Hít một hơi thật sâu, Tịch Nhiên mở miệng định nói ra chuyện năm đó thì Sơ Âm lại lên tiếng.
“Chàng khoan nói ra. Làm với ta một cam kết đi, rằng chàng phải nói sự thật, nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Tịch Nhiên bỗng cảm thấy bất an. “Dù có chuyện gì cũng không cho phép nàng rời xa ta.”
Sơ Âm nghe vậy thì chậm mất một nhịp mới thốt nên lời. “Nếu không ta sẽ đoạn nguyên lực.”
“Không, điều nào cũng không được.” Tịch Nhiên đứng dậy muốn bước đi.
Đoạn nguyên lực đối với Linh giả khác gì phế đi nửa người, sống dở chết dở. Với Linh tộc bình thường, nguyên lực bình thường nếu đoạn đi thì cùng lắm là giống như một Nhân tộc bình thường mà sống. Nhưng với Linh giả, nguyên lực cường đại, đoạn đi nguyên lực là muốn nửa cái mạng của họ. Bởi vì nguyên lực trước khi bị đoạn sẽ phản phệ lại cơ thể, tìm cách thoát thân.
“Vậy thì đừng nói dối ta nữa. Chàng không cam kết, ta sẽ để tâm ma chiếm lấy cơ thể này.” Sơ Âm cứng rắn nói.
Nàng đưa tay vẽ một cái pháp đồ trên không trung, vẽ xong thì khảm ấn ký của mình lên pháp đồ, sau đó nhìn Tịch Nhiên đang đứng nhìn mình. Ánh mắt nàng trong suốt, nhưng ánh mắt chàng lại ngập tràn bất an cùng đau đớn.
Cuối cùng Tịch Nhiên vẫn ngồi xuống, đưa tay khảm ấn ký lên pháp đồ. Pháp đồ sáng lên rồi chui vào lòng bàn tay của hai người, biểu thị cam kết đã thành.
Sơ Âm nhìn lòng bàn tay mình, cười khổ. “Vốn dĩ đã nói sẽ không chất vấn chàng, muốn bỏ qua hết thảy những quá khứ này. Nhưng mà ta không buông được. Trong đầu ta lúc nào cũng vang lên tiếng thúc giục, thúc giục ta phải làm ra lẽ chuyện này, thúc giục ta phải liều mạng mà nắm được kết quả…”
Tịch Nhiên ôm lấy nàng, nhỏ giọng thầm thì, “Không sao cả, ta sẽ không giấu nàng gì cả. Chỉ cần nàng đừng làm chuyện dại dột, cái gì cũng nói cho nàng biết.”
Sơ Âm tựa vào chàng, cuối cùng vẫn phải nói. “Vậy thì cái kia…năm đó là chuyện gì?”
Tịch Nhiên vẫn ôm lấy nàng, nặng nề lên tiếng.
“Trước đó ta cùng một người bằng hữu nghiên cứu cách trung hòa sức mạnh nghịch thiên của Thần lực, để thoát khỏi số phận thọ mệnh ngắn ngủi. Hắn gọi là Minh Viễn. Bọn ta thử nghiệm vài năm vẫn không thành công, vốn dĩ muốn từ bỏ thì Minh Viễn lại mang tới một phương pháp khác. Thế nhưng khi ta thử nghiệm phương pháp này, chính bản thân ta bộc phát tâm ma.”
“Chàng nói là bộc phát tâm ma?” Sơ Âm ngạc nhiên hỏi lại. “Không phải là đạo nhập tâm ma?”
“Đúng vậy.” Tịch Nhiên bình thản thừa nhận, “Ta biết hôm đó nàng ở ngoài cửa, nàng chắc chắn đã nghe qua câu chuyện ta kể với Hiên. Đó là lý do ta sinh ra đã có tâm ma, hay nói đúng hơn ta là một nửa ma. Do phụ thân áp chế nên người ngoài không ai biết. Nói tóm lại, lúc đó ta và Minh Viễn thử nghiệm thất bại, ta bộc phát tâm ma mất hết lý tính. Khi tỉnh lại ta thấy bản thân đang ở một cái thôn nhỏ, xung quanh không một ai còn sống sót.
Nhìn đôi tay đầy máu của bản thân, ta biết ta đã làm gì rồi. Mùi máu nhanh chóng lại làm ta trở nên mất kiểm soát. Nhưng tâm ma này biết chạy đi đâu trấn áp?”
“Vậy nên chàng chạy đến chỗ cha mẹ ta?”
“Nói theo Nhân tộc, là cha mẹ chúng ta.” Tịch Nhiên cười nhéo mũi nàng.
“Chúng ta cũng không phải Nhân tộc.” Sơ Âm dẩu môi.
“Được rồi, lúc đó ta không tin tưởng ai, chẳng hiểu sao lại tin tưởng cha mẹ như vậy, một đường chạy đến đó. Quả nhiên bọn họ giúp ta tạm thời trấn áp được tâm ma.” Tịch Nhiên cũng không tranh hơn thua, tiếp tục kể.
“Thế nhưng Minh Viễn đâu? Hắn không giúp chàng?”
“Hắn giúp không được. Thân phận của hắn đặc thù, thủ pháp lúc đó lại không ổn định. Hắn có tâm nhưng vô lực. Chỉ là lúc ta ở bên trong Vô Linh Đài chống chọi với tâm ma, thì nàng đi vào.”
“Vậy những ánh mắt ta nhìn thấy đó là chàng?” Sơ Âm ngẩn đầu lên nhìn Tịch Nhiên, “Nhưng mắt chàng màu xanh cơ mà.”
Tịch Nhiên khẽ cười hôn lên trán nàng một cái, “Đúng, một trong hai ánh mắt ấy là ta. Người còn lại là Minh Viễn.”
“Chàng là mắt tím, hay mắt xám trắng?”
“Xám trắng.” Tịch Nhiên cười cười, nhưng câu nói phía sau làm chàng cười không nổi.
“Vậy lần trước là Minh Viễn tấn công ta.” Sơ Âm nhíu mày, “Chính vì nhìn thấy ánh mắt ấy cho nên sau khi hôn mê tỉnh lại ta mới nhớ ra mọi chuyện.”
“A…” Tịch Nhiên híp mắt cười, Minh Viễn ngươi được lắm. Một lần lại một lần phá hỏng chuyện của ta. Nhưng mà vẫn nên thay hắn giải thích một chút vậy. “Hắn cũng không phải tấn công nàng đâu. Tên ngu ngốc ấy dễ hoảng hốt, chỉ là vô tình khiến nàng ngủ say thôi.”
Sơ Âm nhìn thấy Tịch Nhiên híp mắt liền biết Minh Viễn kia sẽ gặp họa cho nên không chấp nhất vấn đề tấn công nữa mà hỏi tiếp.
“Vậy tại sao ta lại nhập tâm ma đây?”
“Ài, khi đó bọn ta nhân lúc ta tỉnh táo cố gắng trấn áp nó. Vốn là nó sắp chịu không được, nhưng mà nó thấy nàng thì lập tức bổ nhào tới, bọn ta không trở tay kịp làm nó nhập vào người nàng. Sau này trục được nó ra lại phát hiện nó thành công gieo mầm, đem nàng nhập tâm ma.”
Sơ Âm im lặng, sự thật này làm nàng không biết nói sao cho phải. Đây chẳng phải là lỗi của nàng chạy lung tung sao? Nhưng đứa nhỏ mười hai tuổi chưa trải sự đời, được cưng như trứng thực sự không ngờ tới chỗ mình hay đến chơi lại có hiểm họa nha. Nàng lúc đó không có được như bọn người Tường Vi Liễu Nhạc hiện tại. Bọn họ trải qua lịch luyện, trải qua chiến đấu, tâm đã không đơn thuần như nàng lúc xưa. Đang rối rắm thì nghe Tịch Nhiên lại nói.
“Nghĩ lại lúc đó nàng chạy vào cũng là may mắn. May mắn nàng không có lực sát thương gì lớn, cho nên dễ dàng đánh ngất rồi tìm cách trục tâm ma. Đổi lại lúc đó là người khác đến thì nguy hiểm biết chừng nào.”
“Chẳng biết là chàng đang khen hay chê ta nữa.” Nói rồi nàng lại thở dài. “Có điều lần đầu ta bộc phát tâm ma lại là lúc ta có khả năng hại người rồi.”
Nàng tuy bị tâm ma khống chế, nhưng nàng có thể nhớ rõ sau khi tâm ma thức tỉnh, nàng đã tiêu diệt cả một trấn. Khi đó trên núi Trường Tuyết, không phải Tịch Nhiên giết bọn lính, mà chính là nàng. Tuy nàng bị Thần lực đẩy văng vào tảng đá, có điều nàng cũng không có ngất đi.
Sau đó nàng chạy một đường xuống núi, gặp người giết người, gặp thú giết thú. Mà giữa sườn núi, cách Yên Lãng thôn không xa là một trấn nhỏ, Yên Hà trấn. Vậy nên tiểu trấn này bị hủy trên tay nàng. Mà Tịch Nhiên không đành lòng nhìn nàng dằn vặt nên đã phong ấn đoạn ký ức này, chỉnh sửa ký ức này, sau đó cũng không nguyện kể sự thật cho nàng nghe.
“Lúc đó, ta như quỷ tu la vậy…” Sơ Âm không khỏi nghẹn giọng. Tịch Nhiên lại ôm siết nàng. Chàng thả rằng bản thân mình thành ma quỷ, cũng không muốn Sơ Âm gặm nhấm tư vị này.
Một lúc sau Sơ Âm mới hỏi một vấn đề nàng vẫn chưa hiểu.
“Như chàng nói, chàng trục xuất được tâm ma nhập vào người ta. Tại sao bây giờ chàng lại không làm nữa?”
Tịch Nhiên vuốt má nàng, ôn tồn giải thích.
“Có hai loại tâm ma. Một là loại tâm ma từ bên ngoài nhập vào người. Loại này thường là tâm ma của cường giả, chạy trốn trấn áp. Khi nhập vào người thì có thể trong lúc nó chưa cắm rễ trong người kí chủ thì có thể trục được. Nhưng không nhanh chóng trục thì nó sẽ sinh ra loại thứ hai.
Loại thứ hai là tâm ma tự sinh. Tức là tự bản thân sinh ra tâm ma, hoặc là bị tâm ma từ bên ngoài gieo xuống một hạt mầm. Loại này thì không thể trục. Bởi vì tự nó cắm rễ vào trong tâm cảnh của nàng, chỉ có nó tự mình rời đi, chưa ai có cách để trục.”
“Vậy có thể dùng trấn áp để bắt nó rời khỏi ta cũng được mà.”
“Không thể. Mỗi tâm ma tính cách lại khác nhau, ta từng thử trấn để trục cho nàng nhưng thất bại. Thế nhưng bây giờ tâm ma của nàng sắp không còn gì lo ngại rồi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì từ ngày nàng luyện Hỏa tố, cũng cùng lúc đó ma luyện tâm ma, khiến nó phục tùng nàng.” Tịch Nhiên nhàn nhã nói ra một ngyên nhân như vậy.
“Thế nhưng vì sao gần đây ta lại cảm thấy nó rục rịch muốn tỉnh lại đây?” Sơ Âm nói ra thắc mắc của mình. Từ ngày nhớ lại mọi việc, nàng rất thận trọng để cho tâm tình của mình bình ổn. Nàng lo ngại nếu để cảm xúc bất đồng sẽ đánh thức tâm ma kia. Bởi vì ngày đó trên núi Trường Tuyết cảm xúc tiêu cực khi nhìn thấy A Chiêu bị sát hại đã đánh thức tâm ma vốn uẩn dưỡng trong tâm cảnh của nàng bấy lâu.
Tịch Nhiên cũng trầm ngâm một hồi mới nói ra, “Đây có thể xem như là nó giãy dụa. Nàng trước kia Hỏa tố còn là cấp thấp, nguyên lực chưa cường đại, cho nên tâm ma còn chưa có sinh ra phản kháng quá trình bị ma luyện. Nhưng vừa rồi nàng đã tấn cấp, áp lực ma luyện chắc chắn khiến cho tâm ma bắt đầu phản ứng.”
“Vậy phải làm sao đây? Bao lâu thì nó mới bị ma luyện hoàn toàn?” Sơ Âm không khỏi lo lắng.
Tịch Nhiên vậy mà lại lắc đầu, “Ta cũng không biết. Nhưng mà chúng ta có thể từ Minh Viễn lại thử một phương pháp…”
“Lại thử phương pháp của hắn?” Sơ Âm bật thốt lên. “Chàng thấy hắn gây ra chưa đủ họa sao?”
Tịch Nhiên cười khổ. Minh Viễn ơi là Minh Viễn, một đời túc trí như ngươi nghe được lời này có phải là nên đập đầu vào đậu hũ chết quách cho xong hay không?
“Không sao, hắn bây giờ tốt hơn ngày xưa nhiều lắm.” Dù sao Tịch Nhiên vẫn nói đỡ cho Minh Viễn một chút, mà đây cũng là lời nói thật.
Sơ Âm vẫn là lắc đầu nguầy nguậy, “Không tin, ta thực sự không tin được. Chỉ việc hắn đánh ngất ta mấy ngày trời thì đã không thể tin tưởng rồi.”
Tịch Nhiên cũng không nói đỡ cho Minh Viễn nữa, chỉ âm thầm cười vào mặt hắn. Đợi xem lần sau gặp mặt, chàng nhất định đem lời này ra cười vào mặt hắn.
Tịch Nhiên yên lặng liếc mắt nhìn về phía cổng, sau đó mới cười nói với Sơ Âm. “Chúng ta đi ra thôi, có người tìm tới cửa.”
“Là ai vậy?”
“Phong Nguyệt.” Tịch Nhiên cười cười.
Sơ Âm nghe vậy thì lắc đầu, “Vậy chàng đi đi, ta muốn ở lại đây một chút. Chỗ này làm ta dễ chịu. Tâm ma cũng yên lặng hơn rất nhiều.”
“Được, sau này dạy nàng chú ngữ, lúc nào nàng cũng có thể ra vào chỗ này.” Tịch Nhiên vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng nói. Sau đó chàng quay bước băng qua đoạn kiều mười hai nhịp, rồi biến mất phía sau cổng.
Phong Nguyệt đứng bên ngoài thư phòng của Tịch Nhiên mất một lúc lâu mà không dám lên tiếng. Nàng không biết phải nói thế nào, cho nên cứ đứng lặng yên ở đó.
Lúc này Tịch Nhiên từ một bức tranh liên tịnh đế khác ở thư phòng bước ra. Nhìn thấy bóng nử tử đứng bên ngoài thì mỉm cười lên tiếng.
“Đã có chuyện cần nói thì vào đi.”
Nghe vậy Phong Nguyệt bên ngoài chầm chậm đi vào. Nhìn vẻ mặt rối rắm của nàng, Tịch Nhiên không khỏi buồn cười, hỏi.
“Ngươi đây là lại làm sao?”
“Linh chủ, thuộc hạ…” Phong Nguyệt ngập ngừng, cuối cùng thở dài một tiếng bất lực nói ra. “Thuộc hạ không muốn tiếp tục nữa. Mấy tháng qua chúng ta không phải đã thử rồi sao? Chàng không có yêu ta.”
Tịch Nhiên ngưng mắt nhìn nàng, trông thấy nàng bắt đầu rơi nước mắt.
“Linh chủ, thuộc hạ chết tâm rồi. Thuộc hạ không muốn giày vò bản thân nữa. Không muốn làm phiền Thành hoàng nữa. Đời này cứ thế đi.”
Tịch Nhiên rũ mắt, bình thản đáp ứng nàng, để nàng trở về. Sau đó gọi La Trục Lưu đến, bảo hắn không cần giả trang nữa. Tất cả kết thúc đi thôi.
La Trục Lưu cũng không nhiều lời, ngày hôm sau lập tức trở về thành Hải Linh.
Những tưởng là mọi chuyện xem như dừng ở đây, nhưng mà không khí sau khi La Trục Lưu đi càng trầm mặc. Phong Nguyệt cả ngày mất tinh thần, việc gì cũng làm không xong. Lam Vũ nhìn thấy vậy mặt mũi cũng không vui vẻ, lúc nào cũng là điệu bộ cả thế giới thiếu nợ hắn.
Mấy người còn lại thực sự không biết nói thế nào, chỉ biết lắc đầu thở dài. Chuẩn bị cho lễ hội mùa thu mà bản mặt như có người cướp mất bảo tàng như vậy thì ai mà vui cho nổi.
Có một ngày Sơ Âm cũng tham gia giúp đỡ chuẩn bị cho lễ hội, nàng nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy bất lực, cho nên mới gọi Lam Vũ qua.
“Vũ ca, ta nghe Nhã cô cô nói thành Hải Linh đang vào mùa cá hải dương. Bà ấy có chuẩn bị cho chúng ta một ít. Huynh có thể đến mang về được không?” Sơ Âm nói một hồi, sau đó giả vờ bất đắc dĩ. “Không phải ta muốn phiền huynh đâu, nhưng cá hải dương phải tươi mới ngon. Mà huynh là người nhanh nhạy nhất. Giao cho người khác ta thật không yên tâm chút nào.”
Lam Vũ nghe tới thành Hải Linh gương mặt càng đen. Nhưng mà Sơ Âm đã nói như vậy, hắn không thể từ chối. Huống gì nếu hắn từ chối, nàng cũng có thể lấy Linh mẫu lệnh bắt hắn nghe theo.
“Hơn nữa, hình như Nhiên cũng có thứ muốn giao đến cho Thành hoàng.” Sơ Âm mỉm cười nói ra.
Thế là hai hôm sau Lam Vũ không tình nguyện, mang theo một kiện đồ vật Tịch Nhiên giao cho lên đường đến thành Hải Linh. Sơ Âm đứng trên thành nhìn bóng lưng hắn khuất sau phía chân trời thì cười gian. Lam Vũ, ta xem huynh sẽ làm thế nào.
Thành Hải Linh tuy không có lễ hội mùa thu, nhưng mà trong thành tại thời điểm này cũng vô cùng náo nhiệt. Bởi vì tân Thành hoàng của bọn hắn sắp đón cô dâu nha.
Lam Vũ vào thành một ngày trước hôn lễ. Nhìn thấy cả thành giăng đèn kết hoa, hắn thấy có gì đó không đúng lắm. Nhưng bởi vì không muốn ở lâu trong thành, cho nên hắn một mực không có hỏi thăm người dân xung quanh mà đi thẳng thời Long Thần Khách Lầu.
Triệu Linh Nhã nhìn thấy Lam Vũ thì vui vẻ sắp xếp phòng ốc cho hắn. Nhưng hắn khách sáo từ chối. Nói rằng bản thân bận rộn chuyện công, đi qua đây là bởi vì sự nhờ vả của Sơ Âm. Vậy cho nên trong lúc chờ Triệu Linh Nhã chuẩn bị cá hải dương, hắn đi dạo một vòng thành Hải Linh, cuối cùng mang theo bàn tay đầy máu trở lại khiến Triệu Linh Nhã không khỏi hoảng sợ.
“Đây là chuyện gì xảy ra?” Triệu Linh Nhã buông sự vụ trong tay xuống đi đến hỏi. Đây là thủ hạ dưới tay Linh chủ nha, gặp chuyện ở chỗ bà không hay lắm đâu.
Lam Vũ trầm mặc, chỉ lắc đầu không nói. Thế nhưng rất nhanh chóng Triệu Linh Nhã liền biết là cái gì xảy ra. Một nữ tử dẫn theo rất nhiều binh lính thành Hải Linh chạy đến bao vây Long Thần Khách Lầu. Nàng ta chỉ vào Lam Vũ hét lớn.
“Chính là hắn, hắn là kẻ đã hành thích Thành hoàng. Bắt hắn lại cho ta.”
Triệu Linh Nhã, “…” Lần nào các ngươi đến cũng dẫn binh lính đến bao vây chỗ làm ăn của lão nương. Thực sự là nhẫn không nổi.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng mà Triệu Linh Nhã vẫn nở nụ cười hòa giải nói với nữ tử kia. “Chúc tiểu thư, có phải hiểu lầm gì hay không? Làm sao Vũ tiểu tử lại hành hung Thành hoàng được…” Bọn họ quen biết nhau mà.
***