Giây phút thiếu Linh chủ ra đời, Tử Vân ôm đứa bé đỏ hỏn vừa cắt dây rốn cho Sơ Âm, để nó cảm nhận được hơi ấm của mẫu thân. Sơ Âm ôm con vào lòng, rơi nước mắt nhìn Tịch Nhiên, cổ họng khàn đến không nói nên lời, suy yếu tựa giường.
Tịch Nhiên mỉm cười gạt giọt nước mắt trên má nàng.
“Đừng khóc…”
Sơ Âm nhoẻn miệng cười, tỏ ý muốn Tịch Nhiên ôm lấy con. Tịch Nhiên cũng hiểu ý, ôm lấy nhi tử đang khóc rất to. Chàng cười nói, trong mắt cũng một mảnh đỏ hồng.
“Con ngoan, đừng khóc nữa. Phụ thân của con không còn nhiều thời gian, không thể cùng mẫu thân nhìn con lớn lên được. Nhưng mà ta vĩnh viễn đều sẽ bên cạnh hai người, bảo hộ hai người.”
Nói rồi Tịch Nhiên đưa tay áp lên bụng nhi tử, nơi đó lập tức xuất hiện một cái ấn ký. Theo chú ngữ mà Tịch Nhiên phát động, ấn ký sáng lên, Thần lực từ Tịch Nhiên theo đó mà chảy xuôi vào cơ thể đứa bé.
Tất cả mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này đều quỳ xuống kinh hô.
“Linh chủ! Xin hãy nghĩ lại!”
Tử Vân ở gần nhất cũng lên tiếng muốn khuyên can.
“Linh chủ, thiếu Linh chủ còn nhỏ như vậy. Sẽ không chịu nổi!”
Tịch Nhiên không nói gì, vẫn tiếp tục truyền thừa Thần lực cho nhi tử. Đứa bé từ khóc rất to, đến khi tiếng khóc nhỏ dần rồi im lặng. Chỉ thấy nó cố gắng hết sức thở, cả người hồng lên. Thần lực vừa truyền xong, ấn ký cũng biến mất, Tịch Nhiên suy yếu lảo đảo. Cũng may Tử Vân nhanh tay đỡ được.
Đứa bé được trả về trong vòng tay của Sơ Âm, Tịch Nhiên lúc này phải tựa vào giường ngọc mới đứng vững. Chàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nhi tử đưa lên môi hôn một cái, một ấn ký khác lập lòe ẩn hiện. Giống như đã làm xong mọi việc, chàng đưa mắt nhìn Sơ Âm, thâm tình nói.
“Nàng vất vả rồi. Thật xin lỗi, tiếp sau đây nàng cũng vẫn không thể thoải mái. Vì tương lai sắp tới, ta chỉ có thể xin lỗi nàng.”
Sơ Âm lắc đầu, nước mắt lã chã rơi. Nàng đưa tay chạm lên mặt chàng, nhưng chỉ chạm đến mặt nạ. Tịch Nhiên cười, đưa tay tháo mặt nạ xuống, để lộ gương mặt mà Sơ Âm mong chờ bấy lâu.
“Giữ lời hứa, cho nàng nhìn thấy ta.”
Dưới mặt nạ kia là gương mặt khôi ngô tuấn tú, nhưng hằn rất nhiều hoa văn xanh tím ngược xuôi, trên đuôi mày lại hiển hiện một đóa sen rất mờ như chuẩn bị phai đi.
Sơ Âm mở to mắt, ngắm nhìn thật kỹ gương mặt trước mắt. Như muốn khắc ghi thêm cảm giác, nàng theo thói quen đưa tay trực tiếp sờ lên từng đường nét gương mặt chàng.
Tịch Nhiên nắm lấy tay nàng, cúi người hôn lên môi, trong mắt chàng cũng là một tầng nước mắt.
Lúc này thuẫn pháp bị vỡ nát, mấy người Minh Viễn cũng bị đánh bay xa xa. Tịch Nhiên buông Sơ Âm và nhi tử, lùi lại mấy bước. Chàng cầm Tịch Diệt Kiếm lên, mỉm cười với nàng rồi hướng mắt nhìn lên lôi vân đang sắp sửa giáng tiếp một đạo lôi kiếp xuống.
“Không!” Sơ Âm há miệng muốn hét lên, nhưng mà cổ họng đau rát thì phát ra một âm thanh khàn đục.
Bây giờ nàng triệt để hiểu được chàng muốn làm cái gì. Chàng muốn đồng quy vu tẫn với lôi kiếp, dùng bản mệnh để đối khán thiên phạt.
Tịch Nhiên không dừng lại, trên người chàng lúc này phát ra một tầng hào quang chói lọi. Chàng chầm chậm bay lên không trung, dùng Tịch Diệt Kiếm chống đỡ một lần lại một lần lôi kiếp đánh xuống. Người dân bên dưới nhìn thấy Linh chủ phía trên không đang chống đỡ lôi kiếp thì thổn thức khóc.
Chính lúc này, cả Linh thành cũng phát sáng theo trận đồ một cách kì lạ. Tịch Nhiên ở trên cao nhìn xuống bên dưới, nụ cười như có như không treo trên môi. Chàng vung thanh kiếm lên, thần quang từ Tịch Diệt Kiếm bao trùm cả Linh thành, bên dưới dân chúng lập tức quỳ xuống, cúi đầu trước thần quang.
Lúc này trong miệng Tịch Nhiên phun ra vô số chú ngữ, âm vang cả Linh thành. Từng tiếng kêu la thảm thiết theo đó vang lên, kèm với đó là mùi máu tanh xộc đến.
Người dân sợ hãi nhìn quanh, thì thấy không biết từ đâu những người mặc áo đen xông ra với đôi mắt kinh hoảng. Thế nhưng chạy không bao xa thì chúng gục xuống từ trong cơ thể máu chảy ra giống như là bị ngàn mũi tên xuyên qua, rồi bị trận đồ bên dưới hấp thu không còn một giọt.
Tịch Nhiên kết thúc chú ngữ, ánh mắt lạnh lùng nhìn những kẻ áo đen đang bị trận đồ thôn phệ máu huyết, lạnh lẽo nói.
“Đây là những kẻ dám có âm mưu thương hại Linh tộc ta, trận đồ này là bổn tọa lưu lại cho Linh thành, để các ngươi tự bảo vệ mình. Chỉ cần lòng trung với Linh tộc thì trận đồ này sẽ bảo vệ các ngươi. Ngược lại, chỉ có con đường chết.”
Đến bây giờ người dân mới vỡ lẽ những người áo đen là quân ngoại tộc trà trộn vào Linh thành. Bọn họ lập tức dập đầu hô vang.
“Trung với Linh tộc, thuần phục Linh chủ! Trung với Linh tộc, thuần phục Linh chủ!”
Mà phụ nhân lúc trước cản trở Mộ Tư Lâm chính là Linh tổ mẫu đang đứng ở Thần Miếu, ánh mắt phức tạp nhìn về hướng phủ Linh chủ. Mà dưới chân bà hiện tại là Chu Khải Kiệt đang bất tỉnh nhân sự. Còn kẻ áo đen cứu hắn đã bị sát trận giết chết từ lâu.
Lôi phạt vẫn giáng xuống, Tịch Nhiên vẫn đứng đó đối kháng lôi phạt. Thế nhưng càng về cuối, lôi phạt đánh càng mạnh, Tịch Nhiên dùng Tịch Diệt Kiếm ương ngạnh chống đỡ cũng sắp không chịu nổi.
Trước mắt chỉ còn ba đạo cuối cùng, nhưng mà lôi kiếp vẫn chần chừ chưa giáng xuống. Minh Viễn lóp nhóp bò dậy dưới đống đất đá ngẩn mặt nhìn lên trời. Không nhìn thì thôi, mà nhìn thấy rồi hắn chỉ muốn chửi tục.
“M* kiếp! Muốn một lần giáng ba đạo sao?”
Mà bên này Miêu Vô Hối đã dẫn theo Lang Vô Hàn, Hồ Vô Thương và Thố Vô Nguyện chạy đến.
“Tiểu tử, như vậy đủ rồi, mau trở xuống đây đi. Lôi kiếp sắp đánh một lần ba đạo, một mình ngươi chống đỡ không được!” Miêu Vô Hối gấp giọng kêu lớn.
Tịch Nhiên cười nói.
“Không được cũng phải được. Ta đã sớm biết sẽ thế này, đây vốn dĩ là lựa chọn của ta.”
“Não ngươi úng thủy sao? Bồn miêu biết ngươi có lựa chọn, nhưng mà bổn miêu cũng có phương pháp, ngươi cần gì tự mình đưa ra cái lựa chọn ngu ngốc như vậy?”
Miêu Vô Hối không ngừng mắng. Vậy mà Tịch Nhiên chỉ cười.
Ngay lúc này ba đạo lôi kiếp đánh xuống, mang theo quang mang bảy sắc cùng thiên uy cuồng cuộn. Tịch Nhiên dùng thân thể trực tiếp hứng lấy lôi kiếp.
Mọi người còn đang sợ hãi nhìn một màn này thì phía xa xa nghe một giọng cười cất lên.
“Linh chủ, ta cứ nghĩ ngươi sẽ thông minh thế nào, nhưng hóa ra cũng chỉ là một kẻ đần dùng nhục thân đón lấy lôi kiếp.”
Một lão già mặc áo trùm đen chống quải trượng từ thinh không bước ra. Minh Viễn vừa nhìn thấy kẻ này thì đỏ tròng mắt muốn lao tới, nhưng bị một người vừa tới cản lại.
“Tư Lâm ngươi cản ta làm cái gì? Đó là Đoạn Cửu.” Minh Viễn quát.
Mộ Tư Lâm cũng nhìn về hướng Đoạn Cửu, ánh mắt cũng tràn đầy sát khí, nhưng hắn cũng không có buông tay Minh Viễn, chỉ khẽ quát lại.
“Ta biết hắn là Đoạn Cửu. Nhưng chúng ta thân phận thế nào? Không thể để hắn nắm được điểm yếu của Tịch Nhiên. Chúng ta vẫn phải theo kế hoạch mà làm.”
Nghe vậy Minh Viễn lấy lại tỉnh táo, từ bỏ ý định bước ra, cùng với Mộ Tư Lâm tránh đi góc khuất.
Bên này hai người tránh đi tầm mắt thì bên kia Đoạn Cửu nhân lúc Tịch Nhiên phải chịu lôi kiếp thì muốn ra tay với Sơ Âm và đứa bé.
“Không ngờ ngươi dám làm tới mức này nhưng ngươi lại không chống nổi thiên phạt, hôm nay để lão phu thu hoạch đứa bé này đi.”
Chỉ thấy Đoạn Cửu từ trên trời giơ một chưởng giáng xuống, vô vàng sợi phù văn từ tay hắn tức tốc phóng tới chỗ Sơ Âm, không kịp chớp mắt bắt lấy đứa bé trên tay nàng.
Miêu Vô Hối tức giận xù lông xòe móng lao ra ngăn cản, nó hét lên.
“Sói ngốc, Cáo già, lên!”
Lang Vô Hàn và Hồ Vô Thương cũng nhao nhao tru lên một tiếng, khí thế trùng thiên xông đến.
Miêu Vô Hối dùng móng cào đứt không biết bao nhiêu sợi phù văn, nhưng mà những sợi phù văn này giống như rắn rết không ngừng sinh ra tiến lên quấn chặt lấy đứa bé.
Lang Vô Hàn cùng Hồ Vô Thương nhảy đến trước mặt Đoạn Cửu muốn làm hắn phân tâm rối loạn. Nhưng rõ ràng là có gì đó khiến cả hai bối rối, không thể tung ra thực lực của bản thân. Mà Miêu Vô Hối cũng đồng dạng nhận được áp lực này.
“Khốn kiếp! Vẫn chưa được!” Miêu Vô Hối nghiến răng nghiến lợi nói.
Tuy là bọn họ giao đấu không có chiếm thượng phong, nhưng mà cũng khiến cho Đoạn Cửu không bắt được đứa bé.
Vào lúc này, cái người đang phải gánh chịu lôi kiếp là Tịch Nhiên trầm giọng quát lên.
“Đại nhân, tránh ra!”
Miêu Vô Hối nghe xong không nghĩ nhiều, quát lên với Lang Vô Hàn và Hồ Vô Thương.
“Lui!”
Khi cả ba vừa lui lại, Tịch Nhiên đã vung kiếm cách không chém tới một kiếm, đồng thời phun ra một câu chú ngữ cổ.
“Thiên Địa Lôi Kiếp Dẫn Cực Lạc!”
Một kiếm này của Tịch Nhiên mang theo uy áp thiên địa, mang theo lôi phạt khủng bố. Một kiếm này cứ thế chém tới Đoạn Cửu khiến hắn không kịp trở tay.
Một kiếm chém ra, chấn động thiên địa. Đoạn Cửu vậy mà trong tích tắt tránh được, chỉ bị chém đứt một cánh tay, cả người bị đánh bay xa xa phía chân trời.
Mọi người thở phào một hơi, lại nhìn phía Tịch Nhiên lôi kiếp cũng đã ngừng. Dân chúng trong thành nhất thời hân hoan hô to.
“Linh chủ thiên an! Linh chủ thiên an!”
Thế nhưng hân hoan chẳng được bao lâu, họ nhìn thấy Linh chủ của mình vẫn đứng nơi không trung, lôi vân vẫn chưa tiêu tán.
Không gian đang lặng thinh, chợt một cơn gió cuốn ngang qua, thân thể Tịch Nhiên bỗng từ từ tan vỡ.
“Không!!!” Sơ Âm gào lên. Ánh mắt đỏ hồng, xung quanh nàng âm ỉ như hỏa diễm chuẩn bị bốc cháy.
Tất cả mọi người đều đồng loạt hô to hai tiếng Linh chủ. Tịch Nhiên ở trên cao nhìn bao quát mọi người, có người hoảng sợ, có người bi thương, có kẻ trầm ngâm.
Giờ phút này rồi cũng phải tới, thân thể suy yếu không có Thần lực chống đỡ, lại gánh chịu tám mươi mốt đạo lôi kiếp sớm đã không thể duy trì thêm chút nào nữa. Hết thảy trên đời này chàng chẳng còn nuối tiếc điều gì, thế nhưng mà chàng lại không đành lòng nhìn mẫu tử Sơ Âm bên dưới.
Lại một cơn gió cuốn qua, thân ảnh Tịch Nhiên triệt để phiêu tán theo gió, không còn tung tích. Mà Tịch Diệt Kiếm cũng theo đó lóe lên rồi biến mất.
Linh chủ vẫn lạc.
Lôi vân rốt cuộc cũng tan đi, để lại mảnh thiên địa này một màn mưa dày đặc. Tất cả người dân Linh thành như không tin vào mắt mình, đồng loạt lâm vào yên lặng.
Cho đến khi một tiếng rống gầm vang lên, phủ Linh chủ đại chấn. Giữa màn mưa một ngọn lửa bất ngờ dấy lên như muốn đốt cháy tất cả. Tất cả mọi người mới tỉnh lại từ cơn bàng hoàng. Từ người già đến người trẻ, từ Linh tộc đến Linh Nhân, thậm chí là Nhân tộc, ai ai cũng khóc than.
Ngọn lửa dấy lên không bao lâu thì đột ngột bị dập tắt. Là Minh Viễn và Mộ Tư Lâm đánh ngất Sơ Âm, để cho nàng không triệt thể nhập ma mà tàn sát sinh linh.
Mà Linh tổ mẫu đứng dưới mưa chứng kiến một màn này trong lòng cũng nảy lên một cái, không biết là nước mắt hay nước mưa rơi dài trên má.
Bên trong Linh đường một cái bài vị bằng ngọc sáng lên, cuối cùng ánh sáng tan đi để lại hai chữ “Tịch Nhiên“.
***