Nghe vậy, Nam Cung Diệc Phi dở khóc dở cười. Nếu quản lý nhà hàng mà nghe thấy câu này của Đông Phương Hạ thì không biết sẽ tức đến mức nào đây! Phải biết rằng, nơi này là một trong những nhà hàng lớn cao cấp nhất Yên Kinh, vậy mà Đông Phương Hạ lại nói là tạm được.
“Có anh ở đây thì bọn em không cần trả tiền rồi!”, Đông Phương Mịch Ngâm cười hì hì.
“Nói gì đó nhóc! Sao có anh thì lại không phải trả tiền hả? Chẳng lẽ các em định làm anh nhẵn túi sao? Anh nói cho em biết, bây giờ anh chẳng thiếu gì hết, chỉ thiếu tiền thôi!”
“Xì, anh mà thiếu tiền ấy hả? Em thấy anh chả bao giờ thiếu tiền hết, anh đưa ví tiền cho em là bọn em sẽ không cần trả tiền!”, Đông Phương Mịch Ngâm thò tay lục tìm trên người Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ giữ chặt ví tiền của mình. Đùa à, mặc dù trong ví tiền của anh không có nhiều tiền mặt, nhưng mấy tấm thẻ trong đó còn khiến người ta khiếp sợ hơn cả tiền. Đông Phương Hạ không ngại cho em gái mình, nhưng có một số thứ không thể để cô ấy nhìn thấy được.
Những người đang ngồi ở đây đều không tin tưởng Đông Phương Hạ, nhưng Nam Cung Diệc Phi lại cảm thấy bán tín bán nghi. Mặc dù nhà họ Bek rất giàu, chồng chưa cưới của cô tuyệt đối không nghèo, nhưng số vốn để thành lập tập đoàn Thiên Lang là một con số khổng lồ, hơn nữa Lang Quân cũng luôn cần đến tiền, cho dù Đông Phương Hạ có giàu đến mấy thì e rằng trên người cũng không còn bao nhiêu.
“Mịch Ngâm, em phải biết tôn ti trật tự, anh ấy là anh trai em!”, Nam Cung Diệc Phi lên tiếng, cắt đứt trò đùa của Đông Phương Mịch Ngâm, sau đó cô âm thầm nhét tấm thẻ vàng của mình vào tay Đông Phương Hạ qua gầm bàn.
Nắm tấm thẻ vàng trong tay, Đông Phương Hạ sửng sốt. Anh chỉ nói đùa với Đông Phương Mịch Ngâm thôi, không ngờ Diệc Phi lại tưởng thật, còn lén đưa thẻ vàng của cô cho anh, để anh đi thanh toán cho khỏi mất mặt. Anh thật sự rất cảm động trước hành động ấy.
Quả là một cô gái tốt!
Đông Phương Hạ lại lén trả lại thẻ vàng cho Nam Cung Diệc Phi, sau đó lấy thẻ kim cương của mình ra đưa cho Dạ Ảnh: “Đi thanh toán đi!”
Đông Phương Hạ cầm khăn giấy trên bàn, ưu nhã lau dầu mỡ dính trên môi, sau đó lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Hác Hiên, tính thời gian thì cũng tới lúc rồi.
Nam Cung Diệc Phi phát hiện ra ánh mắt của Đông Phương Hạ hơi khác thường. Cô đã từng chứng kiến sự tàn nhẫn của Đông Phương Hạ rồi, vậy nên khi nhìn thấy ánh mắt này của anh, trái tim cô đập nhanh hơn hẳn, thầm nghĩ, chắc không phải tối nay Đông Phương Hạ sẽ hành động đấy chứ? Không biết bao giờ anh mới yên ổn được nữa.
“Đông Phương Hạ, tối nay anh…”, Diệc Phi nói rất nhỏ.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Nam Cung Diệc Phi, Đông Phương Hạ biết cô đang nghĩ gì. Anh hơi do dự, gật đầu nói: “Anh không biết tối nay những kẻ đó có ra tay giết anh không, nhưng anh nghĩ bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội đó. Trong cái nhìn những kẻ điên ấy, hiện tại bên cạnh anh không có một cao thủ nào, giết anh chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay!”
Nghe vậy, Nam Cung Diệc Phi nhỏ giọng hỏi: “Những kẻ điên mà anh nói tới là sát thủ của Phong Ba sao? Anh biết bọn chúng muốn giết anh, vì sao không dẫn Tây Môn Kiếm theo, anh như vậy sẽ nguy hiểm lắm!”
“Thân thủ của Tây Môn rất tốt, nhưng tài bắn súng thì vẫn kém hơn Dạ Ảnh và Dạ Phong! Yên tâm đi, anh có kế hoạch rồi, lát nữa rời khỏi đây là các em về nhà ngay biết chưa, đừng làm anh phân tâm!”
“Ừm, anh cẩn thận đó!”, Nam Cung Diệc Phi gật đầu.
Thiếu gia nhà giàu như Đông Phương Hạ vốn phải hưởng thụ cuộc sống, nhưng ngày nào anh cũng phải đối mặt với những nguy hiểm rình rập, Diệc Phi thật sự rất lo lắng. Người ta nói đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma, nhỡ đâu có một ngày nào đó Đông Phương Hạ bị gài bẫy, vậy thì…
Nam Cung