Nghĩ tới những điều ấy, Đông Phương Hạ lại gọi điện thoại cho Huyết Minh, bảo bọn họ đừng tùy tiện xuất hiện. Anh còn bảo Huyết Minh mau chóng liên lạc với Huyết Niết, để Huyết Niết ngầm điều tra kẻ đã tiết lộ bí mật cho Thanh Bang, cho dù tạm thời chưa điều tra ra được thì cũng phải thu nhỏ phạm vi.
Lãnh Lạc nghe Đông Phương Hạ nói chuyện điện thoại, đợi anh tắt máy rồi mới hỏi: “Anh gài người vào Thanh Bang ở phía nam nước Z từ khi nào vậy? Nghe anh nói thì có vẻ thân phận của người đó trong Thanh Bang cũng không thấp“.
Đông Phương Hạ cất điện thoại đi. Anh khẽ mỉm cười, nhìn khuôn mặt hơi ngạc nhiên của Lãnh Lạc, thản nhiên nói: “Không phải tôi cố ý gài người vào Thanh Bang. Bốn năm trước, tôi dẫn người tiêu diệt Thần Thần Địa Ngục, sau đó phân chia cấp dưới của tôi tới các nơi trên thế giới, bao gồm cả đội ngũ mạnh nhất trong tay tôi. Hôm nay trên đỉnh Điêu Khê, cô cũng nghe thấy rồi đấy, ông già chết tiệt ấy phái người của tôi đi chấp hành nhiệm vụ, bây giờ tôi không liên lạc được với bọn họ. Còn những người khác, nửa năm trước tôi mới biết bọn họ rảnh quá nên dấn thân vào xã hội đen, có một người anh em ở trong Thanh Bang. Địa vị của anh ta ở Thanh Bang nằm ngoài sự tưởng tượng của tôi“.
Nghe Đông Phương Hạ nói vậy, Lãnh Lạc mới sực hiểu ra, đồng thời biết vì sao mình lại không tra ra được nhóm Thốn Mang ở đâu, thì ra là lão tổ tông nhúng tay vào chuyện này. Bek Ji có người trong Thanh Bang, địa vị còn không thấp, vậy thì chuyện trong Thanh Bang cũng không thể qua mắt anh được, việc điều tra nội gián cũng sẽ dễ dàng hơn.
“Vậy thì chắc là anh có không ít người ở phía nam đúng không? Chắc chắn là trong Hổ Bang cũng có. Bek Ji, thì ra anh đã hành động rồi“.
“Đúng thế, trong số các thân tín của tôi, ít nhất có một trăm người ở phía nam. Bên Hổ Bang cũng có người của tôi. Lúc ấy, tôi vốn không định xung đột gì với phía nam, nhưng thủ tướng Nam Cung lại nói là khu vực phía nam rất phức tạp, thế giới ngầm trong nước nhất định phải ổn định lại. Thế nên, dưới sự trợ giúp âm thầm của bọn họ, Lang Quân mới phát triển nhanh như thế. Nhưng tôi không ngờ mọi kế hoạch của tôi lúc trước lại trở thành con bài chưa lật để đương đầu với đại trưởng lão gia tộc họ Long. Chẳng lẽ đây là ý trời? Hoặc là vận mệnh đã sắp đặt như thế?”, Đông Phương Hạ thở dài.
Lãnh Lạc trầm ngâm, sau đó lắc đầu: “Tôi không phản đối những gì anh nói, nhưng cũng không loại trừ việc thủ tướng Nam Cung đã biết một vài chuyện“.
“Ý cô là sao?”, Đông Phương Hạ nghi ngờ.
“Tộc trưởng gia tộc họ Long là bá chủ thế giới ngầm toàn cầu, đó là điều không thể phủ nhận. Đương nhiên, có đôi khi, tộc trưởng sẽ gặp các nguyên thủ quốc gia, cùng bàn bạc về một số chuyện của thế giới ngầm, ai cũng hi vọng thế giới ngầm yên tĩnh hơn một chút. Vậy nên, tôi nghi là thủ tướng Nam Cung quen biết ông ngoại tôi. Thủ tướng Nam Cung muốn Lang Quân của anh lớn mạnh hơn rồi tới phía nam, mục đích cuối cùng thì tôi đoán là để tiêu diệt người của đại trưởng lão, còn diệt Thanh Bang chỉ là thứ yếu. Không có người của đại trưởng lão chỉ huy, Thanh Bang chẳng có gì để sợ nữa. Còn nữa, anh nghĩ xem, tuy rằng anh là cậu cả nhà họ Đông Phương, mà gia tộc anh lại là gia tộc theo chính trị, còn có thân phận là cậu chủ nhà họ Bek. Nếu không gặp phải tình huống đặc biệt, liệu thủ tướng Nam Cung có để anh xưng bá thế giới ngầm nước Z không?”
Lãnh Lạc nhìn Đông Phương Hạ, nói tiếp: “Tóm lại, nếu tôi phân tích không sai thì thủ tướng đã giao cho anh nhiệm vụ nào đó, có lẽ là liên quan tới căn cứ đã bị phá hủy của nhà họ Tư Mã“.
Nghe vậy, Đông Phương Hạ hết sức khiếp sợ. Nếu Lãnh Lạc không phân tích từng thứ một rồi đưa ra kết luận này, anh nhất định sẽ hoài nghi là cô ấy theo dõi mình, nếu không thì làm sao lại biết những chuyện đó? Tạm không kể tới những chuyện khác, chỉ riêng nhiệm vụ bí mật mà thủ tướng giao cho anh cũng là do bố anh đích thân giao giấy tờ cho anh, còn nói là mệnh lệnh bí mật, những người khác không thể biết được.
Lãnh Lạc lại phân tích rõ ràng rành mạch, đúng là một người đáng sợ. Còn nữa, kết quả mà cô ấy phân tích ra không sai chút nào, đồng nghĩa với việc tộc trưởng gia tộc họ Long quen biết với thủ tướng.
“Tôi thật sự không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung về cô nữa. Lãnh Lạc, may mà cô là người cùng phe, nếu không, có một đối thủ như cô, cho dù tôi sẽ bớt cô đơn, nhưng lại đau đầu lắm, thậm chí có thể còn bị cô gài bẫy, chết thế nào cũng không biết ấy chứ“.
Lãnh Lạc không hề tỏ ra đắc ý khi Đông Phương Hạ khen mình, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ. Cô ấy nhìn vẻ mặt phiền muộn của Đông Phương Hạ, nói: “Xem ra, tôi phân tích không sai rồi. Ông ngoại quen biết với thủ tướng Nam Cung thật, có lẽ căn cứ của nhà họ Tư Mã cũng là thủ thuật che mắt, tiêu diệt người của đại trưởng lão ở nước Z mới là thật“.