Huyết Ám

Chương 19: Chương 19: Đấu giá (1)




“Michel, đã lâu không gặp, cậu vẫn như vậy!” Rich là người đầu tiên mở miệng, nhưng câu nói của cậu lại mang theo vài phần thần bí, ánh mắt hơi liếc người trước mắt mình một cái.

Người đàn ông gọi là Michel kia không giận, khóe miệng khẽ cong, hai mắt hơi nheo lại nhìn xa xăm, lười biếng lên tiếng.

“Alice, đây không phải lần đầu tiên em đến đây, quy định ở chỗ này chắc em cũng hiểu rõ!” Khác hẳn với bộ dáng của hắn, ngữ điệu khi nói chuyện hoàn toàn không nghe ra tia tùy hứng chút nào, thay vào đó là sự nghiêm túc khiến người khác không thể xem thường.

Đến lúc này, Bạch Tịnh Tuyết đang đứng ngoài quan sát mới mở miệng.

“Michel, bọn họ, có em bảo đảm!”

Nói xong, Bạch Tịnh Tuyết liền im lặng, thế nhưng câu nói vừa rồi đã thể hiện rõ quan điểm của cô. Tất cả mọi chuyện họ gây ra đều có thể tìm cô kiếm sổ.

Lúc này, biểu tình trên mặt Michel mới hòa hoãn hơn một chút, nở nụ cười lễ phép.

“Vậy thì Bạch tam thiếu, Cố đại thiếu và Lãnh gia chủ, mời!”

Mọi người theo sự chỉ dẫn của Michel mà song song tiến vào đại sảnh.

Không hổ là hội quán tổ chức triển lãm lớn nhất thành phố S, mức độ xa xỉ có thể thấy từ đại sảnh tầng trệt, hành lang và những chi tiết trang trí xung quanh.

Đặc biệt nhất là phòng đấu giá ngầm dưới lầu đất, dường như người đứng sau điều khiển buổi đấu giá này đã đầu tư rất nhiều tiền và tâm huyết nên đây có thể coi như địa điểm đấu giá tốt nhất toàn quốc mà đám Bạch Tư Hàn từng tham dự. Không hề có sự ồn ào, náo loạn như những hội đấu giá thông thường, ở đây có sân khấu lớn với sức chứa hơn một ngàn người, chia làm hai khu vực riêng biệt và luôn được duy trì trong trật tự và ổn định.

Trước mỗi bàn là một màn hình LCD cỡ nhỏ giúp cho quan khách có thể biết rõ thông tin về vật phẩm để ra giá kịp thời.

Nhưng đám người Bạch Tử Hàn lại không dừng ở khu vực đó mà được Michel dẫn lên tầng hai, nơi có thể quan sát rõ ràng tất cả mọi hoạt động của những vị khách ở dưới kia.

Cả khu vực tầng hai được chia làm năm phòng bao riêng biệt, trước mỗi phòng đều có hai tên vệ sĩ mặc vest đen đứng canh gác.

Khi đám người Bạch Tử Hàn đi vào, hai người vệ sĩ liền cung kính chào hỏi, cúi người mở cửa.

Diện tích của căn phòng này rất lớn, tất cả đều được xây dựng và trang hoàng theo kiểu đấu trường La Mã thời xưa với đầy đủ tiện nghi và một hàng ghế nệm dài đặt đối diện với ba chiếc màn hình LCD cỡ lớn, ở giữa là một chiếc bàn dài hình chữ nhật, bên trên có để thức uống và hoa quả tươi.

Hơn hết nhằm mục đích giữ danh tính cho người mua VIP, tất cả các căn phòng ở tầng hai đều có một hoặc hai chiếc Ipad gắn liền với bảng thông báo treo trên đầu cửa. Chỉ cần ấn giá tiền thì đèn phòng bên ngoài sẽ hiện lên và xuất hiện số tiền tương ứng.

Đây là một đặc quyền vô cùng to lớn cũng là một ưu điểm thu hút rất nhiều vị thương nhân yêu thích cổ vật.

Vì là lần đầu tiên tham gia một buổi đấu giá dưới lòng đất có quy mô lớn như này nên Bạch Tử Hàn và Cố Tư Dạ khá là tò mò, Rich và Mark ngồi kế bên tỉ mỉ giảng giải quá trình và quy tắc đấu giá ở đây cho hai người bọn họ nghe.

Đều là người thông minh nên rất nhanh Bạch Tử Hàn và Cố Tư Dạ đã nắm rõ mọi đặc điểm, quy tắc chỉ có một, tiền là trên hết. Ai ra giá cao hơn người đó thắng.

Mà ánh mắt của Lãnh Duật từ lúc gặp Bạch Tịnh Tuyết đều chưa từng dời đi nửa bước, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô. Hiện tại còn tranh vị trí ngồi gần cô nhất khiến Mark và Rich đi theo sau phải hậm hực tức giận ngồi sang chỗ khác.

Qua một tuần trà tất cả các ghế trống ở tầng một đã đầy người mà bốn căn phòng còn lại trên tầng hai cũng đã treo bảng có người.

Hội đấu giá rất nhanh sau đó liền bắt đầu.

Người chủ trì là một người đàn ông còn khá trẻ, anh ta tự giới thiệu mình tên là Bonus, vì là người Anh nên tiếng Trung của anh ta không quá lưu loát nhưng ngữ điệu lại khá giống người thành phố S.

“Xin chào quý thiên kim, quý công tử đã có mặt tại đây hôm nay! Vẫn như thường lệ, lần này chúng ta sẽ đấu giá những bảo vật mới được khai quật gần đây, cũng là những món đồ có giá trị nhất, thú vị nhất cho đến hiện giờ.”

Bonus vừa nói xong hàng loạt tiếng vỗ tay liền vang lên.

Sau đó, vật phẩm đấu giá đầu tiên nhanh chóng lên sàn, đó là một miếng ngọc thời Tây Chu.

Giá khởi điểm của nó là một ngàn vạn, mỗi lần tăng giá không thấp hơn năm mươi vạn, vì là món đồ đầu tiên nên thường sẽ không tranh giành quá kịch liệt, nhưng lần này cuộc đấu giá lại diễn ra rất sôi nổi.

Bạch Tử Hàn và Cố Tư Dạ không có tâm tư gì với những thứ đồ cổ này mà chỉ tập trung chờ đợi không biết khi nào vật phẩm mình cần tìm mới được lên sàn. Vốn dĩ bọn họ định lấy thân phận người thi hành công vụ để lấy được chiếc mặt nạ nhưng sau khi tìm hiểu, nắm được quy tắc ở đây thì nhanh chóng từ bỏ ý định. Dù gì người đứng sau cuộc đấu giá này là người của hắc đạo, nếu dính vào trong tình trạng đang điều tra án như thế này thì sẽ rất phiền phức hơn nữa bọn họ cũng không có lệnh khám xét, không có chứng cớ chứng minh đồ vật kia là hung khí và bớt một kẻ thù thêm một đồng minh sẽ có lợi cho sau này làm việc.

Thế nhưng, trái ngược với sự phân tâm của hai người bọn họ, Mark và Rich đang hào hứng thảo luận giá trị thực của viên ngọc kia, mà khóe môi Bạch Tịnh Tuyết và Lãnh Duật đều đồng loạt cong lên, mỉm cười đầy ẩn ý, tay của Bạch Tịnh Tuyết càng trực tiếp hơn, ấn một dãy số vào chiếc Ipad đặt trên bàn.

Ngay lập tức con số hai ngàn vạn liền xuất hiện trên bảng báo giá.

Bây giờ mới đấu giá tới một ngàn ba trăm vạn, cô đã bỏ qua quy tắc đấu giá trực tiếp tăng lên gấp đôi so với giá ban đầu.

Người chủ trì trên sân khấu thấy giá này cũng hơi ngẩn người, thoáng sửng sốt rồi vội vàng báo giá.

“Vị khách ở phòng bao số 1 tầng hai ra giá hai ngàn vạn, còn ai ra giá cao hơn không?”

Trong chốc lát cả hội trường đều xôn xao, không biết người nào lại có thể vì một viên ngọc thời Tây Chu mà ra giá cao như thế. Ai nấy đều tự phỏng đoán thân phận của người ra giá.

Trên tầng hai, chủ của bốn phong bao còn lại cũng tự có suy đoán riêng. Thậm chí vài người có hứng thú với miếng ngọc này cũng đành từ bỏ niềm yêu thích của bản thân.

Lúc này, căn phòng bị nhòm ngó, thu hút mọi ánh nhìn kia đang chìm trong không khí vô cùng quỷ dị, không ai chịu mở lời, cứ chăm chăm nhìn về một phía.

Qua hồi lâu, Bạch Tử Hàn mới chịu lên tiếng.

“Chị, chị mua miếng ngọc đó làm gì? Từ khi nào chị có hứng thú với ngọc rồi?”

Bạch Tịnh Tuyết vô cùng bình thản.

“Miếng ngọc kia nhìn sơ qua thì bình thường nhưng nhìn vào hoa văn long phượng được chạm khắc tinh tế và đầu rồng trên đó cũng có thể đoán được giá trị của nó, hơn nữa màu sắc lại thuộc vào loại thượng hạng càng khiến người khác yêu thích. Miếng ngọc thời Tây Chu này rất xứng với khí chất thanh nhã tựa thiên tiên của Âu Dương!”

Lý do này có chút...

Thế nhưng Bạch Tư Hàn và Cố Tư Dạ lại không có cách nào phản bác nhận định của Bạch Tịnh Tuyết.

Quả thật khí chất của nó rất hợp với Âu Dương. Mỹ nhưng không tục, xa hoa nhưng không chói mắt. Vừa lạnh lùng như băng lại ấm áp như ánh mặt trời.

Cuối cùng giống như dự đoán, miếng ngọc thời Tây Chu kia được bán với giá hai ngàn vạn.

Tiếp theo hàng loạt vật phẩm quý đều lên sàn.

Nhưng sau màn ra giá vừa rồi của Bạch Tịnh Tuyết, mọi người tựa hồ đều bớt nhiệt tình hơn và chờ đợi coi có biến động gì xảy ra nữa hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.