Lúc Tịch Nhiên trở về thì thấy một nam một nữ kia đang tranh cãi gay gắt trong sảnh điện. Lam Vũ mặt mày lạnh nhạt buông lời tàn nhẫn, Phong Nguyệt đôi mắt phiếm hồng lớn tiếng đáp trả. Cuối cùng Lam Vũ vỗ bàn nói.
“Mặc kệ muội dựa vào gia gia nàng hay gia gia ta. Ta cũng sẽ không lấy muội. Bởi vì ta không yêu muội. Cho nên muội đi tìm người khác yêu mình đi. Đừng quấn lấy ta. Phiền phức!!!”
Tịch Nhiên nhíu mày. Nói ra lời này không sợ hối hận sao? Phong Nguyệt nghe xong sững người, đôi mắt ngập nước mở to. Trước đây Lam Vũ sẽ không nói lời khó nghe như vậy. Hắn là công tử hào hoa văn nhã cho nên lúc nào cũng có phong phạm vô cùng lịch thiệp. Dù nửa tháng nay có bị quấn lấy thì chỉ nói mấy câu chứ chưa bao giờ ném cho nàng hai chữ ‘phiền phức’.
Lúc này nếu có một người nam nhân khác ở đây e là hắn đã chạy tới ôm lấy vỗ về cô nương đến khóc cũng xinh đẹp động lòng người thế này. Nhưng không có ai ngoài Lam Vũ và Tịch Nhiên vừa bước tới cửa. Cho nên nước mắt nàng cứ thế thi nhau rơi xuống mà không có ai xót thương.
Tịch Nhiên thở dài, không phải ai cũng hiểu rõ lòng mình như chàng đâu. Chàng bước vào xoa đầu Phong Nguyệt, đưa cho nnàg một cái túi giấy, bên trong còn thơm mùi bánh mới.
“Chuyển cái này cho Sơ Âm giúp ta.”
Phong Nguyệt nhận lấy cái túi, hiểu rằng Tịch Nhiên đang ném cái phao cho mình, nàng không nói gì chạy vội ra khỏi sảnh điện.
Chỉ còn lại Tịch Nhiên và Lam Vũ, Tịch Nhiên mới lên tiếng.
“Ngươi nói những lời tuyệt tình như vậy không sợ có ngày hối hận sao?”
Lam Vũ nhắm mắt mệt mỏi nói, “Sẽ không, thuộc hạ sẽ không hối hận.”
“Lam Vũ, ngươi thật sự không hề có tình cảm với nàng?”
Lam Vũ lắc đầu, ánh mắt xa xăm. “Thuộc hạ và muội ấy là thanh mai trúc mã. Nói không có tình cảm là giả dối. Nhưng mà chỉ là tình cảm huynh muội thôi.”
“Nhưng ngươi không phải huynh trưởng của nàng ấy.” Tịch Nhiên bình thản nói ra một vấn đề như vậy.
“Dù vậy, đó cũng không thể là tình cảm nam nữ.”
Tịch Nhiên cũng không có phản bác mà nói ra một câu làm Lam Vũ bối rối. “Nếu vậy theo ngươi nói, nàng ấy đi với bất kì nam nhân nào cũng không liên quan đến ngươi?”
“Đúng.”
“Ngươi sẽ không can thiệp đến?”
“…Đúng vậy.”
Tịch Nhiên cười rộ lên, sau đó híp mắt nhìn Lam Vũ. Hắn biết, mỗi khi Tịch Nhiên làm ánh mắt này là chàng đang tính toán chuyện xấu xa. Quả nhiên Lam Vũ liền nghe chàng lên tiếng.
“Vậy được rồi. Từ hôm nay ta làm chủ cho Phong Nguyệt, không ai được can thiệp vào chuyện chung thân đại sự của nàng ấy. Kể cả mấy lão già trong nhà kia, hay là ngươi.”
Nói xong chàng nhấc chân đi ra cửa, trước khi khuất bóng còn để lại một câu nói, “Nếu nàng ấy yêu người khác, có thật là ngươi sẽ không hối hận?”
Tịch Nhiên đi rồi để lại Lam Vũ còn ngây ra giữa sảnh điện. Chuyện cứ như vậy dễ dàng kết thúc sao?
Lúc Tịch Nhiên đến chỗ Phong Nguyệt và Sơ Âm thì nghe thấy tiếng khóc. Chàng thở dài bước vào trong thì thấy Phong Nguyệt vùi vào lòng Sơ Âm khóc đến tê tâm liệt phế. Sơ Âm nhìn thấy chàng cũng không có biểu cảm gì, không hờn không giận, cũng không lạnh nhạt hay thân cận. Tình trạng này đã diễn ra cả tháng nay rồi khiến Tịch Nhiên bối rối không biết làm sao. Nhưng mà trước mắt là giúp cô nhóc đang khóc kia giải quyết vấn đề.
Nghĩ vậy, Tịch Nhiên ngồi xuống, ôn tồn hỏi.
“Phong Nguyệt, ta hỏi ngươi, ngươi yêu thích Lam Vũ sao?”
Phong Nguyệt ngẩn lên, nước mắt nước mũi lung tung nhưng trông vẫn rất đáng yêu, gật đầu một cái. Sau đó hít sâu mấy hơi rồi nói.
“Thuộc hạ và chàng là thanh mai trúc mã. Lúc nhỏ thuộc hạ bị các biểu tỷ muội ghét bỏ, cho nên lúc nào cũng thui thủi một mình. Chỉ có Vũ ca hắn đến bầu bạn. Sau đó thuộc hạ từ miệng gia gia biết được từ nhỏ cả hai có hôn ước mới chạy đi nói với chàng. Lúc đó chàng cũng nói, đến khi cả hai trưởng thành nếu không có ý trung nhân sẽ sang cầu thân với nhà ta.”
Tịch Nhiên nhíu mày, “Ta vẫn chưa thấy trọng điểm là ở chỗ nào. Thực lòng mà nói, nếu chỉ vì lời hứa trẻ con mà bắt hắn lấy ngươi về thì cũng không đúng lắm. Hắn cũng nói hắn không yêu ngươi.”
Phong Nguyệt tròn mắt nhìn chàng, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Phong Nguyệt lắc đầu cười trong nước mắt.
“Linh chủ, thuộc hạ hỏi người. Người có vì một người không yêu mà tự mình nhường nửa nguyên lực của bản thân cho người đó không? Người có vì một đứa em gái không ruột thịt mà chịu phạt nhận một trăm lẻ tám roi gai?”
Tịch Nhiên và Sơ Âm không ngờ có những chuyện này. Kể cả có là người bản thân yêu thương chưa chắc có người sẽ chấp nhận sẻ chia một nửa nguyên lực. Còn chuyện em gái, Tịch Nhiên không có em gái, nhưng có lẽ nếu không ruột thịt chẳng ai lại nhận phạt roi gai.
Đó không phải roi gai bình thường. Mỗi nhát roi quét xuống không phải chỉ đánh lên thân thể, mà đánh lên linh căn. Thảo nào lúc thăm dò linh căn, Tịch Nhiên nhìn thấy linh căn của Lam Vũ lại đầy vết tích, cho nên trước kia hắn điều khiển nguyên lực không ổn định. Mặc dù rất muốn hỏi có chuyện gì xảy ra, nhưng mà thấy Phong Nguyệt trong tình cảnh này chàng cũng không muốn hỏi nữa.
“Ta có một cách này.” Tịch Nhiên gõ ngón tay xuống bàn, híp mắt cười. “Để biết hắn có yêu ngươi hay không, xem hắn vì sao muốn buông tay ngươi, ta có một biện pháp.”
Trước ánh mắt mong chờ của Phong Nguyệt, Tịch Nhiên mỉm cười càng sâu, nhỏ giọng nói lên kế hoạch mà chàng vừa nghĩ ra.
“Như vậy có được không? Lỡ phản tác dụng thì sao?” Phong Nguyệt thản thốt.
“Không đâu.” Tịch Nhiên lắc đầu. “Ngươi cứ làm theo ta nói, chắc chắn ngươi sẽ biết những gì mình muốn biết.”
Phong Nguyệt không chắc chắn gật đầu. Đây là bước cuối cùng của nàng rồi.
Cả tháng nay Lam Vũ không thấy Phong Nguyệt đi tìm mình nữa, không đến lớp tập trung của Linh chủ, cũng không thấy người nhà thúc ép chuyện chung thân đại sự nữa. Lam Vũ cũng cảm thấy thoải mái hơn. Ngoài mấy nhiệm vụ đơn, mấy ngày nay hắn yên tĩnh học thuật.
Hôm nay lại là một ngày rảnh rỗi, Lam Vũ đi ra ngoài gặp mấy người Chương Cường tùy thời dò xét tiếp chuyện lần trước còn dang dở. Thế nhưng chưa đến khách lầu thì Lam Vũ nhìn thấy phía trước Phong Nguyệt đang đi cùng một nam tử trông rất quen mặt, phục sức cao quý. Không biết người kia nói gì, Phong Nguyệt lại che miệng cười vô cùng vui vẻ. Lam Vũ nghi hoặc vô thức bước chân đến chỗ hai người nọ.
Phong Nguyệt cùng La Trục Lưu đứng bên quầy trang sức lựa trâm cài tóc. La Trục Lưu tuy không được phụ thân yêu thương, nhưng ít nhất thời niên thiếu hắn sống đúng chất là một tam thiếu chủ một thành trì. Cho nên từ cách nói chuyện pha trò, cho đến mắt nhìn thẩm mỹ đều rất ra dáng vẻ.
“Phong Nguyệt.”
Phong Nguyệt nghe có người gọi mình thì ngẩn lên, thấy người đó là Lam Vũ thì sắc mặt hơi ngưng trọng một chút rồi cúi xuống. Lam Vũ không để ý đến hành động đó, nhìn La Trục Lưu hỏi.
“Đây là ai?”
Phong Nguyệt hít một hơi ngẩn đầu lên một lần nữa, ngoẻn miệng cười.
“Ngươi quên rồi sao? Đây là Tân Thành hoàng thành Hải Linh đó.”
La Trục Lưu lễ độ mỉm cười gật đầu chào. Lam Vũ nhìn một lúc rồi mới nhớ ra.
“Ồ, thì ra là Thành hoàng. Người khác với lúc ta gặp ở thành Hải Linh.”
“Lúc trước trong người không khỏe, sau này Linh chủ đã chữa khỏi ám tật nên cơ thể có chút đổi khác.” La Trục Lưu cười nói.
“Lần này người đến đây là vì…?”
La Trục Lưu nở một nụ cười tiêu chuẩn ánh mặt trời, đôi mắt cong cong nhìn Phong Nguyệt, đáp. “Ta đến thăm Nguyệt nhi.”
“Thăm Nguyệt nhi?” Lam Vũ nhạy cảm phát hiện hình như có gì đó không đúng.
Không đợi Lam Vũ suy nghĩ lâu hơn, Phong Nguyệt đã níu tay La Trục Lưu cười nói.
“Lưu ca, huynh đói chưa? Muội đưa huynh đến khách lầu ngon nhất Linh thành nếm thử món mới.”
“Thật sao? Vậy chúng ta đi thôi.” La Trục Lưu vẫn giữ nụ cười tỏa nắng, giọng nói yêu chiều. Sau đó hai người không nhiều lời, trực tiếp lách qua người Lam Vũ mà đi.
Lam Vũ bị làm ngơ đứng ngây như phỗng giữa phố chợ. Hắn quay lưng định đuổi theo thì chợt dừng lại. Tại sao phải đuổi theo nhỉ? Hắn lắc lắc đầu, sau đó tiếp tục đi đến khách lầu mà nhóm Chương Cường đang đợi.
Mấy ngày sau không biết vô tình hay cố ý, Lam Vũ đều có thể bắt gặp Phong Nguyệt đi cùng La Trục Lưu có vẻ như tình chàng ý thiếp vô cùng vui vẻ. Thực ra hắn cũng không cảm thấy gì, chỉ là hừ lạnh trong lòng cái tiểu cô nương mới hôm trước còn khóc lóc bám theo hắn, hôm nay đã vui vẻ cùng người khác. Nữ tử thực sự không đáng tin.
Thẳng đến ba tháng sau, Lam Vũ lần đầu cảm thấy đôi nam nữ này chướng mắt. Trong ba tháng đó, vốn dĩ hắn cũng không nhìn thấy Phong Nguyệt và La Trục Lưu nhiều lắm, chỉ là trong lúc thi hành nhiệm vụ, Phong Nguyệt lại là một biểu tình rất khách khí với hắn. Nàng sẽ nói chuyện với hắn, sẽ hỗ trợ hắn, vì hắn chắn hung chiêu. Nhưng tất thảy đều vô cùng bình thường giống như nàng đối xử với những người khác, giống như nàng và hắn không phải là thanh mai trúc mã lớn lên từ một cái sân nhà.
Thực ra cũng là một chuyện tốt, hắn cũng không mong nàng có tình cảm nam nữ với mình, nhưng mà hết thảy lại không làm hắn nhẹ lòng.
Lúc này đã vào thu, giữa mùa thu ở Linh thành có một cái lễ hội. Chính là lễ hội trừ ma. Đây cũng là một lễ hội lớn, vậy nên bắt đầu mùa thu linh tộc đã sôi nổi chuẩn bị lễ hội. Mà bản thân hội chấp chưởng Linh tộc cũng hết sức quan tâm việc này.
Vào lúc bận rộn thế này, vậy mà cái tên La Trục Lưu lại đến. Mỗi ngày đều đi tìm Phong Nguyệt dính lấy một chỗ. Lúc này Lam Vũ thực sự nhìn không được, ở trước mặt mọi người buộc miệng nói.
“Các ngươi liếc mắt đưa tình có thể lăn đi xa xa có được không? Ở trước mắt mọi người không thấy chướng sao?”
Lời này làm tất cả mọi người có mặt tại đây gồm Linh giả Thân vệ, Linh giả Tiểu thừa và hai người Phong Nguyệt cùng La Trục Lưu không khỏi ngơ ngác. Sau một lúc, Đại Phi mới hồn nhiên đáp lại.
“Không thấy chướng. Vũ ca, ngươi xem Nguyệt tỷ cả ngày đi làm nhiệm vụ, khó có khi rảnh rỗi. Có Lưu ca ở đây vui vẻ cũng được chứ sao.”
“Đúng nha. Nhìn người vui vẻ hơn là nhìn người u sầu. Nguyệt tỷ cùng Lưu ca vui vẻ cũng làm không khí nơi này bớt căng thẳng.” Tường Vi ý nhị ở một bên nói thêm.
Lam Vũ cứng họng không nói được gì thì bực bội bỏ đi, để lại đây một Phong Nguyệt ánh mắt ảm đạm.
Sơ Âm đứng đằng xa nhìn một màn này không khỏi thở dài.
“Sao lại thở dài?” Thanh âm nam tử phía sau truyền đến, thế nhưng cũng chẳng khiến Sơ Âm giật mình. Bởi vì đó là giọng của Tịch Nhiên. Nàng không trả lời, chỉ hỏi lại.
“Chàng nghĩ Lam Vũ có nhận ra phần tình cảm này không? Hắn có thực sự yêu thích Phong Nguyệt không?”
Tịch Nhiên cười cười, “Phải nói là hắn có buông được Phong Nguyệt hay không mới đúng. Lam Vũ có chuyện giấu Phong Nguyệt. Vốn là đôi kim đồng ngọc nữ, lại vì cái sự hiểu lầm này mà chia cách thì thật đáng tiếc. Có điều chuyện này ta không thể xen vào được, hết thảy phải để Lam Vũ tự mình khai thông.”
Sơ Âm quay lại đối mặt với Tịch Nhiên, ánh mắt trong suốt lay chuyển, nàng nghiêm túc nói.
“Làm như vậy công bằng với Phong Nguyệt sao? Cũng giống như chàng làm bao nhiêu chuyện với ta, chàng có nghĩ đến một ngày sẽ nói cho ta biết sự thật không?”
Trước câu hỏi của Sơ Âm, Tịch Nhiên trầm mặc. Chàng làm nhiều việc lắm, chuyện tốt cũng có, mà chuyện xấu cũng không ít. Nếu nói ra Sơ Âm có ghê tởm chàng không? Nàng có hối hận không? Mặc dù đã đón được nàng vào cửa, nhưng nếu nàng vì những chuyện này mà hối hận cả đời không vui thì chàng thà rằng không nói.
Mặc dù Tịch Nhiên trầm mặc không có biểu lộ cái gì, nhưng mà Sơ Âm giống như hiểu được chàng đang nghĩ cái gì không khỏi muốn thở dài thêm lần nữa.
“Nếu chàng không nói ra, đây mới là khiến ta cả đời này không yên. Nhiên, con người ta không phải là người không nói lý lẽ, cũng không phải là người chấp nhận mơ hồ mà qua ngày.”
Ngược lại lúc này Tịch Nhiên cuối cùng hạ quyết tâm đánh cuộc, đáp ứng trả lời tất thảy những nghi hoặc của nàng. Cả hai trở về tư phòng, Tịch Nhiên dắt nàng tới trước một bức tranh. Khác với bức tranh thủy mặc lần trước, lần này là bức tranh họa một đài liên tịnh đế. Tịch Nhiên cũng làm như lần trước, chạm tay vào tranh, đọc một câu chú ngữ rồi kéo Sơ Âm vào không gian bên trong bức tranh.
“Đây là nơi nào?” Sơ Âm nhìn tràng cảnh xung quanh không khỏi thốt lên.
Trong không gian là một cái đầm sen rộng mêng mông, hai người vừa bước vào là đứng dưới một cái cổng chữ ‘Khai’[1], phía trước là đoạn kiều mười hai nhịp bắc qua đầm sen dẫn tới nhà thủy tạ trên mặt hồ. Trời non nước biếc, quả thực là một loại cảnh đẹp.
Tịch Nhiên nắm tay Sơ Âm đi qua đoạn kiều đến nhà thủy tạ, nhẹ giọng trả lời câu hỏi của nàng.
“Đây là Tịnh Đế Thất, mỗi khi có việc cần yên tĩnh suy nghĩ ta thường đến đây.”
“Những thứ này đều là thật sao?” Sơ Âm ngồi xuống ghế dài trong nhà thủy tạ, nhìn những đóa sen trong hồ mà nói ra nghi hoặc.
Tịch Nhiên cũng ngồi bên cạnh nàng lấy ra một túi điểm tâm, cười nói. “Là thật, cũng là không thật.”
“Thế nào là thật, mà thế nào là không thật?”
“Là thật, vì chúng từng là những đóa liên tịnh đế hàng thật giá thật. Nhưng trải qua một hồi bị diệt được ta đưa vào nơi này dùng Thần lực họa lại toàn bộ, chúng đã trở thành không thật.” Tịch Nhiên đưa tay hái một đóa sen, đóa sen héo rũ rồi tan biến, để lại nhàn nhạt mùi hương sen.
“Cho nên nói, linh hồn liên tịnh đế là thật, nhưng thể xác này là không thật?”
“Đúng vậy. Nhưng ở đây cũng còn hàng thật, chẳng qua chúng ở tít ngoài xa kia, muốn đến phải đi thuyền nhỏ.” Tịch Nhiên xoa đầu nàng cười nói.
Sơ Âm nhìn theo hướng Tịch Nhiên chỉ, nơi có liên tịnh đế hàng thật giá thật kia, thật lâu không nói gì. Cho đến khi một cơn gió thoảng qua mang theo chút hơi nươc ẩm ướt, Sơ Âm mới khẽ hỏi.
“Chuyện trong Vô Linh Đài năm đó, thực sự là chuyện gì xảy ra? Ta nhớ lại mọi chuyện, nhưng chỉ nhớ được ánh mắt màu tím, và một ánh mắt màu xám trắng. Sau khi nhìn thấy hai đôi mắt ấy, ta…nhập tâm ma.”
Tịch Nhiên nghe vậy không khỏi giật mình. Còn chưa kịp để chàng chống chế, Sơ Âm đã tiếp tục nói.
“Chàng không cần tìm lý do. Sau khi bị tập kích lần trước, ta đã nhớ ra những ký ức bị chàng phong ấn.”
Tịch Nhiên cười khổ, chàng thực sự không muốn để Sơ Âm phải nhớ đến những ký ức này.
***
[1] Chữ Khai 开 nghĩa là mở ra. Ở đây ngụ ý cổng ra vào không gian bức họa.