Huyền Thiên

Chương 108: Chương 108: Tự tiến cử (thượng)




Vốn biểu tình quái dị của Đan Thanh Dương vừa rồi còn không khiến mọi người để ý, thế nhưng lão gia hỏa này chạy tới trước mặt Sở Hương Hương, cho dù dùng môn suy nghĩ cũng biết được ý tứ của Đan Thanh Dương rồi. Thế nhưng để hắn tranh đoạt với Đan Thanh Dương mà nói, cân nhắc được mất vì lợi ích bản phái, hắn vẫn không dám làm.

Bất quá, không tranh cứng, tranh mềm chung quy vẫn có thể? Vì vậy, Âu Dương Minh chỉ hơi do dự một chút, thân hình nhoáng lên, cũng chạy tới trước mặt Sở Hương Hương.

- Tiểu cô nương, có bằng lòng gia nhập làm môn hạ của lão phu hay không? Lão phu tên là Đan Thanh Dương, là luyện đan sư cấp đại sư duy nhất của phái ta, nếu như làm môn hạ của lão phu, tiên đan linh dược dùng không hết, lão phu còn có thể truyền thụ sỏ học suốt đời, đảm bảo ngươi sẽ trở thành một đại sư đan đạo, thậm chí vượt qua được lão phu.

- Cái này…

Sở Hương Hương do dự một chút. Nàng ngồi tại vị trí nhỏ nhất, khoảng cách tới đài chủ tịch cũng ngắn nhất, vì vậy những lời đối thoại vừa rồi của các thái thượng trưởng lão nàng đã nghe được vô cùng rõ ràng. Tuy biết rằng ngũ hành chi thể của chính mình rất nổi danh, nhưng không hề nghĩ tới quý giá tới mức độ này. Điều này khiến trong lòng nàng có chút đắc ý.

Chỉ là không nghĩ tới cuối cùng người trước mặt xuất hiện, hơn nữa địa vị tựa hồ càng thêm cao thượng, dĩ nhiên giống như bán cao da chó, đến tận nơi “dụ dỗ” chính mình. Đến gần dụ dỗ thì thôi, chính mình đương nhiên đáp ứng, dù sao thực lực và địa vị của người ta không hề thấp, thế nhưng nội dung hắn dụ dỗ lại chính là luyện đan. Tuy rằng Sở Hương Hương cũng tương đối hướng tới đan đạo, nhưng dù sao trong nội tâm của nàng nàng hướng tới võ đạo hơn.

- Này… Đan huynh, tiểu cô nương này chính là ngũ hành chi thể, theo huynh học tập đan đạo mà nói… Có phải là có chút lãng phí?

- Lãng phí? Sao lại lãng phí đây? Tuy rằng song thuộc tính hỏa mộc đã là thiên tài luyện đan, nhưng ngũ hành chi thể lại càng là thiên tài trong thiên tài, nếu như lão hủ là ngũ hành chi thể mà nói, tạo nghệ đan đạo sao có thể dừng lại tại cấp đại sư? Âu Dương huynh, đừng luyến tiếc nữa, các ngươi đều đã nói qua, để lão hủ tùy tiện chọn!

- Ách… Đan huynh, chúng ta là nói… Cho huynh tùy tiện chọn song thuộc tính hỏa mộc…

Âu Dương Minh rất không biết nói gì đáp lại.

- Không sai nha, tiểu cô nương này có thuộc tính hỏa, lại có thuộc tính mộc, chẳng phải vừa vặn? Nói thực với các ngươi, chỉ cần tiểu cô nương này theo lão phu tu luyện đan đạo, không quá trăm năm, phái ta sẽ xuất hiện một đại sư đan đạo, sau trăm tuổi dù là tông sư cũng không phải là không thể!

Đan Thanh Dương gần như rất sắc bén nói, nửa sau thần tình ngữ khí bỗng nhiên biến đổi, trịnh trọng không gì sánh được nói.

- Đan huynh lời này là thực?

- Không sai một chút!

- Tốt, đã như vậy, tùy Đan huynh chọn!

Âu Dương Minh trầm giọng đáp. Đừng nói là tông sư, chỉ cần sau trăm tuổi môn phái có nhiều hơn một đại sư đan đạo, thực lực của Trảm Không Kiếm Phái tuyệt đối sẽ tăng lên một bậc, chỉ bằng điểm này hắn phải đáp ứng.

- Thế nhưng… Ta tựa hồ… Càng thích võ đạo!

Đúng lúc này, Sở Hương Hương bỗng nhiên cẩn thận từng câu nói.

- Võ đạo? Tiểu cô nương, ngươi xem tu vi của lão phu như thế nào?

Đan Thanh Dương mỉm cười, hỏi.

- Cái này…

Sở Dương Dương nhìn Âu Dương Minh một chút, lại nhìn sang Đan Thanh Dương, ý tứ nói rất rõ ràng, cao thì có cao, nhưng ngươi cao hơn Âu Dương Minh sao?

- Ha ha, Sở Hương Hương đúng không? Đan đạo và võ đạo thường hỗ trợ lẫn nhau. Tu vi võ đạo của Đan huynh không hề dưới lão phu!

Âu Dương Minh đã có quyết đinh, lúc này cũng tốt để bán cho Đan Thanh Dương một chút mặt mũi.

- Vậy được rồi!

Sở Hương Hương khôn khéo tuy rằng không thể khám phá được suy nghĩ của những cao nhân này, thế nhưng thần tình và ngữ khí của Âu Dương Minh không giống như đang lừa đối nàng. Cho dù có lừa dối, nàng cũng không có lựa chọn. Đừng nói hai lão đầu này trưng cầu ý kiến của chính mình, cho dù trực tiếp an bài nàng, nàng cũng có thể có ý kiến sao? Không thể! Vì vậy đành phải tòng mệnh!

- Ừ, tốt! Lão phu lại chọn cho ngươi một tiểu sư đệ làm trợ thủ, tương lai tiện cho ngươi không phải lo lắng mấy chuyện vặt, chọn ai đây?

Khuôn mặt già của Âu Dương Minh nở hoa, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía đông đảo các đệ tử.

Các thiếu niên vốn đã dồn tinh lực về phía bên này, nhất thời cả đám cúi đầu, như vậy rất rõ ràng chính là sợ bị chọn lựa. Lão nhân này đã nói rất rõ ràng, những thiếu niên có mặt ở đây không có người nào không phải hạng người tâm cao khí ngạo, không phải nhân vật cấp thiên tài tại quốc gia của mình? Tuy rằng Sở Hương Hương là mỹ nữ, thế nhưng bảo bọn họ đi làm trợ thủ, hiển nhiên không một ai nguyện ý. Điều này có ý nghĩa không có ngày xuất đầu nữa rồi, rất có thể võ đạo cũng phải hoang phế, đây chính là điều mà bọn họ không tình nguyện thấy nhất.

- Chọn ta đi!

Một đạo thanh âm vang dội mà hưng phấn bỗng nhiên vang lên khắp gian phòng yên lặng. Ánh mắt của chúng thiếu niên nhất thời nhìn về nơi phát ra của thanh âm này.

Chỉ thấy một thiếu niên ngồi tại vị trí đằng sau, bộ dáng thanh tú suất khí dị thường, tràn đầy hưng phấn đứng lên.

Đám người Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lệ, Phong Mã Ngưu và một số người quen thuộc Dương Thiên Lôi đều kinh ngạc há to miệng.

Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lệ tự nhiên không cần phải nói rồi, trong lòng ngoại trừ khiếp sợ chính là hận không thể lập tức vọt tới trước mặt Dương Thiên Lôi, ngăn cản hành vi ngu ngốc này của hắn.

Mà đám người Lôi Hoành thì giữ vẻ mặt trào phúng và ngoài ý muốn, chẳng lẽ tiểu tử này có bệnh hay sao? Đây hầu như là suy nghĩ chung của tất cả mọi người có mặt, vì vậy ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên Lôi giống như nhìn một tên ngu ngốc.

- Kháo, nhìn cái gì vậy, bộ dáng của ca như có bệnh sao? Các ngươi mới có bệnh!

Trong lòng Dương Thiên Lôi rất khinh thường, đồng thời cũng vui vẻ vô cùng, nhìn bộ dáng của mọi người rõ ràng là không ai muốn cạnh tranh với chính mình, hắn đương nhiên vui vẻ.

Đối với người khác mà nói chức vị này xác thực là bụi bặm chồng chất, thế nhưng đối với Dương Thiên Lôi mà nói quả thực chính là cái bánh từ trên trời rơi xuống cầu mà không được, không riêng gì hắn có thời gian ở riêng thoải mái, hơn nữa đưa tay chính là linh đan diệu dược, có thể nói gần quan được ban lộc. Đây chẳng phải phù hợp với điều hắn cần hiện tại hay sao?

Ngay cả Sở Hương Hương cũng giữ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Dương Thiên Lôi, nàng vốn rất hiếu kỳ đối với Dương Thiên Lôi, tuy nàng cũng rất muốn hắn ở bên cạnh chính mình, để chính mình có thể “nghiên cứu” cẩn thận, thế nhưng đứng tại góc độ bằng hữu, nàng không nghĩ Dương Thiên Lôi sẽ làm như vậy. Nhưng nhìn ánh mắt kiên định và hưng phấn của Dương Thiên Lôi hiện tại lại để nàng nhịn suy nghĩ trong lòng xuống.

- Hử? Không tồi, dũng khí, lão phu có chút thưởng thức ngươi rồi, uhm? Cũng là thuộc tính thổ, vừa vặn ngươi tới đây đi!

- Dạ, sư phụ thân ái!

Dương Thiên Lôi đánh răn tùy gậy, gậy tre còn chưa hạ xuống liền gọi một tiếng sư phụ, gọi sư phụ còn chưa tính, bị ca ca này còn thêm hai từ thân ái. Biểu hiện tùy tiện khoáng đạt phi thường, không hề có chút vẻ rụt rè và ngường ngùng chung của đám người mới, cho người khác cảm giác chính mình phảng phất như đầu đội trời chân đạp đất, còn có vẻ đầu to không não.

- Sư phụ, lão nhân gia người anh minh thần võ, tuệ nhãn như châu, quả thực là Bá Nhạc tái thế, không, cho dù là Bá Nhạc cũng không bì được một phần vạn lão nhân gia người, nếu sư phụ đã chọn đệ tử, vậy đệ tử nhất định tận tâm tận lực, không ngại khó ngại khổ, phó thang đạo hỏa, dũng cảm tiến tới, nhiệm vụ sư phụ giao chính là chuyện lớn quan trọng nhấy, người bảo đệ tử đi phía đông, đệ tử tuyệt đối không dám đi phía tây, người bảo đệ tử đi phía nam, đệ tử tuyệt đối không dám đi phía bắc, thỉnh sư phụ lão nhân gia người yên tâm, đệ tử còn trẻ khỏe, tâm linh thủ xảo, nhất định không phụ nhờ cậy của sư phụ, tận tâm tận lực phò trợ sư tỷ!

Dương Thiên Lôi vội vã chạy tới cạnh Đan Thanh Dương, không đợi lão đầu này nói, cái lưỡi liền ngoắng lên, thao thao bất tuyệt nói một đống câu khiến mọi người phải phun máu.

Người không quen thuộc với Dương Thiên Lôi thì thôi, chỉ coi người này là một nhân sĩ não tàn hoạt bát.

Nhưng đám người Trương Tử Hàm thiếu chút nữa chỉa đầu ngã xuống dưới đất, đây chính là Dương Thiên Lôi sao? Tuy rằng hắn có chút hèn mọn, có chút vô sỉ, nhưng loại bộ dáng tiểu vô lại 100% như thế này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Thậm chí ngay cả Âu Dương Minh cũng không nhịn được nghẹn họng nhìn trân trối, tiểu tử này cũng quá khác người đi?

Chỉ là, người bình thường nhất chính là Đan Thanh Dương, lão nhân này tựa hồ như không hề nghe những lời rắm thối của Dương Thiên Lôi, ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ nhìn quét qua Dương Thiên Lôi, từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, nhìn trái rồi nhìn phải, thẳng cho tới khi Dương Thiên Lôi cảm giác lô chân lông chính mình có chút dựng thẳng lên, lão nhân này mới ngừng lại, nói ra một câu rất không hiểu ra sao:

- Quả nhiên là tuổi còn trẻ, có sức khỏe, thân thể tốt, nếu như không phải ngươi chỉ có hệ thổ, lão phu có thể ngoại lệ thu ngươi làm quan môn đệ tử, đáng tiếc rồi… Ngươi chỉ có thể làm trợ thủ, a, ngươi tên là gì?

- Sư phụ, ta là Dương Thiên Lôi. Dương, dương trong dương liễu dưới ánh tà dương. Thiên, thiên trong thiên lôi trận trận. Lôi, lôi trong thiên lôi trận trận!

Dương Thiên Lôi giống như thằng ngốc, thanh âm vang dội mà tự hào nói.

Bịch bịch bịch… Liên tiếp vang lên mấy thanh âm. Đám người Dương Thiên Lệ, Phong Mã Ngưu, thậm chí là Sở Hương Hương đều chỉa đầu ngã xuống đất, chỉ cảm thấy sau gáy chính mình như có thiên lôi đánh trúng, chẳng lẽ tiểu tử này thực sự nước vào đầu rồi?

Đầu Dương Thiên Lôi tự nhiên không có nước vào, ngược lại hắn rất thanh tỉnh. Thời điểm nhìn Đan Thanh Dương lên đài chủ tịch hắn đã chú ý tới rồi, hơn nữa mỗi một hành động nhỏ nhất của Đan Thanh Dương để hắn nhận định, lão nhân này tất nhiên không phải loại người ra vẻ đạo mạo tiền bối cao nhân, mà là một lão đầu rất thích vui vẻ chơi đùa. Nếu như hắn thích chơi, vậy Dương Thiên Lôi muốn đạt được mục đích trở thành môn hạ của hắn chỉ đành phải làm hi sinh hình tượng của chính mình. Làm như vậy, một chỗ tốt là có thể lấy lòng Đan Thanh Dương, còn nếu không được, đương nhiên là có thể oanh oanh liệt liệt khiến mọi người chú ý. Tuy rằng loại chú ý này chính là hiệu quả trái ngược, nhưng đây không phải là điều mà Dương Thiên Lôi muốn hay sao?

- Tốt, tên giống như người, thiên lôi trận trận a, nếu như người có thể thống nhất vời lời, nhất định sẽ thông qua khảo hạch. Hiện tại lão phu cho ngươi thử thách!

Đan Thanh Dương mỉm cười nhìn Dương Thiên Lôi nói.

- Không phải chứ? Còn thử thách?

Dương Thiên Lôi rất không nói được gì, bất quá cũng chỉ có thể nén lửa giận trong lòng, biểu tình vẻ mặt lại trang nghiêm nói:

- Bảo đảm sư phụ thỏa mãn.

- Được rồi, Âu Dương huynh, lão hủ đưa hai người này đi rồi, không quấy rối các ngươi nữa. A, được rồi, gần đây lão phu mới nghiên cứu chế tạo được một loại đan dược, Âu Dương huynh bới thời giờ phái một gã đệ tử tới thử xem hiệu quả như thế nào, uhn, chỉ có thể một người mà thôi, chúng ta đi!

Vẻ mặt Đan Thanh Dương mỉm cười nói.

Âu Dương Minh nhất thời nở nụ cười hài lòng, nói:

- Nhất định, nhất định!

- Sư phụ, chúng ta đi rồi sao?

Nhìn Đan Thanh Dương muốn dẫn chính mình và Sở Hương Hương rời đi, Dương Thiên Lôi nhịn không được nhẹ giọng hỏi.

- Có chuyện gì?

- Náo nhiệt như vậy… Chúng ta không nhìn? Sư tỷ, còn có mấy vị bằng hữu chưa quyết định tới nơi nào đây, ta nghĩ sư tỷ khẳng định muốn nhìn hết đúng không?

Dương Thiên Lôi rất vô sỉ nói, miệng không đề cập tới chính mình, ngược lại trực tiếp lấy Sở Hương Hương ra làm bia đỡ đạn.

Sở Hương Hương rất không nói gì trắng mắt nhìn lại Dương Thiên Lôi, bất quá cũng không phản bác, dù sao nàng xác thực cũng muốn nhìn xem đám người Dương Thiên Lệ được phân tới nơi nào.

- Cái này đơn giản, sau khi phân phối xong, lão phu bảo bọn họ đưa tới một phần danh sách là được rồi. Hơn nữa từng tháng những đệ tử này đều tới Thiên Đan Phong chúng ta lĩnh đan được, có rất nhiều cơ hội. Đi thôi.

Dương Thiên Lôi chỉ có thể bất đắc dĩ đáp lại. Ánh mắt nhìn quét qua đoàn người Trương Tử Hàm và Dương Thiên Lệ, bắt chuyện một tiếng, sau đó theo Đan Thanh Dương rời khỏi phòng.

Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương đi rồi, lúc này mới chính thức bắt đầu tuyển chọn đệ tử.

Lôi Hoành không có bất ngờ gì xảy ra, được một vị thái thượng trưởng lão chọn đi. Vị thái thượng trưởng lão này chính là nữ tính duy nhất trong tám vị thái thượng trưởng lão, tên Tiêu Như Mộng, chủ tu hệ kim.

Mộc Tử Vi bằng vào thân chỉ ba hệ, hơn nữa tuổi tác rất nhỏ, tính dẻo càng cao, cũng trở thành đệ tử của thái thượng trưởng lão Trần Phi Dương. Trương Tử Hàm đã lĩnh ngộ được thuộc tính băng, hơn nữa điểm tích phân tương đối cao, cũng được thái thượng trưởng lão Vân Bạc Thiên nhìn trúng.

Mà mấy người Dương Thiên Lệ, Dương Thiên Ngạo đều tiến vào làm môn hạ của các trưởng lão ba mươi sáu sơn phong.

Rốt cuộc mọi người đã chân chính bước vào cuộc đời tu luyện.



- Dương Thiên Lôi, ngươi có mao bệnh sao? Vì sao lại xung phong nhận việc làm trợ thủ cho ta? Ngươi có biết làm như vậy rất ảnh hưởng tới tiền đồ của mình hay không? Ngươi sao có thể ăn nói với mẫu thân ngươi, với gia gia ngươi, với đế quốc Cát Ương chúng ta?

Khi Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương theo Đan Thanh Dương rời khỏi phòng, rốt cuộc Sở Hương Hương cũng không chịu được nữa, đôi mắt đẹp tàn bạo trừng lớn nhìn Dương Thiên Lôi, hạ giọng nói bên tai Dương Thiên Lôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.