Huyết Lang Báo Thù

Chương 163: Chương 163: Không uổng sống một đời






Có vẻ như Đông Phương Hạ đang cố tình chọc tức Thư Lăng Vy, thấy Diệc Phi bưng trà cho anh, đôi mắt anh đảo quanh, không còn vẻ lười nhác vừa rồi nữa. Anh ngồi thẳng lên, nhìn gò má ửng hồng của Nam Cung Diệc Phi bằng ánh mắt thâm tình.

“Diệc Phi, có em thật tốt!”, dứt lời, Đông Phương Hạ còn vươn tay vén tóc lên cho Nam Cung Diệc Phi.

Câu nói ấy hết sức xúc động, mặc dù biết Đông Phương Hạ đang cố tình chọc giận Thư Lăng Vy, nhưng Nam Cung Diệc Phi vẫn cảm thấy ngọt ngào. Cô giả bộ lườm Đông Phương Hạ một cái, nói: “Đừng sến nữa, uống đi mau lên, chẳng phải anh mệt đó sao!”

“Đông Phương Hạ, ý anh là sao? Có Diệc Phi thì tốt, có tôi thì anh không tốt à?”

Thư Lăng Vy sắp tức nổ phổi luôn rồi, cô hung dữ lườm Đông Phương Hạ một cái.

Đông Phương Mịch Ngâm tươi cười chống tay vào má, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa Đông Phương Hạ, Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy. Trương Hàm thì lo lắng nhìn Đông Phương Hạ, sợ bàn ăn biến thành chiến trường, dù sao đến lúc này cô ta vẫn chưa biết mối quan hệ giữa bọn họ.

Dạ Ảnh và Dạ Phong chẳng để ý tới, bọn họ đã bắt đầu gọi món ngay từ đầu rồi.

Thấy Thư Lăng Vy tức như thế, bộ ngực phập phồng lên xuống, Đông Phương Hạ đắc ý, nụ cười trên mặt càng thêm gian trá: “Hai em đều rất tốt, nhất là Lăng Vy, tối qua trêu chọc tôi, hôm nay trả thù tôi, đi đâu mà tìm được cô vợ như thế”.

“Đông Phương Hạ, anh… anh đừng có nhắc tới mấy chuyện đó!”, chuyện mà Thư Lăng Vy hối hận nhất chính là chuyện tối hôm qua.

Đông Phương Hạ bĩu môi: “Nói cô tốt cô còn không chịu, vậy để tôi nói cô không tốt nhé?”

Thư Lăng Vy cố nhịn không để mình đánh Đông Phương Hạ, cô hít sâu một hơi, nở nụ cười nói: “Chồng à, em sai rồi, anh là người rộng lượng, đừng chấp với Vy Nhi, có được không? Lần sau Vy Nhi không dám nữa! Nào, uống trà đi!”

Thấy Thư Lăng Vy áy náy bưng trà đưa tới tận miệng Đông Phương Hạ, trái tim Trương Hàm như nhảy lên đến cổ họng, cô gái này gọi Đông Phương Hạ là “chồng”, vậy cô Nam Cung… Có khi nào bọn họ đánh nhau ở đây không?

Nhìn ra ý đồ của Thư Lăng Vy, Nam Cung Diệc Phi bất đắc dĩ lắc đầu. Lăng Vy ơi là Lăng Vy, Đông Phương Hạ đang cố tình chọc giận cậu đó, cậu còn tưởng là thật nữa.

Đông Phương Hạ nhấp một ngụm trà, ra vẻ ta là đại gia, đắc ý nói: “Haizz… đàn ông được thế này, không uổng sống một đời!”

“Anh, cảm giác ôm mỹ nữ thế nào?”, Đông Phương Mịch Ngâm hào hứng hỏi.

“Mịch Ngâm, vốn anh cũng định nói cho em, nhưng ở đây có trẻ vị thành niên!”, dứt lời, Đông Phương Hạ mỉm cười nhìn Trương Hàm.

Trương Hàm sửng sốt, phồng mang trợn má nói: “Ai là trẻ vị thành niên, anh Đông Phương Hạ đừng có nói lung tung, nếu không em không để ý tới anh nữa!”

“Vậy sao?”, Đông Phương Hạ cười ha ha, nói: “Lúc đi An Nhiên còn bảo anh nhắn với em một câu, em không để ý tới anh thì anh không nói nữa!”

Nghe vậy, mọi người dở khóc dở cười. Thư Lăng Vy âm thầm khinh bỉ cái sự mặt dày của Đông Phương Hạ, cô gái đơn thuần như thế mà anh cũng lừa được.

Đông Phương Hạ vừa dứt lời, khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm của Trương Hàm đỏ ửng. Thấy Đông Phương Hạ nhìn mình với vẻ như cười như không, cô ta càng thêm ngượng ngùng, cúi gằm mặt xuống.

“An Nhiên muốn nhắn gì cho em?”

Trương Hàm nói lí nhí, nếu không có thính lực tốt thì chắc Đông Phương Hạ cũng chẳng nghe thấy.

Đông Phương Hạ rất thích trêu đùa kiểu con gái đáng yêu dễ xấu hổ như Trương Hàm. Thấy cô ta ngượng ngùng đến vậy, anh cũng có chừng mực, cố tình hắng giọng nói: “Lúc gần đi, An Nhiên giao em cho anh, nói là sau này có chuyện gì thì gọi cho anh, đây là số điện thoại, em cầm lấy đi!”

Trương Hàm cẩn thận nhận lấy dãy số mà Đông Phương Hạ đưa cho: “Cám ơn anh Hạ!”

Thấy Trương Hàm vui vẻ nhận lấy số điện thoại của Đông Phương Hạ, Thư Lăng Vy tò mò: “An Nhiên là ai? Sao lại ra tay với em gái này được vậy?”

“Không


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.