Huyễn Thiên Địa - Thần Lực Chi Tranh

Chương 22: Chương 22: Lửa sắp cháy đến nơi




Triệu Linh Nhã chưa nói hết câu, nữ tử kia đã cắt ngang lời nói của bà. “Câm miệng. Chính mắt Nam Cung Chúc ta nhìn thấy còn sai được hay sao. Đừng nghĩ ngày thường Thành hoàng nể mặt phu thê ngươi đôi câu thì muốn nói gì thì nói.”

Nam Cung Chúc này là tiểu muội của tân Thành hoàng phu nhân Nam Cung Hỷ. Tỷ tỷ tiếng thơm vang xa bao nhiêu, tiểu muội tiếng xấu đồn xa bấy nhiêu. Triệu Linh Nhã rất không vui, nhưng mà bà vẫn y nguyên bảo trì nụ cười trên môi.

“Chúc tiểu thư, vậy thật sự là chuyện gì xảy ra đây?”

“Hừ, sao ngươi không hỏi tên hỗn đản đứng cạnh ngươi đi. Ta so với ngươi còn muốn biết tại sao hắn hành thích tỷ phu của ta đấy.” Nam Cung Chúc khoanh tay cười lạnh.

Lam Vũ lúc này cười gằn, “Hành thích? Ha, đối với tên phụ bạc La Trục Lưu đó ta chỉ đánh mấy quyền thấy máu là nể tình công tử nhà ta lắm rồi. Bằng không ta nhất định bóp chết hắn.”

Sự tình chính là lúc Lam Vũ hắn đi dạo thì nhìn thấy La Trục Lưu đang nắm tay một nữ tử khác, cũng chính là Nam Cung Hỷ, đi trên đường hết sức tình tứ. Nghĩ tới ngày đó hắn nói rời khỏi Linh thành là lập tức rời khỏi, nghĩ tới Phong Nguyệt dường như cũng từ ngày đó mà buồn phiền, Lam Vũ nhất thời nóng nảy lao tới đấm cho La Trục Lưu mấy cái phun máu. Lại nghe dân chúng tụ tập xung quanh gọi cô nương kia là Thành chủ phu nhân, Lam Vũ đánh càng hăng. Mặc dù thân thể La Trục Lưu sau khi được Tịch Nhiên gia trì đã tốt lên nhiều lắm, nhưng mà sức mạnh của một chiến binh như Lam Vũ thì sao La Trục Lưu chịu nổi. Cuối cùng ăn mấy đấm của Lam Vũ xong, hắn phun máu rồi ngất đi.

Nam Cung Chúc tức giận mắng, “Bội bạc cái đầu nhà ngươi. Bọn họ lưỡng tình tương duyệt, mắc mớ gì đến hỗn đản nhà ngươi? Lại nói ngươi đường đường là nam nhân, lại đi tranh giành tình lang với tỷ ta sao? Đoạn tụ chi phích!”

Bốn chữ sau cùng làm tất cả mọi người vốn đang bàn tán xôn xao lập tức im lặng. Sau đó không tiếng động đưa ánh mắt nhìn Lam Vũ.

Lam Vũ nghe xong thực sự muốn đánh người, dù trước đây có tiêu sái lịch lãm cách mấy, hôm nay hắn cũng muốn xé rách cái hình tượng đó để dạy cho nữ tử trước mặt này một bài học. Thế nhưng khi mọi chuyện giống như tên đã lên nỏ thì một tiếng thông tri cất lên đánh gãy căng thẳng.

“Thành hoàng giá đáoooo!” Vẫn là cái giọng eo éo nửa nam nửa nữ không chịu nổi.

Tất cả mọi người tránh sang hai bên nhường đường. La Trục Lưu ở trên một cái kiệu bốn người khiêng phủ rèm mỏng mà tới.

Kiệu vừa dừng, Nam Cung Chúc đã chạy đến cáo trạng.

“Tỷ phu, tên hỗn đản này đám bôi xấu thanh danh của huynh, mau bắt hắn về chịu hình. Hơn nữa hành thích Thành hoàng là tội lớn, phải tra ra kẻ nào xúi giục hắn làm chuyện tày trời này.”

Lúc này Nam Cung Hỷ ở bên cạnh kiệu La Trục Lưu mới nhẹ nhàng can muội muội nhà mình, “Chúc nhi, đừng có ồn ào. Thành hoàng người tự có chủ kiến riêng.”

Không phải nói, Nam Cung Hỷ thực sự là một mỹ nữ. Làn thu thủy, nét xuân xanh cùng lắm chỉ có thể miêu tả phần nào đó vẻ đẹp của nàng mà thôi.

Lam Vũ nhìn người con gái xinh đẹp đứng bên kiệu Thành hoàng kia bằng ánh mắt lạnh lùng. Luận dáng vẻ, còn không có đẹp bằng Phong Nguyệt, luận năng lực nàng ta chỉ là một Nhân tộc yếu đuối. Có chỗ nào hơn Phong Nguyệt đây? Nghĩ đến đây Lam Vũ không khỏi hừ lạnh.

La Trục Lưu bị đánh bầm dập nửa ngồi nửa nằm trên kiệu kia nhìn thấy ánh mắt của Lam Vũ thì cười khổ. Hắn biết người kia đang nghĩ gì. Nhưng mà hắn thật sự oan uổng quá, có điều oan cũng có chỗ tốt. Chịu thiệt thòi một chút, hắn sẽ từ trong tay Linh chủ xin chút lợi tức. Ai bảo Linh chủ kéo hắn vào vũng nước độc này đây. Hắn kéo khóe môi khẽ cười, chẳng ngờ lại chạm vết thương làm hắn không khỏi suýt xoa lên mọt tiếng.

Tiếng suýt xoa này khiến tầm mắt mọi người lại tập trung nhìn về phía Thành hoàng. La Trục Lưu lúc này mới chậm rì rì lên tiếng.

“Lam Vũ huynh đệ. Bổn hoàng biết ngươi đang nghĩ gì. Có điều chuyện này cũng không phải như ngươi nghĩ.”

“Nói hay lắm,” Lam Vũ cười lạnh, “Không phải như ta nghĩ sao? Vậy vì cái gì ngươi đã có Phong Nguyệt lại về đây cưới thê tử? Hay là ngươi vì sao đã định thê tử lại chạy đến chỗ chúng ta dây dưa với Phong Nguyệt?”

Lời này khiến mọi người không khỏi dị nghị. La Trục Lưu cũng dở khóc dở cười đón lấy ánh mắt bất thiện của tỷ muội Nam Cung, lại nghe Lam Vũ thêm một kích chí mạng.

“Hay là ngươi giống lão Thành hoàng, truy cầu mỹ nữ?”

Đúng thật là làm người ta đỡ không kịp. Lỗ vốn, lần giao dịch với Linh chủ lần này là lỗ vốn. Trước đó hắn thuận theo Tịch Nhiên cùng Phong Nguyệt diễn một vở kịch, kịch xong rồi thì hắn trở về. Linh chủ còn hứa tặng hắn một món bảo vật xem như trả công diễn trò. Thế nhưng bảo vật còn chưa tới cửa thì hôm nay vừa bị đánh vừa mất sạch thể diện. La Trục Lưu vừa thẹn vừa đau lớn giọng quát.

“Ăn nói hồ đồ! Nếu cái tên gia hỏa như ngươi không cự tuyệt cô nương nhà người ta, thì nàng ấy có thể buồn phiền đến héo người vậy không? Bổn hoàng nói cho ngươi biết, hồ đồ là ngươi, bội bạc là ngươi!”

Lam Vũ nghe vậy mà lại dao động, “Ta…ta…chuyện của ta và nàng cần gì ngươi can thiệp. Đó cũng không phải là lý do ngươi trêu đùa tình cảm của nàng!”

La Trục Lưu thật tiếc sắt không rèn thành thép, vì để cứu vãn thể diện, hắn đành phải nói toạc ra sự thật. “Người Nguyệt nhi yêu là ngươi! Ta và nàng ấy chẳng qua chỉ là một kiểu huynh muội kết nghĩa. Ngươi lại là thế nào? Không yêu người ta thì đừng có làm cho người ta hy vọng. Ngươi với nàng là cái gì mà hết lần này đến lần khác quản chuyện nàng yêu ai, ai yêu nàng đây?”

Lam Vũ nghe những lời này giống như hóa đá. Mãi lâu sau không nói được lời nào. La Trục Lưu cũng không muốn dây dưa nhiều hơn, thuận miệng nói.

“Ngươi tự hỏi lại lòng mình, đối với ngươi nàng là gì? Lại nữa, có cái gì không được thì cùng nàng nói ra, để nàng chết tâm đi. Cớ lại làm sao mà giày vò lẫn nhau như thế?”

Bỏ lại một câu như vậy, La Trục Lưu lệnh tất cả lui đi, bản thân cùng Nam Cung Hỷ quay trở về phủ. Mà một câu của La Trục Lưu này đánh vào tận tâm cang Lam Vũ, làm hắn có một chút không thở nổi. Hắn thất thần lẩm bẩm.

“Làm sao có thể, ta làm sao có thể đây…”

“Cái gì có thể cái gì không thể?” Sau lưng Lam Vũ vang lên một câu hỏi như vậy. Hắn giật mình quay lại thì phát hiện đó là Long Đản đi cảng cá mang cá hải dương quay lại.

“Long thúc, không có gì.” Sau đó hắn lấy ra một cái hộp gỗ, bên trên có khắc ấn chim Lạc, là ấn của linh chủ. “Nhờ thúc mang cái này giao cho Thành hoàng. Bây giờ ta còn có chuyện phải xuất phát.”

Nói rồi không đợi Long Đản kịp phản ứng, Lam Vũ tự mình thu lấy cá hải dương rồi quay lưng đi mất, giống như đang chạy trốn cái gì.

Tịch Nhiên ngồi trong thư phòng nhận được hạc giấy của La Trục Lưu thì cười thành tiếng. Hắn là đang ăn vạ chàng đây mà. Tịch Nhiên xòe tay, phút chốc hạc giấy bị thiêu đốt.

Vừa đứng dậy định bước ra ngoài thì Tịch Nhiên cảm nhận được khế ước của mình và Minh Viễn có động. Chàng nhíu mày. Không lẽ tên khốn kia giở trò? Không đúng, khế ước là ký bởi linh hồn, Minh Viễn không có khả năng tự tổn thương hồn phách bản thân như vậy. Chỉ có thể là hắn xảy ra chuyện.

Nghĩ vậy, Tịch Nhiên xoay người vào bức tranh liên tịnh đế nhanh chóng trở về tư phòng, sau đó bước vào Huyền Thất, cũng là tên gọi không gian bên trong bức tranh thủy mặc kia.

Vừa vào đến, Tịch Nhiên đã bày ra ba cái hộ trận: Hộ Tâm Trận, Hộ Thể Trận, Hộ Phách Trận. Ba trận này bày ra, chàng mới thả ra khế ước mà xem xét. Khế ước sáng lên màu tím nhạt, lại chuyển màu xanh nhạt, cứ luân phiên giữa hai loại ánh sáng. Tịch Nhiên trầm giọng gọi.

“Minh Viễn?”

Không có ai trả lời.

“Minh Viễn? Ngươi đang làm sao?”

Vẫn không có người trả lời. Tịch Nhiên cảm giác vô cùng bất an, vì vậy chàng chuyển một sợi Thần lực vào khế ước thúc đẩy nó cảm ứng mạnh mẽ hơn.

“Minh Viễn. Trả lời ta!”

Rốt cuộc bên trong khế ước vang lên một âm thanh đứt quãng nho nhỏ.

“Tịch…Nhiên…?”

“Phải, là ta đây. Minh Viễn có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Ta…xin lỗi…” Thanh âm của Minh Viễn lại khó nhọc vang lên.

“Ngươi đang ở đâu? Ở bên đó sao? Ta đến.”

“Không. Đừng. Nguy hiểm.”

“Vậy rốt cuộc ngươi làm sao?” Tịch Nhiên thực sự muốn sang bên kia một chuyến, nhưng chàng càng muốn rõ ràng tình hình trước khi đi hơn.

Minh Viễn im lặng mất một lúc, giống như đang điều tức, giống như đang sắp xếp câu chuyện. Cuối cùng nghe hắn thở dài một tiếng.

“Là Đoạn Cửu…ta hiện tại không biết bản thân đang ở đâu. Cũng may mắn ngươi đem khế ước ra, ta nương theo cái khế ước này mới giữ được thanh tỉnh…”

Lại nghe thêm một tiếng thở dài, Minh Viễn mới nói vào chuyện chính. “Hôm nay là lễ Tiên Quân. Là cái gì chắc ngươi cũng biết, chính là ngày giỗ của lão cha nhà ta. Theo thông lệ, ta sẽ mở tế đàn, gọi lên một tia tàn niệm của lão cha để ông ấy cảm tạ mọi người vẫn nhớ về mình.

Nhưng mà ta đây quá sơ ý. Đoạn Cửu hắn trước đó đã động tay chân vào pháp sự. Cho nên lúc ta khởi động trận thì không thể dừng lại được nữa.”

“Ý ngươi là sao?” Tịch Nhiên mờ mịt hỏi.

“Hắn dùng trận pháp đào đi tất cả Thần lực của ta. Sau đó phong ấn linh hồn ta lại. Bây giờ ta không cách nào cảm ứng được thân thể nữa.” Minh Viễn dường như là nghiến răng nghiến lợi nói ra.

“Đào đi Thần lực? Phải là trận pháp nghịch thiên thế nào mới có thể đào đi Thần lực? Hơn nữa ở tuổi của hắn, tiếp nhận Thần lực chẳng phải là tự đi tìm chết sao?”

“Ta không biết. Ta chưa từng nhìn thấy kiểu trận pháp như vậy bao giờ. Nếu hắn trẻ một chút thì có lẽ tiếp nhận Thần lực xong không chết được. Nhưng tuổi thất thập cổ lai hi này thì thật không chắc. Có điều, biết đâu hắn còn có kế hoạch khác…” Minh Viễn cũng không nắm chắc vấn đề.

“Chuyện này… Trước tiên tìm cách biết được tình hình bên đó đã. Không thể nào Dạ quân nằm xuống mà sóng yên biển lặng được.” Tịch Nhiên trầm ngâm suy tính, cuối cùng chỉ có một đường như vậy.

Minh Viễn là Dạ quân của Dạ tộc, là tử địch truyền kiếp của từng đời Linh chủ. Nhưng mà đời này bọn họ vì cơ duyên xảo hợp đã đạt thành hiệp định, cũng kết thành bằng hữu. Minh Viễn sẽ vì Tịch Nhiên bôn ba hiến kế, mà Tịch Nhiên sẽ đánh vỡ cục diện giữa hai tộc, đưa hai khối lục địa tách rời đến tương lai mới.

Hai người bọn họ, một người chán ghét cảnh mưu toan cướp đoạt, cũng đau lòng sinh linh khổ sở ở khối lục địa héo mòn. Một người vì mưu sự bản thân, vì con trẻ tương lai, cũng vì kia một khối lục địa héo mòn. Tóm lại trong một lúc, bọn họ nhìn thấy đối phương có cùng một mục tiêu, cho nên mới có khế ước.

Một lúc sau lại nghe Minh Viễn ở bên kia giống như là có sáng kiến gì đó hô lên.

“Tịch Nhiên, ta biết rồi.”

“Biết cái gì?” Tịch Nhiên cũng có chút mong chờ, cái tên Minh Viễn này phải nói là cơ trí không ai bằng.

“Nếu nói chúng ta có thể câu thông với nhau bởi vì khế ước linh hồn, thì chúng ta cũng có thể thông qua linh hồn đi tìm một người khác nghe ngóng tin tức.”

“Nói hay lắm, nhưng mà ai có linh hồn có thể câu thông với ngươi? Nếu có thì làm sao đi tìm? Đến thân thể ngươi còn không tự cảm ứng được.”

“Đừng có coi thường ta như vậy. Không cảm ứng được là vì thân thể ta cũng bị phong ấn. Ta muốn tìm đến mẫu thân ta, với điều kiện là ngươi rót cho ta mượn một ít Thần lực đi, chỉ nguyên lực thôi thì không thôi động được ý niệm.” Minh Viễn tự tin nói ra.

“Thôi được, nhưng ta không thể rót nhiều lắm. Rót nhiều sẽ làm khế ước biến dạng, linh hồn của ngươi không ổn định, e là bị tổn hại.” Nói rồi Tịch Nhiên cũng không có chậm trễ, lại xuất một sợi Thần lực đưa đến bên trong khế ước, khế ước tỏa sáng mạnh mẽ, rồi chớp nháy như sắp tắt khi Tịch Nhiên tăng thêm lực lượng Thần lực.

Cuối cùng trước khi khế ước biến dạng Tịch Nhiên ngừng rót Thần lực. Mà bên trong khế ước vang lên tiếng thỏa mãn của Minh Viễn.

“Một chút ít này thôi là đủ rồi. Ngươi đợi đó ta đi tìm mẫu thân.”

Nghe như là trẻ nhỏ đi tìm mẫu thân để tố cáo bị kẻ gian hiếp đáp vậy. Tịch Nhiên nghe xong cũng không nhịn được cười thành tiếng. Chàng nói với hắn.

“Ngươi cố gắng cảm ứng mẫu thân đi. Ta ở bên ngày sắp xếp lại kế hoạch. Tìm được rồi thì cảm ứng khế ước cho ta.”

Ngoài ý muốn, Minh Viễn không có lập tức đáp lời. Tịch Nhiên nghĩ hắn đang tập trung cảm ứng nên không có làm phiền mà muốn cất khế ước đi. Có điều ngay lúc chuẩn bị cất đi lại nghe Minh Viễn nói.

“Tại sao ngươi lại tin tưởng ta như vậy?”

“Hả? Ý ngươi là gì?” Tịch Nhiên không hiểu hỏi lại.

“Ngươi không sợ ta lừa sao? Lúc nãy ngươi không sợ ta thôn phệ hết thảy Thần lực ngươi nắm giữ sao?”

Tịch Nhiên nghe xong đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mới bật cười.

“Minh Viễn ơi Minh Viễn, Dạ quân ơi là Dạ quân. Nếu không tin ngươi, ngay từ đầu ta sẽ không cùng ngươi lập khế ước. Nếu nói ta có năng lực nhìn người, ngươi có tin không?”

“Có quỷ mới tin ngươi.” Dạ quân Minh Viễn hừ lạnh.

“Ha ha, được rồi, tin cũng đã tin, ngươi muốn mượn Thần lực ta cũng đã cho mượn. Bây giờ suy nghĩ được mất này có gì quan trọng nữa. Mau đi làm chuyện ngươi phải làm đi.”

“Sẽ có ngày lão tử bán ngươi đi, sau đó để ngươi đếm tiền cho lão tử.” Minh Viễn hừ một tiếng, tùy tiện nói một câu rồi im lặng.

Tịch Nhiên chỉ biết cười, thu lại khế ước. Đối với cái kẻ khẩu thị tâm phi này chàng không lạ. Thế nhưng mà để tin tưởng hắn, thật ra không có dễ dàng như Tịch Nhiên nói, mà bên trong còn có một chút thủ đoạn không nhỏ.

Nhưng ai mà thèm nói cho hắn nghe chứ. Để hắn cảm động một chút, rồi ra sức một chút báo đáp tấm lòng như biển này của mình mới là chính đạo. Tịch Nhiên nghĩ như thế, mà cũng làm thật như thế.

“Ai bán ai đếm tiền còn chưa biết đâu, Dạ quân đại nhân.”

Nhưng mà vui vẻ thoáng qua là vậy, sắc mặt Tịch Nhiên nhanh chóng trở về trầm trọng. Lửa sắp cháy đến nơi rồi, cần phải xuất thủ đoạn mà hành sự thôi.

Tịch Nhiên tập hợp Linh giả Thân vệ, cũng gọi Sơ Âm đến. Thời điểm này chàng phải vì đại cuộc mà định ra kế hoạch cho tương lai. Một bước sai, không chỉ vạn dặm đau, mà trả giá bằng tính mạng.

Mà vì cái gì chàng không cho gọi chấp chưởng Linh tộc? Bởi vì chàng không tin tưởng bọn họ. Mà bọn họ cũng không làm được việc mà chàng giao phó. Cho nên trọng trách nặng nề hôm nay đều rơi vào tay Linh giả Thân vệ.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.