Những tia sáng lóng lánh không ngừng tỏa ra từ người Đông Phương Hạ, như ánh mặt trời ấm áp, chiếu sáng cả hang động. Rõ ràng vầng sáng ấy rất ấm, nhưng lại len lỏi hơi lạnh.
Lãnh Lạc đang trông chừng bên ngoài, vô tình liếc vào cửa hang. Phát hiện ra tình hình bất thường, cô ấy giật mình chạy vào hang động, vòng qua suối nước nóng đang nghi ngút hơi nóng, đi tới trước mặt Đông Phương Hạ, cách anh khoảng ba mét.
Thấy sắc mặt của Đông Phương Hạ biển đổi liên tục, vầng sáng lấp lánh phủ kín người anh, môi khô như sắp chảy máu, trong mắt Lãnh Lạc hiện lên vẻ lo lắng, vội vàng bước tới để kiểm tra cho anh.
Rầm...
Lãnh Lạc định chạm vào Đông Phương Hạ, nhưng bàn tay cô ấy mới đụng tới vầng sáng thì đã có một tiếng vang chói tai vọng ra.
Bởi vì lo lắng, Lãnh Lạc không đề phòng gì cả, một luồng khí đẩy cô ấy lùi lại mấy bước. Máu trong người chảy tán loạn, lồng ngực ngột ngạt, cổ họng hơi tanh, một tơ máu trào ra khỏi khóe miệng.
Cô ấy vuốt lồng ngực đang sôi trào khí huyết của mình, chậm rãi ngước khuôn mặt tái nhợt lên. Rất lâu rồi cô ấy không tỏ ra ngạc nhiên như thế.
Bek Ji mới vào trong hang động chưa tới hai tiếng, cho dù anh là thiên tài thì cũng không thể có được hơi thở mạnh mẽ đến thế chỉ trong một thời gian ngắn như vậy được. Hơi thở ấy quá mênh mông, như vũ trụ vô biên, ngay cả cô ấy cũng không tới gần anh được. Thật đáng sợ!
Nhìn vầng sáng lấp lánh ấy, Lãnh Lạc rơi vào dòng suy tư. Ánh mắt cô ấy dừng lại trên người Đông Phương Hạ, lẽ nào là nhờ tác dụng của vầng sáng này?
Nghĩ tới chuyện ấy, Lãnh Lạc lập tức thấp thỏm không yên. Nếu là thế thật, Bek Ji mà gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì cô ấy cũng chẳng thể cứu được anh, bởi vì chính cô ấy cũng không thể xâm nhập vào trong vầng sáng ấy được. Nếu anh mà nóng vội, vận chuyển ngược bí tịch của gia tộc họ Trác và bị tẩu hỏa nhập ma thì tiêu đời.
Lãnh Lạc ngồi khoanh chân xuống, vận công để bình ổn lại chân khí hỗn loạn trong người mình. Đông Phương Hạ là hi vọng duy nhất của gia tộc họ Long, là đệ tử có thể giành lại vinh quang cho gia tộc họ Trác, là nhân tố để mở ra cánh cửa kho báu, vậy nên Lãnh Lạc coi trọng mạng anh còn hơn mạng của mình.
Trước khi biết Bek Ji là chồng mình, là tộc trưởng tương lai của gia tộc họ Long, Lãnh Lạc đã vì cơ nghiệp lớn lao của gia tộc, dùng bả vai gầy yếu của mình để gánh vác trọng trách cứu vớt muôn dân, ngăn cản dã tâm của đại trưởng lão gia tộc họ Long.
Người thân của cô ấy lần lượt bị đại trưởng lão giết chết, cô ấy thà chịu đựng chứ không để người khác nhìn thấy sự yếu đuối trong lòng mình.
Trong gia tộc cũng có người yêu cô ấy đến mê mệt, nhưng cô ấy sẵn sàng bỏ qua, chấp nhận một người mà mình không thích, cũng chính là Bek Ji.
Cô ấy luôn lạnh lùng như thế, âm thầm gồng gánh tất cả, dùng sức của bản thân để bảo vệ gia tộc và thế giới ngầm. Đằng sau sự lạnh lùng của cô ấy là sự dịu dàng và trí tuệ mà người khác không nhìn thấy.
Vì sao cô gái như Lãnh Lạc lại phải hứng chịu những điều đó? Cô ấy có sắc đẹp tuyệt trần, có trí thông minh mà bao cô gái khác không có, tại sao lại không có được hạnh phúc và cuộc sống mà mình mong muốn?