Sơ Âm một đường chém giết, nàng muốn trả thù, muốn giết tất cả những kẻ sát hại người thân của nàng. Càng giết nàng càng say máu, mỗi một kiếm chém xuống lại giết một người. Rồi chẳng biết từ lúc nào nàng đứng giữa tuyết trắng tóc dài bay loạn trong gió, trên người đầy máu, huyết lệ một giọt lại một giọt tuôn rơi. Đương lúc nàng sắp ngã xuống nền tuyết lạnh, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Sơ Âm.”
Sơ Âm sững người. Nàng chầm chậm quay đầu lại, máu trong mắt làm nàng nhìn không rõ kia là ai. Nhưng giọng nói đó, giọng nói nàng vô cùng quen thuộc. Nàng run rẩy cất tiếng gọi khàn khàn.
“Phu quân…?”
“Phải, là ta đây, Sơ Âm…”
Sơ Âm buông thanh kiếm đầy máu, một mạch chạy về phía người đối diện. Tịch Nhiên một thân áo trắng đứng đó, gió thổi làm tà áo chàng tung bay, chàng đưa tay ra đón lấy Sơ Âm đang chạy đến.
Bên ngoài, những người đang theo dõi qua gương đồng đang lo lắng không thôi, cũng có người chỉ hiếu kì. Vừa lúc trông thấy Sơ Âm chạy về phía Tịch Nhiên thì thấy Tịch Nhiên ngẩn lên nhìn thẳng vào họ, chàng mỉm cười. Sau đó gương đồng lóe lên rồi tắt ngúm. Rõ ràng là Linh chủ của bọn họ đã ngắt kết nối hình ảnh từ tâm cảnh đến gương đồng rồi.
Một khắc sau, Tịch Nhiên đưa Sơ Âm trở về. Nàng nằm trong vòng tay Tịch Nhiên, bàn tay gắt gao nắm chặt lấy vạt áo chàng, mắt nhắm nghiền còn vương huyết lệ, đôi mày thì chau lại như đang đau đớn lắm.
Mặc Hiên vừa trở lại, trông thấy thế thì muốn cùng Tam trưởng lão tiến lên đỡ lấy nàng lại bị Tịch Nhiên nhẹ tránh đi. Trước những cặp mắt tò mò xung quanh, Tịch Nhiên chỉ giải thích ngắn gọn.
“Nàng nhập tâm ma rồi. Tuy bổn tọa đã đưa được nàng ra, nhưng tâm nàng chưa ổn. Các ngươi mang nàng về chỉ có hại không có lợi.”
Nói xong, Tịch Nhiên nhìn xung quanh một chút, trông thấy mấy đứa trẻ vượt qua khảo nghiệm đang đứng một bên kia thì nói với hạ nhân.
“Các ngươi mang những người vượt qua đến Nghị viện. Ai không vượt qua có thể về nhà.”
Nói xong liền ôm Sơ Âm đi mất, không để ai kịp lên tiếng, giống như sợ có người ngăn cản vậy.
Tịch Nhiên mang Sơ Âm đến phòng của mình, sắp xếp ổn thỏa thì toan đứng dậy rời đi. Nhưng mà vừa quay lưng thì góc áo bị người nằm trên giường nắm chặt. Tịch Nhiên nhìn nàng trong lòng nhói đau, chàng cúi người hôn lên trán nàng mà nỉ non.
“Sơ Âm, xin lỗi nàng. Là ta không tốt. Chỉ một chút nữa thôi.”
Ánh sáng ấm áp tỏa ra ôm lấy Sơ Âm, nàng rốt cuộc cũng thôi nhíu mày, buông góc áo Tịch Nhiên mà an yên ngủ. Tịch Nhiên chỉnh lại góc chăn cho nàng rồi quay lưng đi ra ngoài.
Vượt qua khảo nghiệm có tổng cộng mười người, tất cả đều đứng phía dưới Lăng Không Điện. Đứng đầu là Mặc Hiên, cháu trai cả của Tam trưởng lão. Tịch Nhiên nghiêng đầu chống cằm, ánh mắt như có như không nhìn qua tất cả, sau đó mới lên tiếng.
“Trước tiên, chúc mừng mọi người. Chắc là ai cũng thắc mắc về việc tập hợp nhóm Thân vệ này. Chuyện này ta sẽ nói rõ sau, nhưng trước hết ta sẽ nói thật một tin này. Ta sẽ không còn sống được bao lâu nữa.”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của mọi người, Tịch Nhiên cười thành tiếng.
“Không cần ngạc nhiên lo lắng. Linh chủ sống không thọ, chuyện này hẳn không ít người trong số các ngươi đã biết. Ta, muốn vì thiếu Linh chủ tương lai mà sắp xếp cục diện trước.”
“Thiếu…thiếu Linh chủ?” Mặc Hiên ngạc nhiên hỏi lại.
Tịch Nhiên nhướng mày, cười đáp.
“Tất nhiên, rồi cũng phải có thôi. Thiếu Linh chủ sẽ phải gánh vác trách nhiệm rất lớn, lớn hơn những Linh chủ đời trước cộng lại, kể cả ta. Vậy nên ta cần phải sắp xếp trước, đỡ bớt một đống phiền phức.
Các ngươi đều là tinh anh, ta chắc chắn như vậy. Là những mầm non rồi sẽ thành đại thụ. Vậy nên vì Linh tộc này, ta hy vọng các ngươi sẽ toàn tâm toàn ý hỗ trợ ta, và thiếu Linh chủ tương lai.”
Cả mười người đều quỳ xuống, đồng thanh hô.
“Thề tận trung với Linh chủ, thiếu Linh chủ và Linh tộc.”
“Được rồi, đứng dậy đi. Nghỉ ngơi một ngày, sau đó ta sẽ sắp xếp đưa các ngươi đi lịch luyện ngoài đảo xa. Chuyện khác sau đó ta sẽ nói tiếp.”
Mọi người đứng dậy lần lượt lui ra hết chỉ còn Mặc Hiên đứng đó rối rắm như có gì muốn nói, Tịch Nhiên mới đứng dậy đi ngang qua chỗ hắn, nhỏ giọng.
“Ngươi lo làm chuyện của ngươi, nàng ấy không sao. Nàng ấy có nhiệm vụ của của riêng nàng.”
Mặc Hiên nghe nói vậy chẳng còn lý do để hỏi han nữa, bèn ủ dột rời đi.
Sáng hôm sau, Tịch Nhiên đã mang gương mặt mệt mỏi ngồi ở sân điện chờ nhóm Thân vệ. Không để Tịch Nhiên chờ lâu, một lát sau tất cả đã đến đủ. Mặc Hiên nhìn thấy đôi mắt mệt mỏi của Tịch Nhiên sau chiếc mặt nạ thì không khỏi ngạc nhiên. Không biết là bởi vì trị liệu cho Sơ Âm hay do sức khỏe bắt đầu suy kiệt như Tịch Nhiên đã nói.
Đếm đủ sỉ số, Tịch Nhiên đứng dậy ra hiệu cho tất cả đi theo chàng. Phủ Linh chủ khá rộng rãi, nhưng lại không nhiều người, một đường bọn họ đi không gặp được hạ nhân nào. Đến một khoảng sân khác bằng phẳng và rộng rãi, cỏ tươi xanh mơn mởn. Tịch Nhiên lấy trong chiếc túi nhỏ treo bên hông ra một chiếc liên đăng nhỏ, miệng lầm rầm niệm chú. Liên đăng lập tức rời tay Tịch Nhiên bay lên, gió lớn mang theo hơi ẩm cuộn quanh liên đăng, đột nhiên liên đăng phóng lớn rồi trôi nổi là là cách mặt đất một khoảng. Tịch Nhiên điểm mũi chân nhẹ nhàng nhảy lên liên đăng. Rồi ra hiệu cho người bên dưới nhảy lên theo.
“Thì ra là một cái tọa hành[1].” Sau khi lên liên đăng mấy đứa trẻ kinh ngạc reo lên.
Tịch Nhiên hơi mỉm cười, lại truyền nguyên lực cho tọa hành di chuyển. Tọa hành bay lên, sau đó hướng về phía Hải Linh thành ở phía Đông mà đi.
Nhóm Thân vệ này có một nửa là ở độ tuổi từ mười đến mười ba. Còn lại Mặc Hiên lớn nhất mười tám tuổi, lần lượt bốn người còn lại mười lăm đến mười bảy tuổi. Mấy đứa trẻ con lần đầu được ngồi tọa hành, lại còn là tọa hành của Linh chủ thì cực kì phấn khích chạy tới chạy lui quan sát. Những đứa lớn hơn dù cũng háo hức nhưng vì ngại ngùng có Linh chủ nên chỉ đành ngồi yên một chỗ ra vẻ nghiêm trang. Dù vậy ánh mắt dáo dác nhìn ngang liếc dọc cũng đủ bán đứng chúng rồi.
Tịch Nhiên thu hết hành động của chúng vào mắt, trong lòng cảm thán, làm một người bình thường thật thoải mái. Có điều những đứa trẻ này sắp không thoải mái được nữa rồi. Nghĩ đến đây, Tịch Nhiên cụp mắt, có một chút cảm giác bất đắc dĩ trong lòng. Chàng phải vì con trai, phải vì Linh tộc mà làm một người nhẫn tâm vậy.
Tọa hành bay qua hữu ngạn sông Linh Hà, băng qua núi Sâm, băng qua cánh rừng. Trước khi đến được Hải Linh thành, họ còn nhìn thấy được một cánh đồng ngô trải dài xanh mướt. Lúc này Tịch Nhiên quyết định đáp xuống. Chờ mọi người đứng vững dưới đất rồi, Tịch Nhiên mới nhàn nhạt giải thích.
“Lần đi lịch luyện này ta không cho nhiều người biết, cho nên không thể ngang nhiên bay qua thành được. Hơn nữa ta cũng muốn để các ngươi thử qua nhân gian đúng nghĩa. Vào trong thành rồi, đừng gọi là là Linh chủ.”
“Vậy phải gọi người là gì?” Một bé gái thân hình mũm mĩm cất giọng non nớt hỏi.
“Gọi là…” Trong đầu Tịch Nhiên bỗng nhớ đến ngày đó trên giảng đường Sơ Âm gọi chàng hai tiếng ‘công tử’, vậy nên chàng mỉm cười xoa đầu đứa bé. “Gọi là công tử, Nhiên công tử là được rồi.”
Chàng đứng dậy, đi một đoạn mới quay đầu nhìn mấy đứa phía sau cười ngượng ngùng.
“Ta quên hỏi, các ngươi tên gọi là gì? Cũng không thể cứ gọi ‘này’ được.”
Thế là đám trẻ nhao nhao báo danh. Nghe xong, Tịch Nhiên nhẩm lại một lần tên tuổi của chúng rồi mới dẫn chúng vào thành.
Thành Hải Linh là thành trấn vô cùng sầm uất nằm cạnh cảng biển lớn nhất lục địa Huyễn Linh. Những con đường được lát đá thẳng tắp, nhà cửa cũng được xây bằng những viên đá vuông vức. Nơi đây đầy ắp mùi của biển cả, những con mèo nằm dài trên hiên nhà sưởi nắng cạnh mấy chậu hoa. Cờ hoa treo từ nóc nhà này nối sang nóc nhà khác tô thêm sắc màu rực rỡ. Trên đường người đi tấp nập, thỉnh thoảng còn bắt gặp mấy người bán hàng trong đang mời khách mua hàng. Cũng có ngẫu nhiên trông thấy một người Linh tộc mặc linh phục đi lại trong thành. Tất cả tạo nên một sự khác biệt giữa một thành Hải Linh đầy sức sống và một Linh thành ngập tràn linh khí nhưng lại có chút hư ảo.
Tịch Nhiên đưa cả nhóm tới một khách lâu nổi tiếng nhất thành, bỏ một món tiền bao một căn phòng trên tầng có lan can nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Trong lúc đợi người mang thức ăn lên, Tịch Nhiên mới mỉm cười hỏi cô bé có đôi mắt to tròn tết tóc đuôi sam ngồi đối diện.
“Linh Lăng, ngươi là cháu gái của Thanh Long đường chủ, ta nhớ ngươi cũng từng sống ở đây mấy năm. Ngươi có quen biết ai ở đây không?”
Linh Lăng nghe hỏi tới mình thì dời tầm mắt từ bên ngoài vào, sau đó không dám nhìn Tịch Nhiên mà cụp mắt trả lời.
“Thuộc hạ đúng là lúc nhỏ sống ở đây mấy năm. Sau đó mới trở về Linh thành. Còn người quen…thuộc hạ không người quen.”
Tịch Nhiên mình thái độ dè chừng và lời nói thành thục của cô bé làm cho buồn cười. Chàng cười thành tiếng nói với Linh Lăng.
“Đừng căng thẳng, ta chỉ hỏi vậy thôi. Ta biết phụ thân ngươi ở đây. Là chủ khách lâu này.”
Linh Lăng hơi mất tự nhiên, ngồi im không lên tiếng nữa. Vừa lúc này thức ăn được dọn lên, bày ra một bàn đầy hải sản. Mấy đứa trẻ còn lại không chú ý đến cuộc nói chuyện vừa nãy, chỉ vui vẻ nhìn mấy món hải sản nóng hổi trên bàn hai mắt phát sáng. Mọi người vừa cầm đũa lên chưa kịp gắp thì bên ngoài phòng đã có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng nói gấp gáp của một người đàn ông.
“Lăng nhi, có phải con ở trong đó không?”
Linh Lăng cứng người, cả Tịch Nhiên cũng chưa kịp nói gì thì cửa đã bật mở. Một người đàn ông trung niên gần như nhảy bổ vào phòng, nhìn qua một lượt những người ngồi quanh bàn ăn đang ngưng đũa trên không trung nhìn mình. Thấy Linh Lăng ngồi ở đó, hắn chạy ra ngoài dắt một phụ nữ nhân tộc quay trở vào, miệng ồn ào nói.
“Ôi tôi nói mà, Lăng nhi đã trở về rồi đây mà. Làm sao mà nhầm được chứ. Tôi cảm nhận được khí tức của nó mà…”
Người đàn ông chưa dứt lời, Linh Lăng đã tức giận đặt đũa xuống. Sắc mặt cực kì khó coi nhìn hắn ta.
“Người nói đủ chưa?”
Người đàn ông kia khựng lại, nhìn thấy nét mặt vô cùng tức giận của Linh Lăng mà nuốt nước bọt. Hắn hơi mất tự nhiên hỏi.
“Con gái, con sao vậy? Ta…ta làm gì sai sao?”
Linh Lăng thực sự không hiểu nổi làm sao một người trầm ổn như gia gia có thể sinh ra người đàn ông càn quấy trước mặt nàng. Linh Lăng thở dài, nặng nề nói.
“Long Đản, người nhìn xem trong gian phòng này còn những ai? Người có biết người đang hàm hồ trước mặt ai không?”
Long Đản ngẩn người, đưa mắt nhìn lại một lần, vẫn không hiểu.
“Chẳng phải đều là bạn bè trang lứa với con sao? Thế nào, làm sao lão già thối lại chịu thả con về đây, còn mang theo bạn bè nữa?”
Linh Lăng bất lực, nàng không muốn nói gì nữa, chỉ quay sang muốn tạ tội với Tịch Nhiên. Thế nhưng ngoài ý muốn, Tịch Nhiên lại nhịn không được cười rất thoải mái. Trời ơi lần đầu tiên chàng nghe có người tên là Long Đản, không cười thì chàng sẽ nghẹn chết. Mấy đứa trẻ cũng không nhịn được cười ha ha. Lần này Linh Lăng muốn tìm một cái hố, sau đó không bao giờ ra khỏi cái hố đó cho rồi đi.
Tịch Nhiên cười mất một lúc mới bình tâm, vui vẻ nói với Linh Lăng.
“Không trách được cha ngươi. Ta cũng chỉ có hơn hai mươi, nếu là người bình thường miễn cưỡng cũng được xem là trang lứa bạn bè. Hơn nữa ta cũng đã thi triển thuật che mắt, ngoài các ngươi cũng không có người khác nhận ra ta.”
“Công tử…”
“Các ngươi tiếp tục ăn đi. Ta muốn nói chuyện với cha ngươi.”
Long Đản ngơ ngác. Sao ông không hiểu gì hết vậy. Tịch Nhiên đứng dậy, thong thả mở miệng.
“Long Đản thúc, ta với ngươi có thể đi nơi khác nói chuyện không? Để thê tử ngươi ngồi lại hàn huyên với con gái đi.”
Long Đản nghi hoặc gật đầu, để lại thê tử rồi dẫn đường cho Tịch Nhiên sang phòng bên cạnh. Vừa bước ra khỏi phòng, đã nghe Linh Lăng cao giọng hô.
“Nươngggg. Con nhớ người huhu…”
Tịch Nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt như có như không theo Long Đản mà đi.
Khi hai người đã an vị trong gian phòng kế bên, Long Đản mới mở lời.
“Không biết vị đây là…?” Từ biểu hiện của con gái, hắn biết đây không phải nhân vật tầm thường. Nhưng người này che mặt thần bí như vậy, hắn không rõ là người tốt hay xấu. Ít nhất là hương trà nhàn nhạt quẩn quanh người này cũng là một tín hiệu tốt cho thấy có lẽ đây không phải người xấu.
“Ta là Linh chủ đời này.” Tịch Nhiên không vòng vo, trả lời thẳng thắng, đồng thời giải trừ thuật che mắt để lộ linh phục thực sự trên người.
Long Đản nhìn thấy thiếu niên trước mặt trên người vận Linh phục thêu họa tiết chim Lạc, một loại chim viễn cổ đã tuyệt tích, thì phủ phục dưới chân chàng.
“Cung nghênh Linh chủ đại giá.”
“Đứng dậy đi, ở đây ta chỉ là Nhiên công tử.” Tịch Nhiên nhận đại lễ, nhàn nhạt nói.
“Nhiên công từ, lần này người đưa khuyển nữ cùng đám trẻ đến đây là có chuyện gì sao?” Long Đản đứng dậy, dè chừng hỏi.
Tịch Nhiên không trả lời ngay, mà mỉm cười nhìn Long Đản. Nụ cười này làm hắn cảm giác bức bách rất khó chịu. Tịch Nhiên rũ áo, khép mắt kể một câu chuyện.
“Mười sáu năm trước, con trai của Đường chủ Thanh Long Giới Luật Đường tự ý rời bỏ công vụ. Sau đó ít lâu, hắn báo tin nói với cha hắn, hắn thành thân rồi không thể trở về tiếp tục công vụ. Vì việc này, lão Đường chủ đích thân đi Bạch Hổ Chấp Pháp Đường lĩnh tội. Khi đó ta vừa nhậm chức Linh chủ…”
“Nhiên công tử thuộc hạ có nỗi khổ riêng…”
“Ngươi không còn là Linh giả, chỉ là một tộc nhân bình thường của Linh tộc, không cần tự xưng thuộc hạ. Có điều, ta biết ngươi khổ cái gì. Ngươi thành thân cũng không phải chuyện lớn, nhưng ngươi thành thân với Nhân tộc. Mà lúc báo tin, cô nương nhà người ta cũng sắp sinh rồi.
Linh tộc nghiêm cấm Linh giả đại thừa liên hôn với Nhân tộc, ngươi vừa khéo là Linh giả đại thừa. Có thể là Viễn Cổ Thần độ kiếp[2] cho ngươi, khi Chấp Pháp Đường sắp sửa điều tra việc này thì Linh chủ đời trước tạ hóa rồi. Sau đó không còn ai nhớ đến nữa.”
Tịch Nhiên thoáng nhìn gương mặt lúc xanh lúc đỏ của Long Đản, thản nhiên tiếp tục câu chuyện.
“Vài năm sau Đường chủ Bạch Hổ nói muốn điều tra lại vụ việc bê bối này, Đường chủ Thanh Long liền đưa một đứa bé về nói là con gái của ngươi. Chấp Pháp Đường chủ đích thân nghiệm cốt, ra kết quả là thuần huyết Linh tộc, cả nhà ngươi chính thức thoát một kiếp nạn.”
“Sao có thể? Lăng nhi nó…” Sao có thể thuần huyết. Long Đản lại không dám nói nửa câu sau.
***
[1] Tọa hành: thường người ta hay nói tọa kị hoặc xa hành. Tác giả thích gộp lại thành tọa hành cho nó lạ.
[2] Giống như được ông bà độ vậy đó =))