Sau câu nói của Bạch Tịnh Tuyết cả sân viện liền chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng lá cây xào xạc, thỉnh thoảng còn có tiếng chim kêu líu lo.
Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau.
Bốn người Cố Tư Dạ và Bạch Tử Hàn thức thời im lặng, chỉ dám ngước mắt quan sát tình huống trước mặt, sau đó âm thầm đánh mắt qua lại.
Mà Lãnh Duật, khi Bạch Tịnh Tuyết vừa dứt lời, sắc mặt anh lập tức thay đổi, tay cầm muỗng cứng lại, không biết nên làm gì, miệng lúc mở lúc đóng, ngập ngừng không nói được một câu.
Còn Bạch Tịnh Tuyết thản nhiên tiếp tục dùng cơm.
Qua một hồi lâu, Lãnh Duật mới ngập ngừng nói một câu.
"...Xin lỗi...Chắc anh nhớ nhầm!"
Nếu các thành viên của tổ pháp chứng ở đây nhất định sẽ há mồm trợn mắt vì quá bất ngờ. Có khi còn vác ghế ngồi hóng chuyện vui. Ai bảo vị tổ trưởng anh dũng, độc miệng nhất Khu 7 ngày xưa của bọn họ cũng có lúc rơi vào tình huống này.
Mà khuôn mặt của nhân vật chính trong chuyện lúc này đã sớm tái xanh, vẻ âm trầm lúc trước đã biến mất, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tịnh Tuyết càng thêm nồng nhiệt và phức tạp, vừa hiện lên tia vui mừng lại vừa hiện lên cảm giác đau thương khiến người khác tò mò không biết anh đã trải qua việc gì.
Không khí dần trở nên kì quái.
Ai cũng im lặng, nhẹ nhàng gắp thức ăn vào bát mình.
...
Bữa cơm đầy khó xử qua đi, mọi người nhanh chóng lên xe đến chỗ tổ chức triển lãm cho kịp giờ.
Nơi bọn họ dừng chân là một viện bảo tàng vô cùng lớn trong thành phố, nổi tiếng về các cuộc triển lãm văn học và nghệ thuật xuất sắc. Bên ngoài chỉ có vài bảo vệ đứng canh để soát vé giống như những buổi triển lãm khác nhưng chắc chẳng ai nghĩ đây là nơi để trưng bày các tác phẩm nghệ thuật bởi vừa liếc mắt đến bãi đậu xe bên ngoài, ai ai cũng phải giật mình, sửng sốt vì sự có mặt của hàng loạt siêu xe đủ loại đủ sắc, từ Lamborghini, Mercedes-benz,... cho đến Focus rs, hay Ferrari đều có đến mười mấy chiếc. Mà giá trị của từng chiếc thì khỏi phải nói, nhìn sơ qua cũng biết chiếc thấp nhất trong số đó cũng có giá lên tới vài triệu đô la.
Đám người Bạch Tử Hàn vừa bước xuống xe vừa lắc đầu nhìn một màn trước mắt, rồi đi theo sau Bạch Tịnh Tuyết hòa vào dòng người đi vào viện bảo tàng.
Bất quá, thời điểm hai chân mới đặt lên thềm đá, bọn họ đã bị mấy tên vệ sĩ canh cửa đưa tay ngăn cản.
Một người mặc vest đen bước lên, nhẹ nhàng nói.
"Vị tiểu thư này, hình như đây không phải là vé mời của cô! Vì thế làm phiền cô đưa ra vé mời có tên mình, nếu không chúng tôi không thể không thất lễ mời cô về!"
Ngữ khí của hắn rất lịch sự, tao nhã nhưng lại mang theo tia kiên quyết không để người ta chối từ.
Mà Bạch Tịnh Tuyết bị ngăn cản chỉ hơi thất thần liền mỉm cười đầy bí ẩn, đưa mắt nhìn về phía xa, hướng đến căn phòng lớn ở bên phải trung tâm đại sảnh.
Đúng lúc này, tựa như có thần giao cách cảm với ánh mắt của cô, cánh cửa bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo đang đóng chặt bỗng mở ra, để lộ dáng người cao ráo của một người đàn ông.
Vì đi ngược chiều ánh sáng nên đám người Bạch Tử Hàn không nhìn thấy rõ diện mạo của người đàn ông kia, chỉ thấy vóc người anh ta rất đẹp, đôi chân thon dài, thẳng băng, bộ dáng lười biếng, mỗi bước đi đều chầm chậm như người mất hồn, khoảng cách từ chỗ anh ta đến cổng chỉ có vài mét nhưng người đàn ông đó phải mất đến mười phút mới tới nơi. Thế nhưng mỗi hành động của anh ta đều không khiến người khác cảm thấy khó chịu, phản cảm mà tựa như trời sinh anh ta phải như thế. Hơn nữa khuôn mặt yêu nghiệt, nét mặt phân minh, vô cùng tuấn tú và bộ âu phục đỏ chói trên người kia càng khiến người khác phải quay mặt nhìn anh vài lần.
Cho dù là đám người Bạch Tử Hàn cũng không ngoại lệ.
Bọn họ không dám nhận bản thân quen biết nhiều nhưng công tác trong Khu 7 đã lâu, lại do đặc thù của công việc mà họ phải tiếp xúc với hàng loạt vụ án liên quan đến nhiều nhân vật lớn có địa vị trong xã hội, phải truy lùng, đấu trí với đám biến thái có chỉ số IQ cao nên có loại người nào mà họ chưa từng gặp qua.
Nhưng người đàn ông đang đứng trước mặt họ lại khác hoàn toàn. Anh ta có vẻ đẹp khiến phụ nữ phải ghen tị nhưng lại không mất đi vẻ nam tính. Gương mặt đầy sắc sảo, làn da trắng hồng, với diện mạo này anh ta hoàn toàn có thể hoành hành ngang ngược ở giới giải trí.
Trong lúc mọi người đang âm thầm đánh giá mình, người đàn ông kia chỉ hờ hững đảo mắt quanh đám người Bạch Tử Hàn một cái rồi nhanh chóng đặt hết sự chú ý lên người Bạch Tịnh Tuyết, đôi môi mỏng khẽ mở.
"Tiểu thư Alice, thất lễ rồi! Bọn họ vừa mới đến nên chưa biết phép tắc ở đây. Mong cô có thể tha thứ cho sự ngu xuẩn của họ!" Giọng nói lạnh băng, ngữ khí trầm thấp, mang theo tia nguy hiểm khác hẳn với khí chất ấm áp tựa gió xuân trên người anh ta.