"Nội công của anh đang từ từ hao hụt, anh mau chóng học thuộc bộ tâm pháp này để khôi phục lại, sau đó luyện Long Quyết của gia tộc họ Long tôi. Có bí tịch của gia tộc họ Trác làm nền tảng, anh tu luyện sẽ nhanh lắm".
Đông Phương Hạ gật đầu, chuyện đã tới nước này rồi thì chỉ còn cách ấy thôi.
Thấy Đông Phương Hạ thoải mái tiếp nhận, mặc dù Lãnh Lạc không tỏ ra vui mừng, nhưng giọng nói ôn hòa hơn nhiều.
"Từ giờ trở đi, tôi sẽ canh giữ cho anh. Anh cứ yên tâm tu luyện, những chuyện khác để tôi xử lý. Ít nhất anh phải khôi phục lại nội công đã rồi mới được xuống núi".
"Được, nhưng cô phải hứa là không được làm gì tôi, tôi lo là cô sẽ lén lút ấy ấy tôi".
Đông Phương Hạ cười ha ha, còn đặt hai ngón cái lại cạnh nhau, ai cũng hiểu ý anh là gì.
"Trơ tráo!"
Lãnh Lạc thầm mắng một tiếng, quay người đi không để ý tới Đông Phương Hạ nữa.
Thấy thế, Đông Phương Hạ bĩu môi, quay người bước vào hang núi sừng sững. Lúc đi tới cửa hang động, anh quay đầu lại, nhìn bóng lưng Lãnh Lạc, cười nói: "Vợ này, không cần ở đây chờ chồng đâu, thay chồng đi chỉ dạy đám Tây Môn Kiếm ấy".
Nghe vậy, bờ môi Lãnh Lạc giật giật, liếc mắt về phía cửa hang. Thấy Đông Phương Hạ vào trong rồi, cô ấy nhắm mắt lắc đầu.
Cho dù có tức giận thì Lãnh Lạc cũng chẳng thể uy hiếp không cho anh gọi mình như thế được. Cô ấy là vợ của Đông Phương Hạ, anh gọi như thế là chuyện rất bình thường.
Nhưng Lãnh Lạc thật sự rất bội phục Đông Phương Hạ, trên vai gánh vác trách nhiệm nặng nề như thế, đối mặt với áp lực lớn đến vậy, thế mà anh vẫn cười được, còn có tâm trạng trêu chọc cô ấy. Gặp ai mà không biết chân tướng, nhất định sẽ cho rằng Bek Ji là một cậu công tử chỉ biết chơi bời cho mà xem.
Trong hang động, Đông Phương Hạ ngồi khoanh chân trên một tảng đá nhô ra, đọc bí tịch của gia tộc họ Trác. Anh hồi tưởng lại một lần, sau đó nhắm mắt lại, đặt hai tay lên đầu gối.
Hang động này là nơi ở trước kia của Đông Phương Hạ ở đỉnh núi Điêu Khê. Nơi này khá yên tĩnh và ẩm ướt, những giọt nước trên đá nhỏ xuống mặt đất, trải qua ngàn năm mới hình thành thạch nhũ tự nhiên. Chính giữa hang động có một suối nước nóng, hơi nóng bốc lên không ngừng. Nóng lạnh đan xen, không khí rất phù hợp để người có thể chất như Đông Phương Hạ tu luyện.
Trong suối nước nóng tỏa ra ánh sáng màu tím nhè nhẹ, ánh lên mảng thạch nhũ trên đỉnh hang động, trùng hợp phản chiếu vào tảng đá mà Đông Phương Hạ đang ngồi.