“Nghe cô nói thế, tôi nghĩ là mình đã hiểu ra toàn bộ mọi chuyện rồi. Đám cáo già ấy giấu tôi kỹ thật“.
Đông Phương Hạ chỉ thiếu điều chửi đổng. Nếu không nhờ Lãnh Lạc thông minh, phân tích ra chuyện ẩn giấu trong đó, e rằng anh vẫn không hay biết gì.
Đệch, sao càng lúc mọi chuyện càng trở nên phức tạp thế này! Ngay cả ông lão quyền cao chức trọng hàng đầu trong nước cũng dính dáng tới, xem ra vũng bùn này sâu lắm đây, càng quấy thì càng loạn. Không biết còn những nhân vật trâu bò nào sẽ nhúng tay vào đây.
“Không phải mấy ông lão ấy muốn giấu anh, mà bởi khi đó anh còn quá yếu. Anh mà biết chân tướng, sự chú ý của anh sẽ bị phân tán, làm sao có thể thông qua quân cờ của đại trưởng lão ở Yên Kinh để khống chế toàn bộ thế giới ngầm phía bắc được? Bọn họ giấu giếm anh cũng là vì có nỗi khổ tâm, anh nên thông cảm cho bọn họ“.
“Nói đi nói lại thì mục tiêu cuối cùng của chúng ta đều là đại trưởng lão của gia tộc họ Long các cô. Bây giờ, bên phía Yên Kinh đã bắt đầu phòng bị rồi, nhà họ Bek cũng phải lên kế hoạch thôi. Cô ở đây chờ tôi, hay là cùng tôi đi gặp ông cụ Bek?”, Đông Phương Hạ đứng lên nói.
Lãnh Lạc khẽ lắc đầu: “Tôi phải tới Châu Âu. Anh mau chóng xử lý chuyện ở đây rồi tới Châu Âu gặp tôi“.
“Đi ngay à?”
Lãnh Lạc không nói gì. Cô ấy đứng lên, nhìn khuôn mặt nghi hoặc của Đông Phương Hạ, sau đó xoay người đi ra ngoài. Cô ấy quen làm theo ý mình rồi, dù biết Đông Phương Hạ cũng sắp tới Châu Âu, nhưng vẫn lựa chọn đi trước, không đi cùng với anh.
Nhìn bóng lưng lẻ loi của Lãnh Lạc chậm rãi biến mất trước mặt mình, Đông Phương Hạ muốn nhắc nhở Lãnh Lạc cẩn thận, nhưng nghĩ tới võ công, cộng với trí thông minh đỉnh cao của cô ấy, anh lại không nói nữa. Bất kể là phương diện nào thì Lãnh Lạc cũng hơn cả anh, không biết sao một cô gái lại có thể thông minh đến mức ấy được nữa, khiến người ta phải rùng mình.
Đến giờ, Đông Phương Hạ mới hiểu điều thực sự đáng sợ trên người Lãnh Lạc. Ra khỏi biệt thự, anh lên xe của trang viên, đi về phía tòa nhà chính. Tới trước tòa nhà chính, vừa bước xuống xe, chú Quyền đã đi tới.
“Cậu chủ, cậu tới rồi. Ông chủ chờ cậu trong phòng làm việc lâu lắm rồi“.
“Ông nội biết tôi sẽ tới tìm ông à?”, lời nói của chú Quyền khiến Đông Phương Hạ không hiểu ra sao.
“Cậu chủ, cậu lên đi, để tôi đứng canh ở đây“.
Đứng canh ở đây? Đông Phương Hạ càng thêm nghi ngờ. Anh nhìn quanh một lượt, khi phát hiện ra số lượng vệ sĩ ở đây nhiều hơn bình thường gấp mấy lần, anh hỏi: “Chú Quyền, đã xảy ra chuyện gì rồi à?”
“Tất cả vẫn bình thường, không có chuyện gì cả“.
“Vậy những người này...”, Đông Phương Hạ chỉ vào đám vệ sĩ ở hai bên.
Chú Quyền nở nụ cười hiền lành, nói: “Ông chủ ra lệnh đấy, tôi cũng không rõ lắm“.
“Ồ“.
Đông Phương Hạ chẳng hiểu đầu cua tai meo thế nào. Anh gật đầu rồi cất bước vào đại sảnh, phát hiện ra bầu không khí hôm nay rất lạ, không thấy một người giúp việc nào. Trong hành lang bên ngoài phòng làm việc trên tầng hai, mười mấy người đàn ông đằng đằng sát khí đang bảo vệ quanh phòng.
Nhìn kỹ mới biết đó toàn là những cao thủ hàng đầu của nhà họ Bek, là người của đội quân Ngân Vũ Tiễn, người dẫn đầu còn là Thiết Phong. Lúc này, Đông Phương Hạ không thể không nghĩ ngợi lung tung. Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao ông nội lại gọi người của đội quân Ngân Vũ Tiễn ra thế này?
“Cậu chủ“.
Thấy Đông Phương Hạ đi tới, Thiết Phong lên tiếng chào hỏi, sau đó cung kính mở cửa phòng làm việc ra cho anh.
Đông Phương Hạ gật đầu bước vào. Thiết Phong giơ tay lên, bốn cao thủ của đội quân Ngân Vũ Tiễn lập tức đứng gác trước cửa, còn anh ta thì đứng ở đầu cầu thang, đề cao sự cảnh giác, phòng trường hợp có kẻ nghe lén cuộc trò chuyện của ông chủ và cậu chủ.
Không chỉ như thế, hôm nay hệ thống giám sát vệ tinh trong trang viên nhà họ Bek cũng được bật lên. Kẻ nào dám lợi dụng thiết bị công nghệ cao để nghe lén Đông Phương Hạ và Bek Hua Rong trò chuyện trong phòng làm việc thì nhất định sẽ bị phát hiện ra ngay. Đến lúc đó, vô số cao thủ nhà họ Bek sẽ giải quyết kẻ đó ngay tại chỗ. Đây là lệnh của ông cụ Bek!