Huyễn Thiên Địa - Thần Lực Chi Tranh

Chương 5: Chương 5: Hải linh thành (2)




Tịch Nhiên biết hắn nghĩ cái gì. Cũng không vạch trần suy nghĩ đó mà kể tiếp đoạn cuối câu chuyện.

“Linh Lăng không nhớ, nhưng ta có thể nhớ. Năm đó lão Đường chủ đưa Linh Lăng về Linh thành, trước tiên là bí mật tới tìm ta. Lão thân là Đường chủ Giới Luật Đường, lại đến tìm ta giữa đêm khuya, là muốn cầu xin ta thực hiện tẩy cốt, tức là tẩy hoán huyết nhục xương cốt Linh Lăng.”

Long Đản bàng hoàng. Đây chẳng phải là cấm thuật sao? Tịch Nhiên hài lòng nhìn phản ứng của Long Đản.

“Nó đúng là cấm thuật. Khi thi triển cần phải có huyết nhục xương cốt có quan hệ huyết thống gần nhất để tẩy hoán. Cả quá trình hoàn toàn là đau đớn từ đầu tới cuối. Ta không vòng vo nữa. Máu thịt là của lão Đường chủ, xương cốt…cũng là của lão Đường chủ. Cho nên nhiều năm nay gia đình ba người các ngươi sống yên ổn là đổi bằng đau đớn của hai người đó.”

Long Đản không đứng vững, ngã ngồi xuống đất. Hắn không nghĩ con gái hắn, phụ thân hắn phải chịu đau đớn tẩy cốt để hắn và thê tử cùng con trai nhỏ sống yên ổn tại nơi này.

“Linh Lăng rất sợ ta chuyện sẽ bị đưa ra Chấp Pháp Đường. Nhưng mà ta đâu có rảnh vậy. Tuy nhiên, ta nói chuyện này cho ngươi là có lý do.”

“Lý do?” Long Đản ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Tịch Nhiên. Hắn càng lúc càng cảm thấy vị Linh chủ đời này còn bí hiểm hơn đời trước. Long Đản là số ít Linh giả Đại thừa biết được nội tình Linh chủ sống không thọ. Cho nên hắn đánh giá được, Linh chủ đời này so với cha của chàng là Linh chủ đời trước khó lường hơn.

“Ta muốn ngươi đưa những đứa trẻ bên kia đi Hải Long Vĩ lịch luyện.”

“Hải Long Vĩ??? Chỗ đó…chỗ đó không dành cho trẻ con. Nếu là công tử người đi không vấn đề. Nhưng bọn chúng…”

“Không sao cả. Ngươi đừng xem thường chúng. Đợi chúng lịch luyện xong, ngươi chưa chắc áp chế được chúng đâu.” Tịch Nhiên ngừng một chút rồi nhìn vào mắt Long Đản nghiêm túc nói “Long Đản, ta muốn ngươi đưa chúng đi bởi vì trước đây ngươi thủ hộ nơi đó. Tuy ngươi lỗ mãng, nhưng có thực lực. Ta hy vọng ngươi sẽ giúp ta chuyện này, và giữ bí mật giống như ta giữ bí mật thân thể của Linh Lăng.”

Long Đản chợt hiểu. Không phải tự nhiên mà Linh chủ cho hắn biết mọi chuyện. Là Linh chủ muốn bắt hắn làm việc cho người. Quả thật là một con cáo.

Tịch Nhiên và Long Đản đạt được thỏa thuận thì quay về gian phòng bên cạnh. Vừa bước vào liền trông thấy mấy đứa trẻ đang vây quanh một đứa bé trai mười tuổi vui vẻ nói chuyện gì đó, chỉ có ba đứa lớn tuổi nhất ngồi một bên như đang suy nghĩ gì. Tịch Nhiên nhìn chúng nhướng mắt, trong đầu bọn trẻ lập tức vang lên lời nói của chàng.

“Chuyện nhìn thấy ở đây không được nói cho bất kì ai. Ta đã hạ nguyền, chỉ cần hé răng nửa lời sẽ mất mạng.”

Mặc Hiên không có biểu hiện gì, mấy đứa trẻ còn lại thì giật mình hoảng sợ, lấm lét nhìn Tịch Nhiên đang cười cười ngoài cửa. Long Đản ổn định cảm xúc, sau đó trở về bộ dạng lỗ mãng mà lớn tiếng nói.

“Nhiên công tử nói mấy đứa có việc ở gần đây, cho nên hôm nay ở lại đây nghỉ một hôm đi. Ta sẽ chuẩn bị phòng ốc, muốn đi chơi tham quan chỗ nào cũng được. Cứ báo tên Long Thần Khách Lầu này không ai cản đường các ngươi.”

Lúc này đang là mùa đông, biển động không ngừng nên thuyền bè không ra khơi nữa. Vì vậy mà thành Hải Linh có một lễ hội lớn kéo dài suốt một tháng trời, gọi là tiết Thiên Hàn. Hôm nay vừa vặn là ngày bắt đầu lễ hội. Khắp nơi phố xá treo đèn kết hoa, người ta bày các gian hàng buôn bán các loại thức ăn đặc sản mùa đông của nơi này, còn có mấy loại đồ chơi ngộ nghĩnh làm cả thành Hải Linh còn nhộn nhịp vui vẻ hơn gấp nhiều lần ngày thường.

Long Đản chuẩn bị cho mỗi người bọn họ một bộ quần áo của Nhân tộc để dạo chơi trong thành. Ở nơi này nếu một nhóm người Linh tộc đi với nhau rất dễ gây chú ý, hơn nữa nhóm bọn họ còn có tới mười mấy người, không khỏi đánh động tới Thành hoàng. Tịch Nhiên không muốn phiền phức như vậy. Nếu để lộ thông tin Linh chủ của Linh tộc đi lang thang ở đất Nhân tộc cùng một đoàn người thế này rất dễ làm cho Thành hoàng cảm thấy bị uy hiếp. Riêng việc một cựu Linh giả Đại thừa như Long Đản ở chỗ này cũng làm Thành hoàng cảm thấy ăn không ngon. Nhưng đứng sau Long Đản không chỉ có Linh tộc, mà còn là gia tộc nhà vợ giàu có quyền lực. Thành hoàng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở làm ngơ, nhưng vẫn thường hay cử người giám sát.

Trên đường đi Linh Lăng cùng tiểu đệ dẫn đường, Tịch Nhiên và Long Đản đi phía sau. Suốt một đoạn đường đi Tịch Nhiên đều biết có người theo dõi mình, chỉ là bọn họ vốn cũng chỉ muốn đi dạo phố chứ cũng không có ý định gì nên mặc kệ muốn theo dõi cũng không sao. Tịch Nhiên cười khổ một mình. Có thể lúc vào thành quên che mắt nên bây giờ Thành hoàng đang chú ý đến họ rồi.

Nhìn thấy Tịch Nhiên biểu hiện như vậy, Long Đản cũng cười cười.

“Thành hoàng nơi này ấy à, là một ông già lo trái sợ phải. Lão ngồi tít trên cao, lúc nào cũng lo lắng bị người ta ám hại cướp quyền hành. Mấy người con trai của lão đều bị lão đưa sang thành khác, nói là đi học tập, thực tế là sợ bị con hại. Công tử người nói xem, Nhân tộc tham quyền cố vị như vậy được cái gì chứ?”

Tịch Nhiên ngẫm nghĩ một lúc cũng không rõ ràng trả lời.

“Con người có Tam độc, là Tham Sân Si. Là bản tính trong họ rồi. Linh tộc cùng Dạ tộc chúng ta chẳng phải cũng thế sao? Vạn năm trước tranh đoạt Thần Lực, vạn năm sau cũng vì Thần Lực mà quấy rối nhau.” Tịch Nhiên cúi nhìn bàn tay mình, khởi một quả cầu Thần Lực nho nhỏ, cười như không cười mà nói, “Linh tộc chúng ta nắm giữ Thần Lực này thực sự tốt sao?”

Long Đản khiếp sợ nhìn Tịch Nhiên, song cũng cảm thấy Tịch Nhiên nói không sai. Để nắm giữ Thần Lực, Linh chủ bọn họ không thể sống quá ba mươi tuổi. Cái giá này có đắt quá không? Hai người không nói tiếp, mỗi người lại theo đuổi ý nghĩ của riêng mình. Chốc lát sau họ bỗng dưng thấy xung quanh hình như hơi kì lạ. Những người xung quanh họ trở nên không bình thường. Tịch Nhiên nhếch miệng, quả nhiên là ra tay rồi.

Suy nghĩ vừa xong, lập tức những người xung quanh bao vây lấy bọn họ. Mấy đứa trẻ giật mình nhưng cũng không có hành động gì, chỉ nhìn về phía Tịch Nhiên, chờ chàng ra chỉ thị. Long Đản đứng ra hơi gật đầu xem như chào hỏi, sau đó lớn giọng.

“Ta là người của Long Thần Khách Lầu, đây đều là khách của chúng ta. Các người đây là có ý gì?”

Một người đàn ông cao lớn phía sau bước giọng ồm ồm nói.

“Thành hoàng muốn mời các vị khách đây về phủ uống trà, ngươi thấy thế nào?”

“Ngươi…”

Long Đản định nói gì đó, nhưng Tịch Nhiên bên cạnh đã ngăn lại.

“Thật vinh hạnh quá, nhưng mà ngươi thấy đó, mấy đứa trẻ nhỏ thế này làm gì biết uống trà, để bọn chúng trở về khách lâu, ta đi với các ngươi có được không?”

“Không nhiều lời, Thành hoàng mời tất cả.”

Tịch Nhiên híp mắt, cũng không nói gì nữa gật đầu đồng ý. Trước khi đi còn quay lại nói với Long Đản.

“Long Đản thúc, thúc và con trai cứ quay về đi. Ta và mấy đứa sẽ sớm trở về. Đừng lo lắng.”

“Công tử, cẩn thận.” Long Đản cúi chào sau đó dẫn con trai trở về. Hắn biết đây là Linh chủ lo lắng cho con trai hắn nhỏ tuổi, lo lắng cả nhà hắn bị liên lụy. Chỉ trách hắn không đủ bản lĩnh.

Tịch Nhiên và nhóm Thân vệ bị đưa đến một tòa phủ đệ lộng lẫy xa hoa, từ ngoài cổng đi vào còn phải qua một khu vườn lớn đầy cỏ cây. Lại qua một cái hồ rộng, dưới hồ trồng sen nuôi cá, bờ hồ liễu rũ gió đưa. Giữa hồ là một cái đình viện, bên trong dường như có tiếng nữ nhân đang cười đùa. Trên đường đi còn gặp rất nhiều người hầu đi qua đi lại bận rộn. Phong Nguyệt, cháu gái Nhị trưởng lão, khe khẽ than.

“Ôi chao phủ đệ to quá chừng. Lại còn rất nhiều người. So với phủ của Nhiên công tử nhà chúng ta khác một trời một vực.”

Tịch Nhiên nghe vậy giật giật khóe miệng. Chàng cũng không cần nhiều người như vậy chạy tới chạy lui trong phủ. Lúc này Lam Vũ, cháu trai Đại trưởng lão mới đáp lời.

“Muội ngốc quá. Làm sao so sánh được. Công tử nhà chúng ta giản dị, mới không cần nhiều người hầu hạ phục vụ như vậy đâu.”

A, Tịch Nhiên hài lòng. Quả nhiên là đứa nhỏ ngoan. Suy nghĩ chín chắn như vậy mới tốt. Nhưng mà vừa thầm khen trong lòng, Tịch Nhiên đã nghe Lam Vũ nói ra nửa câu sau.

“Nghe nói công tử cũng không có nhiều tiền để thuê người hầu đông thế này đâu.”

Tịch Nhiên nghẹn họng, xem như mất sạch mặt mũi. Chàng quay đầu lại trừng mắt với bọn chúng. Nói nữa đi, xem lát nữa ta có cho các ngươi biết tay hay không. Nhìn được ánh mắt chàng, mấy đứa thức thời ngậm miệng không dám nhiều lời nữa.

Người dẫn đường đưa họ tới một cái sảnh điện lớn. Sảnh này trần cao, được đỡ bằng những trụ cột làm bằng gỗ to bằng vòng tay người ôm, sơn son thếp vàng. Từ cửa lớn đi vào thẳng vào bên trong được trải thảm đỏ, cuối thảm đỏ là sáu bậc thang dẫn lên chiếc ghế bằng vàng chạm trổ tinh xảo được che bằng rèm ngọc. Khí thế xa hoa thế này quả thật là làm người ta choáng ngợp.

Được một lúc, có tiếng eo éo nam không ra nam nữ không ra nữ cất lên.

“Thành hoàng giá đáoooo!!!”

Cả nhóm có chút rùng mình sau tiếng thông tri lanh lảnh ấy. Chỉ thấy một bóng người béo tròn, vận áo bào màu xanh thẫm chậm chạp bước vào từ bên trái ngai vàng. Hắn quay xuống nhìn nhóm người phía dưới rồi từ từ ngồi lên ngai vàng của hắn. Vẫn giữ ánh mắt chăm chú, hắn cất giọng trịnh thượng.

“Các ngươi từ đâu tới? Tại sao lại đến nơi này?”

Tịch Nhiên thẳng lưng, ánh mắt sau chiếc mặt nạ hơi híp mắt đánh giá tên Thành hoàng trước mặt. Béo ục ịch không nói, ánh mắt lại không an phận nhìn tới nhìn lui mấy thuộc hạ nữ của chàng. Tịch Nhiên cũng không nhanh không chậm mà trả lời hắn.

“Bọn ta đến từ Linh thành. Ta muốn dắt các học trò đi ra ngoài cho biết nhân gian là gì. Nơi này chẳng qua tình cờ là điểm đến đầu tiên…”

Tên hạ nhân đứng bên cạnh Thành hoàng không đợi chàng nói hết câu đã chen miệng vào mắng.

“To gan, nói chuyện với Thành hoàng mà không dùng kính ngữ, không chào hỏi thưa gửi. Đến Linh chủ của các ngươi còn phải nể mặt Thành hoàng của chúng ta ba phần, ngươi là cái thá gì mà xấc láo?”

Gì cơ? Nể hắn ba phần? Tịch Nhiên hơi ngẩn người. Mấy đứa trẻ cũng không khỏi ngỡ ngàng, chúng quay đầu nhìn Tịch Nhiên. Tịch Nhiên cũng nhún vai. Chàng trước giờ chưa có nể qua ai tới ba phần đâu. Hơn nữa, theo thông lệ, là các Thành hoàng đến Linh thành bái phỏng Linh chủ chứ chưa từng có tiền lệ Linh chủ bái phỏng Thành hoàng. Bịa chuyện cũng nên có chút chuyên nghiệp chứ. Bề ngoài, Tịch Nhiên vẫn ung dung nói.

“Thế sao? Nhưng mà Linh chủ lại ban cho ta cái này để làm giấy thông hành. Người nói thấy lệnh bài như thấy người.” Tịch Nhiên lấy trong túi ra một cái lệnh bài bằng ngọc, bên trên khắc một con chim Lạc, phía dưới khắc một chữ Linh.

Thành hoàng trông thấy lệnh bài trong lòng run lên. Cầm được lệnh bài của Linh chủ thì không phải người thường rồi. Tuy vậy, ngoài miệng hắn ta vẫn nói cứng.

“Dù sao đi nữa, khách đến nhà không trà cũng rượu. Nếu đã là thân cận với Linh chủ thì bổn hoàng cũng nên mời các ngươi ở lại vui chơi ít ngày cho phải phép.”

Đây chẳng phải là muốn bắt người làm tin sao. Tịch Nhiên vẫn nở nụ cười nhạt.

“Thành hoàng có lòng rồi. Nhưng chúng tôi sáng ngày mai sẽ rời khỏi đây đến nơi khác. Không tiện ở lại.”

“Nói như vậy rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt?”

Hắn ta vừa dứt lời, hai mươi mấy người từ trên xà nhà nhảy xuống, phát động nguyên lực. Đây là những đứa con lai giữa Nhân tộc và Linh tộc. Thành hoàng chỉ nghĩ đây là những người Linh tộc bình thường cho nên đắc ý tung những ám vệ mà hắn nuôi bấy lâu. Lưu Niên là đứa trẻ nóng nảy, lập tức muốn đứng ra phía trước đối đầu nhưng bị Mặc Hiên giữ lại, khẽ lắc đầu. Có Linh chủ ở đây, mọi việc phải đợi người phân phó. Tịch Nhiên mỉm cười, Mặc Hiên rất hợp ý chàng. Chàng nhìn Thành hoàng ngồi trên cao, nhẹ nhàng nói.

“Thành hoàng bây giờ cho chúng lui đi vẫn còn kịp. Chúng ta không thù không oán, ngài hà tất phải làm đến bước này? Chúng ta cũng không dòm ngó lãnh địa của ngài, càng không quan tâm kho vàng kho bạc mà ngài mất bao công tích trữ…”

Thế nhưng Thành hoàng vừa nghe thấy chàng biết hắn có kho vàng kho bạc, hắn không nghĩ nhiều đến lợi hại, ra lệnh lập tức bắt giữ mọi người, bắt không được thì giết.

Bọn ám vệ nhanh như chớp bổ nhào về phía Tịch Nhiên, nhưng chàng vẫn điềm nhiên như không, quanh người nổi lên xoáy nước lớn. Bọn ám vệ xông vào phạm vi xoáy nước lập tức bị đẩy văng ra ngoài, trên ngươi chi chít vế thương. Một tên ám vệ không tin nổi thốt lên.

“Ngươi…ngươi vậy mà có thể sử dụng hai nguyên tố đồng thời.”

“Luyện tập một chút là có thể rồi.” Tịch Nhiên không liếc mắt trả lời.

Thực sự thì không phải chỉ cần luyện tập một chút, mà đó là cả thiên phú. Mỗi người chỉ có thể trong một lần sử dụng một nguyên tố. Luyện tập chỉ có thể giúp tốc độ chuyển đổi nguyên tố nhanh hơn, chứ không giúp sử dụng đồng thời nhiều nguyên tố. Mà Tịch Nhiên lúc này đồng thời sử dụng Thủy và Kim cùng một lúc khiến cho bọn ám vệ bị thương nặng nề.

Bọn ám vệ tuy khiếp sợ Tịch Nhiên, nhưng chưa nghe chủ nhân hô dừng, chúng vẫn phải lao đến. Tịch Nhiên cũng không để tâm, trong điện nổi lên tầng tầng lớp lớp mê vụ, giơ năm ngón tay cũng không thấy rõ. Lúc này Thành hoàng nghe giọng Tịch Nhiên cười giòn.

“Thành hoàng, thịnh tình của ngài ta nhận không nổi. Nếu có lòng, lần sau đến Linh thành đi, ta tiếp ngài.”

Khi mê vụ tan đi dưới sảnh đã chẳng còn bóng dáng nhóm người Tịch Nhiên rồi. Thành hoàng định ra lệnh đuổi theo nhưng chưa kịp thốt ra tiếng thì hắn rơi vào hôn mê.

Hôm sau trời chưa sáng bọn họ đã từ Long Thần Khách Lầu xuất phát về phía đông bắc thành Hải Linh. Trước khi đi mặc dù Triệu Linh Nhã, thê tử của Long Đản, đã cam đoan sẽ đối phó được với Thành hoàng, nhưng Tịch Nhiên vẫn để lại một kết giới nhỏ cho họ. Chỉ cần lúc gặp nguy hiểm kích hoạt kết giới thì sẽ an toàn.

Bọn họ một đường đi thẳng tới một thôn nhỏ ở đông bắc thành Hải Linh, gọi là Cô Thôn. Từ Cô Thôn đi thuyền mất một ngày đêm sẽ đến nơi gọi là Hải Long Vĩ. Năm xưa Long Đản và Triệu Linh Nhã gặp nhau chính là ở thôn này.

Tịch Nhiên xòe tay, trên tay hiện ra mấy viên dược màu đỏ.

“Xem như là bùa hộ mệnh. Nó sẽ bảo vệ tâm mạch của các ngươi. Ít nhất các ngươi cũng không mất mạng, ta cũng còn đường ăn nói với gia đình các ngươi. Bây giờ sẽ để Đản thúc đưa các ngươi đi, ta phải quay về chuẩn bị bước tiếp theo cho các ngươi.”

Mấy đứa trẻ bỗng dưng cảm thấy nghiêm túc hẳn lên, nhận lấy dược hoàn sau đó đồng loạt quỳ một chân, khẽ hô.

“Cung tiễn Linh chủ.”

“Được rồi, mặt trời sắp mọc rồi. Nên đi thôi trước khi phiền phức đến. Long Đản, có chuyện bất trắc lập tức thiên lý truyền âm cho ta.” Nói rồi chàng đưa tay điểm lên trán Long Đản một cái, trên trán hắn xuất hiện một dấu ấn màu trắng rồi nhanh chóng biến mất.

“Tiểu nhân đã biết.”

Tịch Nhiên gật đầu, sau đó nhìn bọn họ xuống thuyền rồi mới quay trở về.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.