Huyền Thoại Trở Về Từ Tương Lai

Chương 49: Chương 49: Gia Tinh, Gia Nhật




Hồi nhỏ, Hứa Gia Tinh luôn là một đứa trẻ ngoan, thành tích xuất chúng, gia cảnh không giàu có nhưng cũng không phải lo cái ăn cái mặc. Cuộc sống tưởng chừng yên bề gia thất nhưng... Vào năm hắn 15 tuổi, trong lần cha hắn vận hàng không may bị đâm, cả người và xe lao sống vực, dù đã cố gắng chữa trị nhưng ba hắn không qua khỏi. Vừa chạy chọt tiền thuốc vừa chăm sóc hắn và em gái ăn học, mẹ hắn vô cùng cực khổ.

Ác mộng nghĩ rằng đã dừng lại nhưng không... đó mới chỉ à màn dạo đầu của ác mộng thực sự. Người đã giết chết ba hắn không phải kẻ bình thường mà là con trai của một công ty lớn. Hắn không hối lỗi vì sự cố giao thông do hắn gây ra, hơn nữa còn tức giận vì xe hắn bị tông hỏng đã cho người ép mẹ hắn nôn tiền bồi thường. Nhưng vào lúc đó, gia cảnh Gia Minh đâu còn xu nào, cả nhà 3 người đến cơm không có mà ăn.

Tên phú nhị đại vô nhân tính biết không đòi nổi tiền, đã chuyển mục tiêu sang em gái của hắn.

Tên súc sinh đó...

Em gái hắn mới chỉ có 12 tuổi, nó còn rất nhỏ... hắn cũng không tha.

Một bên là sinh mạng anh trai và mẹ, một bên là trinh tiết của mình, Hứa Gia Tình không chịu được lời dụ dỗ đã bán thân cho con chó đó. Nào đâu hắn chưa có ý định thả cho 3 người, đoạn video đêm hắn với em gái Gia Tinh liền phát tán nhanh chóng trên các trang mạng, mọi người xung quanh đều biết Gia Tình là ''nữ chính'' đoạn video.

Không bao lâu, Gia Tình không chịu được áp lực xã hội đã tự sát.

Gia Tinh đau đớn đã đánh mất lý trí, nhận thức đi ám sát tên Phú nhị đại. Nào đâu không bắt được gà còn mất nắm thóc.

Ám sát.... thất bại...

Mẹ con hai người hứng chịu cơn giận dữ trời giáng.

Mẹ hắn bị cưỡng bức đến chết.

Hứa Gia Tinh cũng bị đưa tới trại cải tạo. Ba năm sau bị vu oan, tiếp tục ở gục trong tù 5 năm.

Ở đó, hắn may mắn gặp được một người. Kẻ đã thay đổi cuộc đời đen tối của hắn, rẽ sang một trang mới. Đó chính là Diều Hâu, đàn anh, người đưa hắn vào xã hội đen.

Lăn lội trên lưỡi dao đầu súng, nằm gai nếm mật 10 năm, cuối cùng cũng có cho đứng nhỏ trong cái thế giới thối nát đó.

Còn trả thù... Hắn đã cất nó vào sau tận cùng kí ức bởi hắn biết dù cho hắn 100, 200, thậm chí lâu hơn hắn cũng không đủ khả năng rửa hận.

Cuộc sống 8 năm trong tù, trại cải tạo đã dạy hắn quá nhiều điều.

Dòng xã hội đã sớm mài mòn đi sự ngu xuẩn của Gia Tinh, thay vào đó là sự yếu đuối, nhu nhược, sợ hãi quá khứ...

Rồi một ngày hắn đã gặp được tình yêu đời mình. Hai người không lâu sau liền tiến tới hôn nhân mĩ mãn và đã sinh ra một đứa con trai, hắn đặt tên là Hứa Gia Nhật, ngụ ý cuộc sống đứa trẻ sẽ rạng sáng như mặt trời đừng như hắn...

Cứ thế mọi chuyện trôi qua, 18 năm sinh hoạt yên ổn. Gia Nhật không phụ sự kỳ vọng, năm này cũng đạt loại xuất sắc, cấp 3 liền tiến thẳng trường Chuyên và vào lớp trọng điểm của trường.

Tuy trong tối hắn là đại ca quèn trong giới ngầm, nhưng ở nhà hắn vẫn là một người chồng, người cha tốt.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

''Nếu thực sự quan trọng, vậy ngươi liền đến chỗ ta. Hiện giờ, ta đã ăn xong bữa, cũng sắp về công ty. Ừm... mà thôi ngươi đến nhà ta đi, công ty hiện giờ cũng không có việc gì. Nhà ta ngươi nhớ đường chứ?''

''Dạ, ta nhớ ngươi chờ ta chút, ta liền đến ngay.''

''Được, nhớ giữ gìn sức khỏe, đến muộn chút cũng không sao, ta đợi được.''

''Dạ, dạ, ta cúp máy trước.''

Hứa Gia Tinh vuốt vuốt cái bụng phệ của mình, không khỏi cảm thấy kì lạ.

Không hiểu sao, khi nói chuyện với Nhị Tu, hắn luôn cảm thấy lành lạnh sống lưng.

'' Thôi kệ, có lẽ do điều hòa nhiệt độ thấp quá chăng?''

Suy nghĩ một chút, Gia Tinh liền lắc đầu không để ý cố ăn nốt bữa trưa rồi xách cái cơ thể thối nát của mình về nhà.

Nhị Tu nói có chuyện quan trọng, hắn cũng rất tò mò a.

Còn về sức khỏe đàn em của mình, hắn vốn chưa bao giờ quan tâm.

Tất cả chỉ là lời nói xã giao cửa miệng, lăn lộn gần 3 chục nam trời hắn cũng hiểu, cây gậy chỉ là tạo chút áp lực để con thỏ nhanh ăn củ cà rốt mà thôi. Thứ yếu luôn là cà rốt a.

Công ty cũng không hề tồn tại không nói chính xác hơn là có tồn tại nhưng chỉ là vỏ bọc bên ngoài cho công việc thật sự của hắn.

Buôn thuốc phiện, bằng trí tuệ của mình, suốt bao năm qua hắn chưa bao giờ để bị phát hiện. Tất cả các chuyến đều vô cùng chót lọt. Vì thế hắn trong mắt ''ông chủ'' luôn là con gà đẻ trứng vàng. Cùng từ đó mà cuộc sống mới có thể yên ổn.

Nhà hắn cũng không xa, dù sao chả ai đi tận nửa tiếng chỉ để ăn bữa trưa cả.

Con trai đi học xa lên thường ở kí túc xá, thi thoảng mới về. Vợ hắn thường ngày không làm gì, rảnh rỗi đi shopping với bạn cũng không hay ăn ở nhà.

Thành ra nhà 3 người ăn 3 bữa 3 nơi, thật không khỏi có chút buồn cười.

Cắm chìa khóa lên con Audi second hand của mình, Gia Tinh như thói quen lái xe xoay đầu về nhà.

Bán thuốc phiện tất nhiên không thiếu tiền nhưng bề ngoài hắn không dám thể hiện a. Tiền bẩn rửa không hết, rửa nhiều quá dễ nghi ngờ.

10 phút sau con xe Audi cũ kĩ tìm được bến đỗ tạt vào.

Gia Tinh chưa kịp cất xe xong, một người ngang tuổi hắn liền hớt hả chạy tới, một tay đập đập vào cửa xe ra hiệu hắn kéo xuống.

Hứa Gia Tinh khó hiểu nhăn mày nhưng vẫn kéo cửa sổ xuống tò mò hỏi:

“Lão Tứ, ngươi có chuyện gì vội vàng vậy, từ từ rồi nói.''

''Đại... đại... ca, nhà ngươi cháy... cháy... cháy rồi! Mau mau...''

Gia Tinh nghe vậy giật mình vội vàng mở cửa xe, chạy thục mạng về nhà.

Nhìn cột khói nhỏ từ trong nhà bốc ra, Hứa Gia Tinh không chỉ không lo lắng trái lại còn thở dài. Vì hắn biết khói cột nhỏ chứng tỏ lửa không đến mức cháy nhà, chắc là quên tắt lò vi sóng hay tủ lạnh chập điện thôi.

Hứa Gia Tinh quay sang nhăn mày cười đùa với lão trung niên bên cạnh:

''Lão Tứ à ngươi thật là làm ta giật mình không, ta già rồi, tim yếu suýt gục xuống liền nhờ ngươi đó.''

Kẻ mà Hứa Gia Tinh gọi là lão Tứ nghe vậy không khỏi ngượng ngùng cúi đầu.

Ở góc độ đó, Gia Tinh không biết rằng đáy mắt của người anh em mình xuất hiện một tia tàn nhẫn.

''Hà hà, xin lỗi đại ca. Ta thật... thật...''

''Thôi được rồi, ta biết ngươi muốn tốt cho ta, không có gì. Ta vào nhà trước. ''Chuyện giao dịch''... tối chúng ta nói sau được không, tí có người đến thăm.''

''À... được. Đại ca ngươi cứ vào nhà nghỉ ngơi trước đi, tối gặp lại.''

''Tối gặp.''

Gia Tinh để lại một câu xã giao rồi tự mở cửa nhà bước vào.

Nhưng ngay khi Hứa Gia Tinh đóng cánh của lại, sống lưng hắn liền phát lạnh.

''Không ổn.''

Gia Tinh đồng tử co rụt, không kịp suy nghĩ nhiều liền muốn mở cửa thoát ra nhưng đáng tiếc...

Không kịp!

Ngay khi hắn day chìa muốn mở cửa, một vật thể nặng đập mạnh vào gáy hắn.

Đầu óc trống rỗng, tầm mắt dần mất đi tiêu cự, thứ hắn duy nhất nhìn thấy trước khi mất đi nhận thức là hình ảnh một người thanh niên mỹ tú đang dùng đôi mắt lạnh nhạt nhìn hắn.

Từ trong đôi mắt đó toát ra một loại khí tức rất lạnh, khó lý giải nhưng Hứa Gia Minh biết đó chính là sát khí, một 30 năm trước trong tù hắn đã cảm nhận quá nhiều. Nhiều đến mức cả đời này hắn không bao giờ quên được.

Khởi Minh lạnh nhạt nhìn Hứa Gia Tinh ngã xuống, quen thuộc thò tay vào túi áo hắn lấy ra điện thoại Gia Tinh.

Tuy trên điện thoại có mật khẩu nhưng kì lạ là Khởi Minh không chút ngạc nhiên mở khóa như thể đó là điện thoại hắn.

Ứng dụng > Danh bạ > Vợ yêu, Con trai.

“ Hôm nay nhà mình có chút việc khẩn cấp, bà sắp xếp về sớm một chút.''

''Gia Nhật, hôm nay con liền tạm nghỉ một buổi về nhà luôn đi. Tối nay nhà ta có trọng sự.''

Để lại hai dòng tin nhắn, Khởi Minh liền đóng máy lấy từ túi đồ nhỏ ra cuộn dây cao su đen, thuần thục trói người trung niên đang hôn mê trên đất lại, xiết chặt lên cột nhà gần đó.

Sau đó, Khởi Minh xuống bếp dọn bình tạo khói, rồi vô cùng tự nhiên pha 2 gói mì sợi, nhân tiện liếc nhìn về phòng tắm phàn nàn:

“Chậc... chậc... cứ vầy không biết xả bao lâu mới hết ta.''

Làm việc gì thì làm cũng phải ăn chút đã từ sáng tới giờ ngoài ăn lọt dạ 2 quả táo nhỏ ở nhà Vũ Minh ra thực sự hắn chưa có miếng thức ăn mặn vào bụng.

Liếc nhìn đồng hồ đã gần 1 giờ chiều, tính toán nhanh nhất còn phải 3 tiếng nữa gia đình Hứa gia mới ''đoàn tụ'' được nha.

Khởi Minh không có thói quen ngủ trưa nên cũng không biết làm gì, ở đây liền mũ thực tế ảo cũng không có chứ đùng nói là khoang. Lắc đầu một chút, Khởi Minh kiếm một chiếc tai nghe đeo vào, mở Youtube bật ''Danh phát phát Vũ'' rồi tựa lưng vào thành ghế lim dim mắt.

Không thể nói dù bao nhiêu năm nhưng âm nhạc của Vũ luôn mang cảm giác êm dịu, nhẹ nhàng mà không ai có thể tái hiện hay bắt chước được.

Thỏa mái nha.

''Nhanh lên nào, thời gian của ta không còn nhiều đâu. Buổi chiều nghĩa là trong TNW đã qua một ngày mới, hôm nay là cấp 15 a, chậc... chậc... nhiều việc a.''

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cùng lúc đó ở trường Chuyên số 7, tại lớp học đặc biệt... thực sự đặc biệt vì nó chỉ có duy nhất 2 học sinh.

Liếc nhìn căn phòng chỉ có 2 người và một giáo viên, Hứa Gia Nhật cảm thấy phiền chán rồi bỗng nhiên nực cười. Trước đây 5 người ngày nào hắn cũng phải chăm chỉ chỉ cần vượt được một người đã tự hào lắm rồi nhưng bây giờ hắn không phải đã ''giỏi nhất'' phòng rồi sao?

Gia Nhật không khỏi cảm thấy buồn cười, thứ hắn quan trọng cố gắng từng phút từng giây nhưng trong người khác chả đáng 1 đồng.

Ha, buồn cười ha.

Pinh.... Pinh... Pinh...

''Ba sao?''

''Gia Nhật, hôm nay con liền tạm nghỉ một buổi về nhà luôn đi. Tối nay nhà ta có trọng sự.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.