Thiếu Linh chủ còn chưa hoàn toàn ra đời, chỉ vừa mới ra được cái đầu thì một đạo lôi kiếp lập tức đánh xuống khiến người khác trở tay không kịp. Tất cả mọi người tại Linh thành đều kinh hãi. Có lý nào lôi kiếp lại giáng xuống ngay tại lúc thiếu Linh chủ ra đời?
Vốn dĩ khi nhìn thấy lôi vân, tất cả đều chỉ nghĩ là do thiếu Linh chủ thiên mệnh bất phàm cho nên mới có lôi vân quần tụ. Nhưng ai cũng không ngờ được lôi vân này lại thực sự dẫn ra lôi kiếp. Vì cái gì thiên phạt lại giáng xuống?
Không ai có câu trả lời, nhưng mà một đạo lôi kiếp giáng xuống chắc chắn thiếu Linh chủ lành ít dữ nhiều. Tuy nhiên Linh chủ còn đó, hẳn là chống đỡ được đi.
Lúc này bên trong phủ Linh chủ là một mảnh hỗn loạn, bụi bay mịt mờ, trong không khí còn có mùi cháy xém. Sơ Âm và thiếu Linh chủ được Tịch Nhiên ôm trong lòng, bảo hộ qua một đợt lôi kiếp. Bên cạnh Tử Vân tuy có chút chật vật nhưng vẫn hoàn hảo không sứt mẻ, duy chỉ có bà đỡ bị lôi kiếp đánh trúng lập tức bỏ mạng, chỉ còn lại nắm cát vàng.
Tịch Nhiên nhìn trời, biết lôi kiếp chắc chắn sẽ tiếp tục giáng xuống, chàng quát lên.
“Khởi trận!”
Linh giả Thân vệ thuần nguyên tố và Minh Viễn lập tức chắp hai tay kết thành một cái ấn, miệng phun chú ngữ. Dưới chân họ từng vòng quang mang dâng lên màu sắc ngũ hành tương ứng. Năm vòng quang mang giao thoa với nhau, tạo thành một cái thuẫn pháp che chở lấy Sơ Âm. Đây chính là cấm thuật mà mấy năm trước Tịch Nhiên truyền lại cho họ.
Lôi kiếp một lần nữa đánh xuống. May mắn thuẫn pháp ngũ hành chống đỡ được.
Tịch Nhiên không có vui mừng, ngược lại chàng lại càng căng thẳng. Chín chín tám mốt đạo lôi kiếp chỉ mới đánh hai đạo. Phía trước vẫn còn bảy mươi chín đạo nữa, không biết thuẫn pháp này chống đỡ được tới khi nào. Mà nhi tử còn chưa chính thức ra đời, Sơ Âm đã đau đớn muốn ngất đi.
“Tử Vân, tiếp tục hộ sinh.” Tịch Nhiên phân phó một câu như vậy, bản thân cũng không rảnh rỗi vận một chút nguyên lực giúp Sơ Âm tỉnh táo.
Vốn dĩ chàng có thể giảm đau cho nàng, nhưng mà với loại đau đớn này chàng cũng sử dụng qua vài phương pháp đều không làm được. Dường như sinh hạ sinh linh bắt buộc phải trải qua vậy.
Tử Vân tuy không có kinh nghiệm hộ sinh, nhưng trước đó bà cũng vì nữ nhi mà tìm hiểu qua, cộng thêm vừa nhìn thấy phương pháp của bà đỡ xem như cũng nắm rõ lý thuyết. Vậy nên bà nhanh chóng thay thế bà đỡ, tiếp tục hộ sinh cho Sơ Âm.
Tại trong lúc tất cả mọi người đều tập trung đến lôi kiếp và phủ Linh chủ, cổng Linh thành lặng lẽ bị người ta mở ra. Đội quân Dạ tộc cũng theo đó lặng lẽ tiến vào bên trong Linh thành. Mà nam tử thần bí sớm đã bỏ lại phụ nhân mà chạy đi, hắn cần phải đúng thời cơ phối hợp với Linh chủ, không có thời gian giằng co với người khác.
Quân Dạ tộc sau khi tiến vào thành thì chia làm nhiều nhóm nhỏ, giống như rất quen thuộc đường ngang lối tắt mà đi đến các nơi trong thành. Mà một nhóm người trong số đó hướng về phía phủ Linh chủ.
Khi đạo lôi kiếp thứ hai mươi giáng xuống, nữ tử che mặt đang cùng thuyền đội thành Hải Linh lênh đênh trên eo biển giữa hai lục địa. Nàng không ai khác chính là Nam Cung Hỷ, phu nhân của La Trục Lưu. Lôi kiếp này là tín hiệu hành động của các nàng và Linh chủ. Chỉ cần đạo lôi kiếp đầu tiên đánh xuống, đội quân của các nàng lập tức vượt biển mà đi. Nhờ vào lôi kiếp thu hút mọi chú ý, các nàng sẽ đi thẳng tới đầu bên kia Thương Dạ Địa, nơi có tiếp ứng để các nàng đổ quân vào mà không gặp trở ngại.
Vốn dĩ phận nữ nhi nàng không phải là người chỉ huy thuyền đội này, nhưng mà không còn cách nào khác, La Trục Lưu rất quan trọng với thành Hải Linh. Chuyến đi này hung hiểm như vậy, nàng không thể để hắn đi được. Nếu có chuyện gì, thành Hải Linh lại rơi vào loạn lạc. Mà trong thời điểm chiến tranh với Thương Dạ Địa, điều đó không được phép xảy ra. Các nàng lại không có bất kì ứng viên nào tin tưởng được, vậy nên nàng nhất định phải dẫn đội.
Một thuyền viên chạy đến quỳ xuống báo cáo.
“Thành chủ phu nhân, đội thuyền của chúng ta đã vào hải trình. Dự đoán với tốc độ hiện tại, nếu không có trở ngại thì hai tháng nữa chúng ta sẽ đến Thương Dạ Địa.”
“Ta biết rồi. Đợi khi lôi kiếp sắp xong thì khởi động thuật che mắt đi.” Nàng không nhìn hắn, nhàn nhạt trả lời.
“Dạ, thành chủ phu nhân.”
Nam Cung Hỷ nhìn xa xa về Huyễn Linh Địa, về phía lôi kiếp đang giáng xuống từng đợt, lại nhìn về phương hướng thành Hải Linh. Mong rằng chuyến đi này có thể mã đáo thành công.
Lại một đạo lôi kiếp giáng xuống, đây đã là đạo lôi kiếp thứ bốn mươi chín. Đạo lôi kiếp này vừa qua đi thì từ phủ Linh chủ đã truyền đến một tiếng khóc vang trời.
Thiếu Linh chủ chính thức ra đời rồi.
Người dân Linh thành không khỏi vỗ tay hoan hô. Thậm chí có người còn rơi nước mắt vì vui mừng. Đời này được chứng kiến thời khắc thiếu Linh chủ ra đời, cũng là đại biểu cho việc chứng kiến một thời đại mới sắp mở ra, cũng là tam sinh hữu hạnh.
Nhưng mà vui mừng không bao lâu, đạo lôi kiếp thứ năm mươi đã đánh xuống. Thuẫn pháp ngũ hành theo đó chấn động cực lớn, khiến tất cả mọi người lập tức đánh rơi mất nụ cười trên mặt.
Giây phút hạnh phúc ập đến làm họ quên mất lôi kiếp đang lăm le trên đầu. Giờ phút này họ mới càng lo lắng hơn, không biết thuẫn pháp kia có thể bao hộ thiếu Linh chủ của họ bao lâu.
Bỗng ‘ầm’ một tiếng, dưới chân núi phủ Linh chủ xuất hiện một nhóm quân Dạ tộc cường hãn tập kích lên núi. Mà bên này các trưởng lão thấy động cũng lập tức dẫn người đi ngăn cản.
Dẫn đầu nhóm Dạ tộc tập kích này là một nam tử vận áo choàng đen, trên người có một tầng bình chướng che đi khí tức. Hắn dường như rất quen thuộc đường lên phủ Linh chủ, rất nhiều lần dùng địa hình tránh thoát công kích của các Linh gải Đại thừa.
Nhị trưởng lão nhìn nam tử dẫn đầu này cảm giác bộ pháp của hắn rất quen thuộc, nhưng nhất thời nghĩ không ra là nhìn thấy ở đâu. Lão nghi ngờ hỏi mấy vị trưởng lão còn lại.
“Lão Đại, lão Tam, lão Tứ. Các ngươi thấy bộ pháp của tên áo đen dẫn đầu kia có phải rất quen không? Dường như ta đã trông thấy ở đâu rồi.”
Ba vị trưởng lão cùng chú ý vào nam tử dẫn đầu. Sau đó Tứ trưởng lão cũng trầm ngâm.
“Đúng rồi, nhìn rất quen mắt.”
Tam trưởng lão không nói gì, lão quan sát một lúc, chợt thốt lên.
“Đây là chẳng phải là Hoành Thổ Di Bộ sao? Là bộ pháp trung cấp của…” Nói tới đây Tam trưởng lão im bặc. Tuy là không nói hết, nhưng mà mấy người còn lại cũng hiểu được.
Hoành Thổ Di Bộ này là bộ pháp trung cấp được truyền cho Linh giả dưới trướng Đại trưởng lão. Bây giờ bộ pháp này xuất hiện ở đây, do kẻ địch sử dụng khiến cho Đại trưởng lão đứng ở tình ngay lý gian. Lão cũng không biết phải nói cái gì mới phải, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Phản đồ!”
Ba người còn lại cũng thức thời không có nói thêm điều gì, có điều kẻ phản đồ này nhất định phải bắt được tra rõ, như vậy mới giải được cái oan khuất này của Đại trưởng lão.
Nhưng mà bọn họ chưa có động thủ thì nam tử thần bí đã xuất hiện trên không trung. Hắn nhìn nam tử dẫn đầu, khóe môi nở nụ cười lạnh, giây tiếp theo đã trực tiếp xuất loan đao lao về phía nam tử dẫn đầu. Chém xuống một đao không có chiêu thức gì, chỉ thuần túy mang sát ý mạnh mẽ.
Nam tử dẫn đầu cũng không có chủ quan, trong lúc tránh né công kích khác, hắn cảm nhận được sát khí đang nhắm vào mình thì xoay người xuất ra kim đao, thành công đỡ được một chiêu tập kích của nam tử thần bí.
Nam tử thần bí cũng không dừng lại, tiếp tục một đao chém ngang. Nam tử dẫn đầu lại tiếp tục đỡ được. Liên tục mười mấy đao như vậy, nam tử dẫn đầu bị bức lui lại không ít. Sát ý nồng đậm bậc này hắn không chống nổi, chỉ có thể lui về phía sau tính toán đường thoát thân.
Nam tử dẫn đầu cho dù là Hỏa tố đột phá Thổ tố, thế nhưng năng lực chiến đấu của hắn thấp đến thảm thương. Lần này dẫn đội xông lên phủ Linh chủ là bởi vì hắn quen thuộc đường sá, đi cùng đội với hắn cũng có mấy vị cao thủ, lại bị mấy vị trưởng lão chặn phía bên kia. Bây giờ gặp nam tử thần bí sát ý dâng cao, chiến lực mạnh mẽ hắn chống không nổi.
Nhưng mà cứ lùi lại mãi cũng không phải cách, nam tử dẫn đầu trở đao chém tới. Một đường hỏa diễm vẽ một vòng cung trên không, nam tử thần bí xoay người lui về phía sau tránh được một đòn, nhưng mà cũng làm cho gương mặt của hắn bị bại lộ. Nhìn thấy gương mặt của nam tử thần bí, nam tử dẫn đầu không tự chủ quát lên.
“Mộ Tư Lâm!!!”
Nam tử thần bí, cũng chính là Mộ Tư Lâm nở nụ cười lạnh. Mà các trưởng lão bên kia cũng giật mình, có điều tình huống trước mắt đặc thù, cho nên họ đứng yên quan sát.
“Sao? Ngạc nhiên lắm sao? Có phải lão tặc già đã nói rằng ta tự bạo chết rồi. Tan biến rồi. Hồn phiêu phách tán rồi. Đúng không?”
“Ngươi, ngươi, ngươi. Làm sao có thể???” Nam tử dẫn đầu kinh sợ, càng thêm lùi lại.
Trước đó Đoạn Cửu nói với hắn, Trí giả phản loạn đã tự bạo mà chết. Hơn nữa còn khiến Đoạn Cửu hắn trọng thương, đến bây giờ còn chưa khôi phục. Vậy mà hiện tại cái người lẽ ra đã chết lại đứng trước mặt hắn trưng ra nụ cười chết chóc, lại còn về phe Linh chủ.
“Chuyện ngươi không ngờ còn nhiều lắm. Nhưng ta thật lòng muốn biết, có phải ngày đó trong sơn động sau núi, ngươi là kẻ liên lạc với Đoạn Cửu đúng không?”
Nghe Mộ Tư Lâm nói vậy, nam tử dẫn đầu lại thêm hoảng hốt. Mặc dù nói bây giờ hắn đứng bên trận doanh Dạ tộc, thân phận kẻ phản bội đã bị phơi bày. Nhưng mà gia tộc của hắn vẫn còn chưa có bại lộ. Hắn muốn chừa một đường lui, khi Dạ tộc thất bại thì hắn vẫn còn chỗ dung thân. Nhưng nếu thân phận tại Linh tộc bị bại lộ, thì không chỉ có hắn mà cả gia tộc sau lưng hắn sẽ bị tru diệt. Cho nên hắn mới tận lực giấu giếm thân phận, dù người khác biết hắn là người Linh tộc cũng không biết hắn thật sự là ai.
Có điều Trí giả trước mặt này rất có thể đã biết thân phận của hắn. Dựa vào việc trước đó Trí giả ở sơn động đã nghe hắn và Đoạn Cửu nói chuyện, dám chắc không giấu được thân phận. Nhưng mà nam tử dẫn đầu cũng không thể nhanh như vậy chịu thua. Hắn gân cổ lên chống chế.
“Trí giả, ngược lại phải hỏi ngươi tại sao lại đến bên Linh chủ làm việc rồi? Ngươi quên mối thù của bản thân sao? Quên thuộc hạ và huynh đệ chết thảm sao?”
Mộ Tư Lâm dửng dưng nhìn nam tử dẫn đầu, hắn hơi nheo mắt, rồi sét đánh không kịp bưng tai điểm mũi chân lao về phía nam tử dẫn đầu, loan đao bắn ra hàn quang xé gió chém tới.
Nam tử dẫn đầu muốn quay lưng chạy. Hắn đấu không lại Mộ Tư Lâm, dù cho cùng là Linh Nhân, dù cho hắn cũng tự cho cảm thấy bản thân thiên phú không tồi, trong thời gian ngắn đột phá từ Hỏa sang Thổ. Nhưng mà so với yêu nghiệt như Mộ Tư Lâm hắn chẳng là cái gì cả.
“Chạy đằng trời!”
Mộ Tư Lâm quát một tiếng, loan đao hoành không chém ngang một nhát. Nhưng mà nam tử dẫn đầu mệnh cũng không nhỏ, tránh thoát trong gang tất. Có đều bình chướng của hắn bị một đao này chém nát, lộ ra thân phận thật sự của hắn.
Mà phía bên kia Đại trưởng lão và mấy vị còn lại vẫn đang quan sát hai người chiến đấu, vừa nhìn thấy gương mặt của nam tử dẫn đầu đã phẫn nộ quát to.
“Chu Khải Kiệt!!!”
Lúc trước Mộ Tư Lâm bị lộ thân phận, các trưởng lão cũng không có thể hiện thái độ nhiều, bởi vì trang phục trên người hắn là trang phục Thân vệ, đại biểu cho việc hắn là thân tín của Linh chủ. Bọn họ chỉ có thể nuốt tò mò, đợi sau này mới đi tìm Linh chủ giải đáp.
Nhưng Chu Khải Kiệt này lại khác. Hắn là phản đồ, mà trước đó hắn lại là Linh giả ngoại môn của phủ Đại trưởng lão. Cũng tiến vào hàng trung cấp, được truyền dạy mấy loại thuật, pháp.
Một năm trước hắn cùng những người khác đi thành Nguyên Linh chiến đấu với Dạ tộc, cuối cùng diệt đoàn. Lúc đó Đại trưởng lão còn đau lòng mấy người trẻ tuổi tư chất tốt. Bây giờ ngẫm lại, có thể chính tên phản đồ này đã dẫn dụ đồng đội đi chết hay không?
Đại trưởng lão phẫn nộ muốn xông tới diệt sát Chu Khải Kiệt, vậy mà trong một sát na đó, một tên Dạ tộc cùng mặc áo đen đột nhiên xuất hiện cứu thoát Chu Khải Kiệt.
Đại trưởng lão rống to, muốn cùng Mộ Tư Lâm đuổi theo. Nhưng phía phủ Linh chủ lại đột ngột xảy ra biến, làm bọn họ không thể không dừng lại.
Lúc này lôi kiếp đánh xuống càng lúc càng nhanh, càng mạnh. Mấy người Minh Viễn từ trước đó đã muốn sụp đổ. Tại đạo lôi kiếp thứ bảy mươi mốt thuẫn pháp ngũ hành trực tiếp vỡ nát, đánh cho bọn họ phun máu, cơ thể bay ra xa xa, chấn vỡ mấy cái sơn phong nho nhỏ gần đó.
Cũng không thể trách họ, chịu đựng tới đạo lôi kiếp thứ bảy mươi mốt này cũng là nhờ có Minh Viễn chống đỡ. Nếu không đã vỡ nát từ lâu.
Mộ Tư Lâm gấp gáp chạy đến bên trong phủ Linh chủ, nơi này là công tắc cuối cùng khởi động trận. Đi đến nơi đã thấy Miêu Vô Hối và Thố Vô Nguyện, chính là thỏ trắng lúc trước theo Lâm Vũ trở về Huyễn Linh Địa, đang đứng chờ.
“Ngươi mẹ nó làm gì lâu vậy hả? Ta đã bảo là phải đến đây từ trước để chờ, ngươi hăng tiết gà tiết vịt gì mà lại chạy đến chiến trường ra oai???”
“…” Mộ Tư Lâm không trả lời. Con mèo này độc miệng không phải mới đây, hắn cũng thành thói quen bỏ qua mấy lời khó nghe rồi.
“Đại nhân, đừng trách mắng hắn…” Thố Vô Nguyện dịu giọng lên tiếng.
Mộ Tư Lâm nghe vậy tuy ngoài mặt không có gì, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp. Cuối cùng cũng có người quan tâm mình nha. Nhưng mà nửa câu sau khiến hắn khóc trong lòng nhiều chút.
“…Đợi đại sự xong rồi treo lên đánh một hồi là được. Cần gì mắng nhiếc nhiều lời.”
Miêu Vô Hối gật gù, “Ngươi nói đúng. Hừ, ăn đòn nhiều lần như vậy cũng không chừa thói cứng đầu. Xem sau lần này ta lại cho hắn nếm đòn roi.”
Mộ Tư Lâm run rẩy trong lòng. Con mèo này nói được làm được, hắn không phải là chưa từng trải qua.
Nhưng mà trò chuyện ngắn ngủi qua đi, Mộ Tư Lâm nghiêm túc cắt tay nhỏ máu, bắt đầu khởi động sát trận trong lời phụ nhân lúc trước. Mà trận này tên gọi thật sự là Thiên Cang Hiến Tế Trận.
***