tử, thiếp… thiếp…”

Vũ chủ tử nhàn nhạt liếc nàng một cái, vẫn như cũ chẳng những không dừng chuyện mình làm trong tay, trái lại người nói chuyện nhìn thấy nàng tỉnh lại thì ngừng lại.

“Băng Quân cô nương, chân cô nếu tiếp tục bị trầy sớm muộn gì cũng không đi đường được, thảo dược này đối với việc giảm bớt đau đớn có hiệu quả tốt nhất.” Tiếng cười của Vệ Lâm truyền đến từ bên kia đống lửa. Trải qua mấy ngày ở chung, hắn đã không còn giống như lúc ban đầu câu nệ như vậy.

Tiểu Băng Quân nghe tiếng quay đầu nhìn lại, phát hiện bọn Vệ Lâm đều đã trở lại, còn xuất hiện thêm mấy người không quen biết.

“Vệ tiểu ca, các người không sao chứ?” Nàng nhớ lại chuyện trước khi hôn mê, trong miệng hỏi, tay lại không tự chủ được sờ vào chỗ bị cắn trên cần cổ.

Vũ chủ tử nhìn động tác của nàng, vẻ mặt như thường, tựa hồ cũng không phát sinh chuyện gì.

Nghe được nàng hỏi, mọi người bên cạnh đống lửa không tự chủ được nhớ tới một màn không lâu trước kia, vẻ mặt hoảng hốt, cảm giác giống như trong mộng. Vệ Lâm nói quanh co hồi lâu, cũng chỉ nói được hai chữ ‘không sao’, còn lại liền nói không nên lời. Cũng không phải hắn muốn giấu diếm cái gì, nhưng mà gặp phải mấy chuyện tình thật sự quá sức tưởng tượng, hắn lại không giỏi nói chuyện, căn bản không thể nào nói nên lời.

Sao lại không có vết thương, rõ ràng…. Tiểu Băng Quân lại sờ sờ trên cổ, trong lòng phiền muộn, đối với phản ứng kỳ quái của Vệ Lâm thật không để ở trong lòng, dù sao người bình yên trở về là tốt rồi.

Vũ chủ tử giúp nàng băng bó hai chân thật tốt, sau lại mang tất vào. Vệ Lâm xem tình thế đổ nước trong túi nước ra cho hắn rửa tay, sau đó mới cắt thịt hươu bào đã nướng chín đưa cho hai người.

Hiển nhiên bởi vì số người gia tăng, thịt hươu bào không đủ chia, trên đống lửa không biết đang nướng dã vật gì, nướng đến nghe thấy cả tiếng ‘xèo xèo’.

Tiểu Băng Quân từng miếng từng miếng cố gắng cắn khối thịt có trọng lượng ước chừng nửa cân trong tay, con ngươi mỹ lệ khi thì nhìn mấy người không quen biết, khi thì len lén dò xét Vũ chủ tử, trong lòng tràn ngập nghi hoặc. Sau đó rất nhanh chú ý tới, những người đó, bao gồm nhóm người thợ săn thôn Vệ gia đều ít ít nhiều nhiều bị thương, trên mặt đất lại vẫn có một người nằm, hiển nhiên bị thương cực kỳ nghiêm trọng.

Không biết là bởi vì Vũ chủ tử làm cho người ta có cảm giác áp bách quá lớn, hay là tâm tình không tốt, ngoại trừ Vệ Cánh Vệ Thành thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện hai ba câu với nhau, những người khác đều trầm mặc, không khí ngưng trọng dị thường.

Đối với Tiểu Băng Quân đã quen ăn cao lương mỹ vị, chỉ thêm muối không thêm bất kỳ gia vị gì khác lên hươu bào vốn để nguội lại đun nóng lên thật sự không thể nói là ngon. Vệ Lâm chia phần cho nàng vô cùng nhiều, nàng chỉ nhìn cũng đã có chút no rồi. Mặc dù như vậy, nàng vẫn đang cười tít mắt gặm cắn, tính toán nếu ăn không hết liền dùng gì đó gói lại, để dành lúc bụng đói lại ăn.

Ở một bên khác hô hấp của Xuân Cơ đều đều, đã ngủ say.

Vũ chủ tử ăn cơm không phát ra một chút tiếng vang nào, mặc dù cầm một khối thịt tựa hồ nhiều gấp đôi nàng, tư thế của hắn vẫn tao nhã, khiến cho những người khác cũng theo bản năng thu lại tướng ăn của chính mình.

Mặc dù nói là ăn không nói ngủ không nói, Tiểu Băng Quân ngồi ở chỗ kia chần chừ, rốt cuộc vẫn lại là nhịn không được, không yên lòng gặm thịt, ánh mắt lại nhìn về phía Vũ chủ tử, muốn nói lại thôi.

Vũ chủ tử dường như chưa phát hiện ra, chuyên tâm ăn chút gì đó. Việc ăn uống của hắn cũng cực kỳ kỳ quái, mấy ngày không ăn cơm cũng không đói bụng, cũng có thể giống như hiện tại một lần ăn một hai cân thịt mà không khó chịu chút nào.

Tiểu Băng Quân trong lòng hiểu rõ, nếu như không có chuyện gì, nếu mình không mở miệng, hắn sẽ không chủ động nói chuyện với mình.

“Chủ tử.” Trong miệng nàng vẫn đang nhai thịt, giọng nói có chút nhỏ còn có chút không rõ. Trên thực tế, ngay cả chính nàng cũng không rõ lắm, rốt cuộc có muốn cho hắn nghe được hay không.

Vũ chủ tử giương mắt nhìn nàng, không nói gì, hiển nhiên đang đợi nàng nói tiếp.

Tiểu Băng Quân cong mắt, có chút lấy lòng cười, nhưng cũng không nhịn lời trong miệng xuống, lời nói ra vẫn mơ hồ như vậy.

“Vừa rồi… vừa rồi thiếp không cẩn thận ngủ thiếp đi sao?” Nàng kỳ thật muốn hỏi là, hắn vì sao lại cắn nàng. Nhưng mà miệng vết thương trên cổ đã không có, vấn đề này liền có vẻ có chút kỳ quái, thêm nữa chung quanh còn có những người khác nghe thấy, vì thế tạm thời thay đổi câu hỏi kia đi.

Nghe vậy, Vũ chủ tử dừng động tác ăn lại, yên lặng nhìn vào mắt nàng, hai tròng mắt đen như hồ sâu, không biết suy nghĩ cái gì. Mãi đến khi thấy nàng toàn thân không được tự nhiên, bắt đầu hối hận đã lắm miệng hỏi vấn đề này, hắn mới chậm rãi di chuyển tầm mắt, ánh mắt như có như không đảo qua cổ nàng, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Tiểu Băng Quân không tự chủ được lạnh rùng mình, rồi sau đó toàn thân mới thả lỏng. Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng giống như cảm thấy khoé môi Vũ chủ tử có chút cong lên.

Đại khái là thấy hai người nói chuyện với nhau, những người khác cũng đây đó bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện, không khí vốn dĩ có chút cứng ngắc nhất thời dịu xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.